Chương 2

Dù đều học trường luật, nhưng lại là hai người ở hai thế giới khác nhau.

Anh ấy là một sinh viên ưu tú đẹp trai lạnh lùng, gia thế hiển hách, cao quý đến không thể với tới.

Nhưng tôi lại là một sinh viên nghèo gánh trên vai khoản vay sinh viên, bố mẹ mất sớm, gia cảnh bần cùng.

Tôi và bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Vào năm cuối đại học, bà nội lâm bệnh nặng, tôi chạy đôn chạy đáo vay tiền họ hàng lẫn bạn bè để có đủ tiền phẫu thuật, nhưng lại không đủ khả năng chi trả chi tiền viện phí chữa bệnh sau này.

Vì vậy tôi bắt đầu trốn học đi làm thêm.

Đúng như dự đoán, cuối kỳ tôi trượt phân nửa số môn, thậm chí thi lại cũng không qua.

Giáo viên hướng dẫn chỉ vào bảng điểm của tôi, buồn bã nói: “Sắp tốt nghiệp rồi, còn thiếu hai tín chỉ, chẳng lẽ em muốn tốt nghiệp muộn à?”

Không thể tốt nghiệp muộn, vì tôi thực sự không đủ khả năng chi trả học phí thêm một năm nữa.

Nhưng rõ ràng chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi.

Chỉ cần tôi có thể tốt nghiệp là có thể tìm được việc làm kiếm tiền chữa khỏi bệnh cho bà nội.

Đến quán cà phê, tôi gọi đồ uống mang về rồi vội vã đi ra ngoài.

Bên tai truyền đến tiếng xì xào: “Mấy cậu nghe gì chưa, Tiểu Lương ở phòng ký túc xá bên cạnh đăng ký kết hôn rồi đấy.”

"Ôi, giấy đăng ký kết hôn là chứng chỉ quốc gia, tương đương với hai tín chỉ tốt nghiệp đấy!"

Hai tín chỉ!

Tôi thoáng ngây người, làm đổ cả ly nước.

Cà phê nóng hổi đổ vào máy tính của chàng trai bên cạnh.

Tôi hoảng hốt nói xin lỗi rồi hứa hẹn bồi thường, nhưng khi nhìn thấy logo máy tính, tôi suy sụp khóc lớn.

Chiếc máy này đắt bằng tiền chữa bệnh ba tháng của bà nội.

Chàng trai có vẻ bị tôi dọa sợ, nói tôi không cần bồi thường, nhưng tôi vẫn không thể cầm được nước mắt.

Cuối cùng, anh ấy bất lực thở dài, ngồi xổm xuống:

"Cô cần tôi giúp gì không?"

Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại có tác dụng xoa dịu lòng người.

Tôi vừa khóc thút thít vừa ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẫm lệ hiện ra một khuôn mặt khôi ngô trẻ tuổi.

___ Khuôn mặt đã gặp thoáng qua vô số lần ở đại học, đồng thời cũng khiến tất cả nữ sinh trong trường si mê điên cuồng.

Như có ma xui quỷ khiến, tôi nói:

"Cậu, cậu có thể kết hôn với tôi không?"

Mãi cho đến hôm nay tôi vẫn không hiểu vì sao, Diệp Thanh Hoài lại dễ dàng đồng ý kết hôn với tôi.

Có lẽ là sự đồng cảm mà người giàu thỉnh thoảng bố thí cho những người thấp cổ bé họng như chúng tôi.

Mà cũng nhờ hai tín chỉ không hơn không kém đó, nên tôi đã thuận lợi tốt nghiệp.