Chương 12.2: Trai chưa vợ, gái chưa chồng, muốn làm gì?

Tôi chán nản nhìn trần nhà, máu nóng dâng trào trong cơ thể khiến trán càng thêm nóng. Tôi im lặng đứng dậy giả vờ ngáp nói, "Muộn rồi, tôi đi ngủ đây, mệt lắm!".

Khang Tử Huyền không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ mỉm cười chế giễu tôi, "Đi đi, ngủ dậy cô còn có cháo nấm mà ăn.".

Tôi vỗ vỗ trán, nhe răng trợn mắt lườm anh ta.

Anh ta làm như vô tội mà cười tươi rói, "Tự sinh tự diệt thôi.".

"A! Khang Tử Huyền, tôi hận anh, tôi hận anh đến chết! Anh, anh biến mất khỏi mắt tôi nhanh lên. Nếu không, nếu không. Tôi đúng là không biết làm thế nào với anh nữa. A. a. a. tức chết mất thôi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!".

Tôi ôm đầu liên tục hét lên rồi nhảy lên giường bịt kín chăn an ủi trái tim bị tổn thương sâu sắc.

Tôi nằm trên giường tức giận đến mức muốn bẻ cong tường. Kết quả là Khang Tử Huyền đẩy cửa đi vào, tay cầm cốc nước và thuốc, dịu dàng nói với một kẻ đang sắp phát điên như tôi, "Được rồi, tức giận một chút có phải cảm thấy tinh thần thoải mái lên không? Không muốn đến bệnh viện thì mau ngồi dậy uống thuốc đi!".

Tôi liếc mắt nhìn cái vẻ giả tạo của anh ta, phổi tức sắp nổ tung rồi, tôi ôm chăn cúi gập người, "Đây đúng là kiểu đánh cho người ta một gậy rồi lại thưởng cho người ta một xiên kẹo đường.".

"Thứ tôi cho cô ăn là thuốc, không phải kẹo đường." Anh ta đưa cốc nước tới trước mặt tôi, trong tay cầm mấy viên thuốc. "Uống đi rồi ngủ tiếp!".

Tôi không nhận, lạnh lùng nhìn anh ta, "Tôi nói này Khang Tử Huyền, xem như tôi cầu xin anh đi, anh có thể giữ bộ mặt xấu xa vốn có của mình được không, đừng tự nhiên đối xử tốt với tôi nữa nhé!".

Khang Tử Huyền mỉm cười, "Thỉnh thoảng cũng có lúc muốn làm người tốt." Giọng nói của anh ta tỏ vẻ sung sướиɠ, "Cô may mắn đấy, gặp đúng lúc tôi tốt. Nhanh nào, uống đi!".

"Điên rồi, tôi thấy anh mới cần phải uống thuốc!" Tôi lườm anh ta rồi cầm lấy viên thuốc nuốt ừng ực vào bụng, sau đó nhanh chóng nằm xuống che kín chăn như không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh ta nữa.

"Tôi ở ngay bên ngoài, nếu thấy khó chịu thì gọi tôi!".

Tôi nhíu mắt im lặng vài giây, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng nên vụt ngồi dậy, run run nói, "Anh, anh nói cái gì? Đêm nay anh ở đâu?".

Anh ta đã đi đến cửa, "Tôi ở trong phòng khách.".

Đầu óc tôi đờ đẫn, "Phòng khách nhà anh hả?".

Anh ta chỉ ra bên ngoài trả lời rất tự nhiên, "Phòng khách nhà cô.".

"Trai chưa vợ, gái chưa chồng, anh muốn làm gì?" Khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng, tôi lập tức lấy chăn che ngực như mấy cô nữ sinh yếu đuối trong phim điện ảnh rồi lùi về phía sau.

"Cô yên tâm, tôi cũng không đến mức đói bụng ăn quàng đâu!" Khang Tử Huyền lạnh nhạt nói rồi nhìn tôi, "Giúp người lấy vui thôi.".

"Mặc dù cô vẫn không biết hai chữ "cảm ơn" viết như thế nào." Anh ta quay lưng lại phía tôi thản nhiên nói thêm một câu. Tôi tức giận ngồi trên giường vừa thở phì phì vừa lườm anh ta, không biết nên nói gì.