Chương 11: Bị Nhốt

Diệp Lưu Ly bỗng nhiên bật cười thành tiếng, cô nhìn Diệp Mộng Thư nói: “Định nhốt tôi sao? Ba năm qua các người dẫn tôi về đây nhưng mỗi khi nhà tổ chức tiệc đều nhốt tôi vào phòng không để tôi xuất hiện, các người không muốn để người khác biết trong nhà còn có một đứa con gái khác, hay là chị sợ tôi sẽ cướp đi vị trí của chị? Diệp Mông Thư, chị thương tôi sao?”

“Em muốn nói gì thì cứ nói, muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng hôm nay em hành xử rất quá đáng, mau về phòng đi.” Diệp Mộng Thư kéo tay cô nói.

Diệp Lưu Ly đẩy tay cô ta ra nói: “Tôi không muốn đi, tôi cứ thích ở đây.”

“Em...” Diệp Mộng Thư định nói

nhưng phía sau có giọng nói vang lên: “Mộng Thư, đừng làm như vậy.” Là giọng nói nhẹ nhàng của Hoắc Minh Vũ.

Diệp Lưu Ly đưa mắt nhìn người đàn ông sau đó nhếch môi, hắn lại muốn làm gì đây? Hoắc Minh Vũ đứng bên cạnh Diệp Mộng Thư và nói nhỏ vào tai cô ta, sau đó cô thấy hắn đưa tay kéo cô ra ngoài, hắn kéo rất mạnh dù có có giữ lại thế nào cũng không được.

Ra bên ngoài hắn hất mạnh tay cô ra nói: “Tôi còn nghĩ cô là một cô bé ngây thơ, nhưng không ngờ cô lại nham hiểm như vậy. Xuất hiện trước mặt nhiều người là muốn được người ta công nhận sao?"

Diệp Lưu Ly nhìn bàn tay đỏ của mình cười nói: “Đúng vậy, tôi muốn họ biết Diệp Gia còn một đứa con gái từng bị vứt bỏ.”

“Về phòng nghỉ ngơi đi, không biết uống rượu thì đừng có uống.” Nói xong Hoắc Minh Vũ liền quay người rời đi.

Diệp Lưu Ly nhìn bóng lưng hắn đầy khinh thường hai tay cô nắm chặt thành quyền, sau đó quay người bước về phòng của mình.

Diệp Lưu Ly gây rối ở bữa tiệc nên bị Lâm Hoa nhốt lại trong phòng, cô không được đi học cũng không được xuất hiện bên ngoài. Một ngày ba bữa sẽ có người đem thức ăn lên phòng cho cô.

Ở trong nhà khiến tâm trạng cô bức bối khó chịu, ngồi vào bàn lên mạng tìm tin tức về Diệp Gia nhưng lại không thấy bất kỳ tin tức nào, cô nhếch môi cười mẹ lại chu tiền cho phóng viên? Cũng giống như kiếp trước lần đầu tiên cô về Diệp Gia vậy, Diệp Mộng Thư và một người bạn gây gổ với nhau bị rất nhiều người nhìn thấy, vì không muốn chuyện này bị lộ ngoài mẹ cô đã đưa cho những người trong buổi tiệc một phong bì lớn trước khi họ ra cửa, kể cả phóng viên. Họ hứa sẽ không tiết lộ Diệp Gia đã xảy ra chuyện gì mà chỉ đăng những bức ảnh đẹp và một bài báo hay. Đây chính là cách người giàu dùng tiền.

Diệp Lưu Ly cảm thấy như vậy cũng tốt, sau này cô sẽ dùng gương mặt này để lộ diện, dùng gương mặt này để khiến những người đàn ông yêu Diệp Mộng Thư biết gương mặt thật của cô ta.

Đang loay hoay thì Từ Lộ Lộ gọi điện tới, giọng nói cô ấy đầy kích động: “Diệp Lưu Ly, Diệp Lưu Ly...”

“Ơi, cậu nói đi, tớ đang nghe.” Diệp Lưu Ly nói.

“Cậu có biết tớ sắp nói gì với cậu không?” Từ Lộ Lộ bên kia phấn khích hỏi.

“Xổ số trúng rồi?” Diệp Lưu Ly hỏi.

“Ề, chán thế, đang định cho cậu bất ngờ. Nhưng khoan đã, sao cậu biết xổ số trúng? Cậu lên mạng tìm sao?" Từ Lộ Lộ hỏi.

“Tớ đoán ra đấy, lát nữa tớ sẽ gửi mấy con số để cậu mua đảm bảo cậu sẽ trúng và chúng ta sẽ là đại gia.” Diệp Lưu Ly cười nói.

“Cậu nói thật chứ? Gan tớ bé lắm, tớ sợ mình chưa nhận được tiền đã lăn ra chết vì đau tim.

“Sẽ không, chúng ta còn phải đi du lịch cùng nhau nữa mà. Chờ mấy ngày nữa tớ được ra ngoài chúng ta đi chơi nhé? Tớ muốn đến một nơi không ồn ào, không áp lực như ở đây.” Diệp Lưu Ly vừa bấm máy tính vừa nói.

“Tớ biết một nơi, cậu cứ nghỉ ngơi đi. Nhưng cậu đang bị nhốt sao? Sao lại nói là chờ cậu được ra ngoài rồi đi? Sáng nay thầy giáo nói ba mẹ cậu gọi tới nói cậu không đi học được, có chuyện gì à?” Từ Lộ Lộ hỏi.

“Chuyện dài lắm, khi nào rảnh tới sẽ kể sau. Tắt máy đây.” Diệp Lưu Ly nói xong liền tắt điện thoại.

Cô nhìn chằm chằm máy tính, trên máy tính là gương mặt một người đàn ông. Người này ở kiếp trước đã đẩy cô vào tù, anh ta chính là người ra tay với Tống Hiểu Lam, cô sẽ trả thù anh ta trước, người đàn ông yêu Diệp Mộng Thư say đắm.

Diệp Lưu Ly bị nhốt trong nhà một tuần, một tuần cách biệt với thế giới bên ngoài khiến cô có nhiều ý tưởng hay, cũng nhờ bị nhốt mà cô nghĩ ra được rất nhiều chuyện và bắt đầu thực hành.

Sáng sớm đi học như thường lệ, cô không chào hỏi Lâm Hoa hay bất kể ai trong nhà ngoài trừ ba cô. Ba cô bảo để ông chở đi học nhưng cô nói không cần vì có thể tự đi, đến trường nghe thầy giáo giảng bài nhưng cô lại không vào đầu. Cuối cùng cũng kết thúc giờ học. Tan học Từ Lộ Lộ hỏi cô muốn ăn gì không nhưng cô nói mình có việc hẹn cô ấy khi khác gặp nhau.

Cô vào nhà vệ sinh của một siêu thị lớn sau đó thay một chiếc váy dài đến đầu gối, đội một mái tóc giả sau đó bước ra ngoài. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà cô đã nghe được Diệp Mộng Thư sẽ không có ở Nhạc Thành mấy ngày vì đi công tác, đây chính là cơ hội tốt để cô thực hiện những kế hoạch của mình.

Đến một khu chung cư cao lớn, bảo vệ vừa nhìn thấy cô liền chào hỏi: “Cô Diệp, cô tới rồi sao?”

Diệp Lưu Ly cười ngượng sau đó gật đầu nói: “Vâng, chào chú.”

Người bảo vệ đứng nhìn cô một lúc đầy khó hiểu, bởi vì trước giờ Diệp Mộng Thư chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với ông, mỗi lần ông chào cô ta không hề có một chút biểu hiện vậy mà hôm nay lại chào lại, đúng là chuyện không thể tin được. Bảo vệ cúi người nhìn cô cười.

Diệp Lưu Ly nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của ông ấy cũng đoán được đôi chút, bình thường Diệp Mộng Thư không bao giờ cười hoặc trả lời với bảo vệ, hôm nay cô làm vậy ông ấy bất ngờ cũng là chuyện đương nhiên.

Lên căn chung cư mà mình đã điều tra từ trước cô bấm chuông, khoảng năm phút sau bên trong truyền ra tiếng nói: “Nhanh lên, mặc quần áo vào nếu để cô ta nhìn thấy em sẽ không được yên.”

Diệp Lưu Ly chỉ cười chứ không có biểu hiện gì, người đàn ông trong phòng là giám đốc công ty của Diệp Mộng Thư, hai người họ có qua lại trước khi cô ta quen biết Hoắc Minh Vũ. Dù đã cùng Hoắc Minh Vũ công bố đính hôn ra bên ngoài nhưng cô ta vẫn qua lại với anh ta, vì anh ta là người nắm giữ tất cả bí mật của cô ta trong tay.