Chương 4.5

Để trả thù việc anh ta vừa mới cạnh khóe mình, tôi vội nói thêm một câu, "Anh không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, tâm hồn anh cũng rất đẹp.".

Sau đó tôi túm lấy Đông Tử, nhanh chóng rời khỏi đó.

Lúc đi đến góc cầu thang không có ai, cuối cùng không nén được cơn giận, tôi đẩy Đông Tử đang run rẩy sợ hãi vào tường. Chiếc gương sáng phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu và sự phẫn nộ không giấu đi đâu được của tôi. Đông Tử đang run như cầy sấy, hai tay đan chéo thành hình chữ X cầu xin tha thứ, "Sư tỷ.".

Tôi gườm gườm nhìn rồi nghiêng người về phía cậu ta thấp giọng cảnh cáo, "Hôm nay cậu có mang đầu óc đi ra ngoài không thế? Phân biệt rõ nơi chốn rồi mới được xưng hô chứ. Nhớ kỹ đây, bây giờ tôi là bạn gái của cậu!".

Đông Tử hình như cũng đã thức tỉnh, gật đầu lia lịa, liên tục nói, "Sư. à, em biết rồi.".

"Cậu ăn gan báo à, sao dám tắt máy?".

"Không phải. Để em giải thích, gã họ Đặng khó chịu vì lúc nào em cũng lôi di động ra nên bắt phải tắt đi.".

"Cậu là đầu heo à? Hắn nói không dùng thì cậu không dùng, cậu không tìm được cớ vào toilet gọi điện cho tôi hả?".

"Em cũng muốn lắm nhưng mà di động bị hắn ta tịch thu rồi. Em vô tội mà.".

"Cái gì? Vậy di động đâu? Vẫn ở chỗ hắn à?".

"Hình. hình như thế.".

Tôi vỗ mạnh vào cái đầu ngu ngốc này một cái, thật sự rất muốn khắc lên đầu cậu ta hai chữ "ngu xuẩn". Tôi tức giận đến mức trên đỉnh đầu sắp bốc khói.

"Ôi, chị. chị. đau quá!".

"Đau, đau này, không mất trinh tiết coi như cậu gặp may mắn đấy!".

Tôi kéo cậu ta, "Đi! Đi lấy lại di động về mau!".

Đông Tử không nghe theo, "Sư tỷ, em sợ. ".

Tôi tức không chịu được lại đập cho cậu ta một cái, hung dữ nói, "Bây giờ biết sợ rồi à, sao lúc vừa rồi cậu hút thuốc đánh bạc tôi có thấy cậu sợ gì đâu. Cậu đáng đánh đòn lắm!".

Trong lúc tôi nhẹ giọng răn dạy Đông Tử, bỗng vang lên tiếng động nhỏ kỳ quái như có ma vậy. Tôi hoảng sợ quay đầu lại thì thấy Khang Tử Huyền đã đứng tựa vào góc tường không biết từ bao giờ, tay đang nghịch cái bật lửa.

"Tạch tạch", lửa bật lên rồi tắt đi, cảnh tượng ấy kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng của anh ta làm cho tim tôi đập nhanh mấy nhịp.

Đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng nhưng tay chân tôi phản ứng ngay lập tức. Tôi đẩy Đông Tử cũng đang sốc không kém bên cạnh ra, ý bảo cậu ta đi lấy lại di động, còn Khang Tử Huyền để tôi đối phó. Đông Tử liếc nhìn Khang Tử Huyền một cái rồi chạy đi như một con thỏ. Tôi nghiêm mặt bước tới, thấp giọng chất vấn, "Họ Khang kia, anh có ý gì? Lén lút nghe người ta nói chuyện à? Uổng công tôi vừa rồi còn khen anh có tâm hồn đẹp!".

Anh ta ngẩng đầu lên, "Là cô tự mình cho là vậy mà." Anh ta chỉ về phía trước, "Hai người đang chặn hết cả lối đi đấy!".

Anh ta lại nghịch cái bật lửa, "Hai người thì thầm với nhau mà chọn chỗ này thật sự không sáng suốt chút nào!".

Trong thâm tâm cũng cảm thấy hành động của mình hơi nóng vội nên tôi không nói gì, chỉ "hừ" một tiếng lạnh lùng và không nhìn anh ta nữa.

"Chị em tình cảm tốt, nên gấp gáp nói chuyện tình cảm. Tôi cũng có thể hiểu được." Anh ta nhẹ nhàng thốt lên.

Lúc này Đông Tử đã cầm di động đi ra, tôi thở phì phì lườm Khang Tử Huyền một cái, và vẫy tay, "Hẹn không gặp lại!".

Vẫn chưa hết giận, tôi lại quay đầu bồi thêm một câu, "Tôi rút lại lời nói khi nãy. Anh từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài không hề đẹp, dù chỉ một chút!".

Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng cười khẽ từ phía sau vọng đến nghe gợi cảm mê người. Tôi nghẹn họng, giận dỗi đi xuống lầu.

.

Hai phút sau, tôi và Đông Tử, hai kẻ đáng thương đứng dưới lầu của câu lạc bộ u sầu nhìn một chiếc xe hơi sang trọng lăn bánh rời đi trong tiết trời mưa phùn. Chúng tôi rất hiểu ý nhau nên cùng chìm trong im lặng.

Điều kẻ có tiền quan tâm là sự riêng tư tuyệt đối nên dạo gần đây, để thuận tiện cho những việc mờ ám, câu lạc bộ này không cho taxi đậu như thường lệ.

Tôi và Đông Tử bốn mắt nhìn nhau. Một trận gió lạnh thổi tới, "linh hồn" bé nhỏ của chúng tôi không chịu được mà rùng mình mấy cái.

Đông Tử run rẩy, cười nhăn nhở, "Sư tỷ, hay là mình đi cướp xe đi!".

Tôi xoa xoa bả vai, môi hơi run run, "Cũng được, cướp xong để bọn chúng trực tiếp đưa mình về Cục. Lão Đàm vẫn nói cần thường xuyên về thăm nhà đấy thôi.".

Đông Tử nhìn chăm chăm chiếc Porche đang đi phía trước ra vẻ bí ẩn, "Haizz, chẳng may mấy cái xe này được trang bị hệ thống tên lửa ném thẳng chúng ta về Cục thì làm sao đây?".

Tôi lườm một cái, "Thằng nhóc này, cậu xem 007 nhiều quá rồi đấy!".

Đông Tử gãi gãi đầu, nói hươu nói vượn, "Cũng đúng, chúng ta đang sống trong một đất nước hòa bình, ở đâu dân chúng cũng lương thiện, không có hải tặc, không có phần tử khủng bố. James Bond[3] mà di cư đến chỗ chúng ta chắc sẽ thất nghiệp mà đi bán khoai lang nướng mất. Chậc chậc, anh ta mà bán khoai lang nướng thì chắc là lãi lắm đấy!".

[3] Bí danh 007, là một điệp viên hư cấu người Anh được xây dựng hình tượng bởi nhà văn Ian Fleming vào năm 1951 và đã được đưa vào 12 cuốn tiểu thuyết, 2 tuyển tập cũng như loạt phim về các cuộc phiêu lưu của điệp viên này.

"Ngải Đông, mẹ kiếp, nếu cậu không im mồm, tôi có thể từ dân lành biến thành tội phạm gϊếŧ người đấy, cậu có tin không?".

"Tin. Có thể chết dưới lưỡi đao của sư tỷ xinh đẹp, em thành quỷ cũng phong lưu.".

"Câm miệng, cậu làm tôi đau đầu chết mất thôi!".

Trời mưa mãi không ngớt, thỉnh thoảng mấy tia chớp lại lóe lên. Tôi và Đông Tử đứng đó bối rối hồi lâu, vô vọng chờ đợi một chiếc xe buýt xuất hiện.

"Làm sao bây giờ? Không về được thành phố rồi." Đông Tử không giữ được bình tĩnh.

Lạnh đến mức run rẩy, tôi cắn chặt răng nói, "Chờ một chút, có thể sẽ có xe, nếu không thì chặn một cái lại cướp vậy.".

Đông Tử lấm lét nhìn tôi một cái, ấp úng nói, "Sư tỷ, anh chàng họ Khang kia có vẻ không phải người xấu, hay là nhờ anh ấy. chở bọn mình được không?".