Chương 18

Cô bán hàng vì quá bất ngờ mà nụ cười trở nên cứng ngắc, còn tôi chậm rãi đeo cái cặp sách màu hồng của mình lên, ngượng ngùng cười với cô ta rồi chạy vọt ra khỏi cửa hàng.

Tôi thừa nhận, khi mình đang khó chịu thì cũng chẳng muốn để người khác được dễ chịu chút nào.

Sáng sớm hôm sau tôi phải đến trường, ông trời bắt đầu mưa như trút nước để thưởng cho cô gái già được quay về thời trung học ngây ngô. Trên đầu tôi là hai bím tóc nhìn y như một bà chị ngốc nghếch, lưng đeo cái cặp Mickey màu hồng, tay cầm cái ô hoa màu hồng giống hệt một cột hoa đứng trước cổng trường trung học danh tiếng, nói chung là rất khó coi.

Sự xuất hiện của tôi đã thu hút mọi ánh mắt của những người qua đường và cả lũ trẻ ranh.

Tôi kéo bím tóc, bắt đầu thấy thất vọng vì không biết có phải mình ăn mặc quá lòe loẹt không, nhưng hôm qua trong cửa hàng chuyên bán đồ cho con gái, tôi thấy mấy con bé ở đấy mặc như một con bướm hoa mà. Tôi đã qua cái thời thiếu nữ ăn mặc kiểu đấy từ lâu rồi.

Nhưng hình như tôi đã làm hơi quá đà.

Vì thế trong ánh mắt ghét bỏ của lãnh đạo trường, lúc tôi nín thở bước vào phòng học 453, tôi biết mình đã tạo nên một sự chấn động không hề nhỏ.

Khoảng ba mươi, bốn mươi khuôn mặt non nớt và tò mò dưới bục giảng bị màu sắc trên người tôi làm cho hoa cả mắt đến nỗi không ngừng bàn tán xôn xao. Đột nhiên mấy đứa nhóc con trước mắt gập người lại chào khiến trái tim tôi đập thình thịch, đột nhiên ý thức được mình đã già rồi, màu hồng trên người có nhiều thêm nữa cũng không thể che giấu được linh hồn của một con cóc già khốn khổ đáng thương.

Trước những đôi mắt trong sáng thuần khiết, lão nương ta đây. sợ thật rồi.

Tôi nuốt nước miếng bắt đầu tự giới thiệu, vốn đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt để cho cậu Giang Ly ở bên dưới có một ấn tượng sâu sắc, nhưng kết quả là vừa khởi động đã bị chết "máy" rồi.

"Chào mọi người, mình, mình tên là, mình tên là." Nguy rồi, đột nhiên không nhớ ra được tên giả của mình là gì, tôi xấu hổ chớp chớp đôi mắt. Đối mặt với mấy chục ánh mắt, tôi chỉ có thể vò đầu hỏi cô giáo tiếng Anh đang đứng ở cửa, ấp úng, "Thưa cô em tên là gì vậy?".

Dưới bục giảng đám học sinh cười ầm ĩ, cô giáo cũng phì cười. Hai nữ sinh ngồi ở hàng ghế đầu thì thầm với âm lượng đủ để cho cả lớp nghe thấy.

"Ây da, có phải đầu óc cậu ta có vấn đề không vậy?".

"Quần áo đúng là trẻ con, bây giờ làm gì có ai mặc như vậy chứ. Nhưng mặt cậu ta lại rất già dặn.".

"Giống bà chị ngớ ngẩn!".

"Có khi là em gái của Phù Dung tỷ tỷ[2] đấy, ha ha.".

[2] Ngôi sao trên mạng của Trung Quốc nổi tiếng nhờ sự phô trương trong cách ăn mặc cũng như những hành động gây sốc.

Tôi chôn chân trước bục giảng, mặt bắt đầu nóng lên. Sao trẻ con bây giờ lại thông minh như khỉ, mắt tinh như cú vậy! Tôi nhìn cô giáo Diệp cười "ha ha", ngượng ngùng nói, "Cô ơi, em căng thẳng quá, cứ căng thẳng một cái là em hay bị mất trí nhớ, thế em tên là gì hả cô?".

Cô giáo Diệp là một phụ nữ xinh đẹp, lịch sự nhã nhặn, nhìn qua chắc cũng trạc tuổi tôi. Cô ấy không nhịn được cười nói, "Giản Mỹ Đạt, chắc không phải em đang chọc cười mọi người đấy chứ?".

Được đấy, Giản Mỹ Đạt, chính là tên của bà chị ngớ ngẩn ngàn lần đáng chết này!.

Tôi cúi đầu chín mươi độ, dõng dạc giới thiệu với mấy thằng nhóc đang cười ầm ĩ dưới bục giảng.

"Chào mọi người, mình tên là Giản Mỹ Đạt, mọi người có thể gọi mình là A Đạt nhưng đừng gọi mình là Đạt Đạt. Đầu óc mình không có vấn đề, cũng không phải em gái của Phù Dung tỷ tỷ, lại càng không phải là bà con thân thích gì của chị ta. Là như thế đấy, hy vọng sau này chúng ta sẽ trở thành bạn tốt. Mình mới đến, mong sau này được mọi người chiếu cố nhiều hơn!".