Chương 19

"Vì sao không thể gọi cậu là Đạt Đạt?" Cô bé đeo kính ngồi hàng đầu lau lau nước bọt mà tôi phun lên mặt nó, rụt rè hỏi xen vào.

"Ầy." Lại một lần nữa gãi đầu chán nản, tôi giải thích dưới áp lực vô hình của ba bốn chục đôi mắt ham học hỏi, "Thời cổ đại Đạt Đạt có nghĩa là darling[3]. Mình thực sự không muốn có quá nhiều darling." Mấy tên nhóc con bên dưới ngây người ra, sau đó lập tức bùng nổ một trận cười lớn như sóng thần khiến cho tôi thêm một lần nữa khắc cốt ghi tâm, Phương Lượng Lượng tôi không phải đến làm gián điệp, mà là đến để làm trò cười.

[3] Từ tiếng Anh, có nghĩa là "người yêu".

Vì vóc dáng cao gầy nên tôi bị cô giáo Diệp xếp ngồi ở dãy bàn gần cuối cạnh cửa sổ, bên cạnh một cô bé buộc tóc đuôi ngựa. Mấy con thỏ non rất thích thú khi thấy tôi đến, tranh nhau chòi lên để nhìn tôi đi xuống nhưng tất cả sự chú ý của tôi đều tập trung lên khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi ở hàng thứ hai từ dưới lên kia.

Giang Ly!.

Tôi nhìn cậu ta, cậu ta cũng đang dùng đôi mắt rất đẹp kia nhìn lại tôi, khóe miệng nhếch lên đầy sự khinh thường nhạo báng. Cậu ta không cười mà tôi lại cảm nhận được sự giễu cợt của cậu ta còn nhiều hơn những kẻ khác. Lúc trước Tiểu Mạnh đã gửi đến một bức ảnh của Giang Ly, đó là một chàng trai mới 18 tuổi nhưng chiều cao đã vọt lên 1 mét 8, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt đẹp trai, còn làn da trắng đến mức kỳ lạ. Theo lời Tiểu Mạnh, đây chính là một thằng công tử bột còn chưa đủ lông đủ cánh.

Nhưng tận mắt nhìn thấy, trong ấn tượng của tôi về cậu trai này chỉ có một chữ, Chuyển! Về phần đẹp trai, tôi không có suy nghĩ gì nhiều, vì đã gặp một người đẹp trai chững chạc như Khang Tử Huyền rồi thì khiếu thẩm mỹ sẽ lập tức được nâng lên một bậc. Cậu nhóc Giang Ly này chính là một Khang Tử Huyền vị thành niên đây mà.

Tôi thu hồi ánh mắt, cười cười với cô bé ngồi cùng bàn rồi ngồi xuống, lặng lẽ lấy hộp bút, sách vở, đau khổ liếc nhìn mấy bài văn con cóc trên cuốn sách tiếng Anh, sau đó phẫn nộ quay sang làm quen với cô bé ngồi cùng bàn.

"Chào cậu, mình tên là Giản Mỹ Đạt, cậu tên gì?" Tôi rất nhiệt tình.

"Tống sướиɠ Nhiên." Em gái rụt rè mỉm cười với tôi, nụ cười kia đẹp thuần khiết như đóa hoa bách hợp, ngay cả đến những chấm tàn nhang trên mũi cũng như đang khoe khoang với tôi về tuổi xuân rực rỡ của cô bé.

"Cậu thật là xinh đẹp, mình thích nhất là được ngồi cùng bàn với những cô gái xinh đẹp." Tôi mau chóng tâng bốc lấy lòng cô bé nhưng nghe thấy giọng điệu ấy của chính mình sao cứ như là một gã lưu manh đang đùa giỡn một cô gái vậy nhỉ.

Cô bé hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Vào học rồi, tập trung nghe giảng đi!".

Không hiểu tại sao thời đi học tôi lại dốt nhất môn tiếng Anh. Đối với kết cấu trạng ngữ, phân từ thời gian, tôi không thể hiểu được. Vốn tiếng Anh kiếp này của tôi cứ tưởng không có thuốc nào cứu được, nhưng ai ngờ mẹ tôi lại lấy một người Mỹ. Vì không muốn tổn thương trái tim pha lê của mẹ, tôi kiên trì nói gà nói vịt với dượng Alan suốt một năm, nhờ thế trình độ khẩu ngữ tiếng Anh khiến người ta tan nát cõi lòng kia mới được bước lên một nấc thang mới.

Bây giờ khẩu ngữ của tôi coi như cũng lưu loát, đặc biệt dùng tiếng Anh để chửi bậy là tôi rành nhất.

Nhưng lúc này nghe giọng chuẩn London của cô giáo Diệp dịu dàng phân tích cấu trúc câu, tôi che miệng ngáp một cái thật dài, ánh mắt ngẫu nhiên lướt nhìn xung quanh, kết quả là ngáp được một nửa thì thấy ở vị trí bên cạnh của bên cạnh tôi, chàng trai hấp dẫn Giang Ly cũng đang ngáp. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi nhanh chóng khép cái miệng rộng lại, cố gắng chớp mắt thật to ra vẻ dễ thương rồi nhiệt tình cười với cậu ta. Kết quả là tên nhóc con này lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, đến mí mắt cũng không chớp lần nào rồi quay đầu lại tiếp tục nghe giảng làm cho nụ cười tươi tắn của tôi cứng ngắc giữa không trung.

Tôi đang xấu hổ, bỗng "con gấu" ngồi cùng bàn với Giang Ly nhìn thấy tôi đang cười với cậu ta liền đỏ mặt ngượng ngùng cười với tôi, rồi cúi mặt xuống ghi chép như điên.