Chương 1

Ngày hè oi ả nóng bức.

Tôi ủ rũ bước ra khỏi văn phòng nhà đất, ngay lập tức bị hơi nóng ập vào nên vội lùi vào dưới bóng râm.

Nghĩ đến lời nhân viên tư vấn nhà đất vừa nói, tôi lại sờ thẻ ngân hàng trong túi, nghiến răng nghiến lợi bấm số điện thoại mà tôi đã thầm đọc cả ngàn lần.

Reng reng reng, không ai bắt máy.

Sau nhiều năm như vậy, chắc chắn Diệp Thanh Hoài đã đổi số.

Một chút thất vọng tràn ngập trong lòng, nhưng dường như tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

Đang định cúp máy, điện thoại lại bỗng nhiên được kết nối.

"Alo, ai vậy?"

Giọng nam quen thuộc truyền qua micro, vẫn thận trọng lãnh đạm y hệt như trong miền ký ức.

Tim tôi đập thình thịch, nuốt nước bọt để bình tĩnh lại.

"Alo, Diệp Thanh Hoài à? Xin chào, em là Tề Duyệt."

Anh ấy dường như đang ở một nơi nào đó rất ồn ào, nhưng chỉ trong tích tắc âm thanh xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thở khẽ.

"Ừm, chuyện gì?"

Vẫn lạnh lùng như vậy.

Đúng vậy, dù sao trước đây chúng tôi cũng không tính là thân quen cho lắm, nếu không phải sau này... chúng tôi có lẽ thậm chí còn không thể nói chuyện với nhau.

Tôi cười tự giễu, bình tĩnh lại.

"Ừm, muốn nhờ anh giúp một việc, có thể cung cấp tình hình bất động sản của anh cho em được không?"

Đầu bên kia người nọ dừng lại một lúc lâu, sau đó nói với tông giọng mang theo chút mỉa mai:

“Đã nhiều năm không liên lạc với nhau, ấy thế mà vừa mở miệng đã hỏi thăm tình hình tài sản của anh à?”

"Em thật là thực tế đấy."

"___ vợ của anh."

Đúng vậy, tôi và Diệp Thanh Hoài…

Dù đôi bên còn hơi xa lạ, nhưng lại là cặp vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn.

Thà anh ấy nói thẳng là chê tôi người nghèo nên không dám mơ cao.

Đối mặt với sự mỉa mai rõ ràng này, tôi lại chỉ có thể nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo:

"Em không có ý gì khác đâu."

“Em định mua nhà, nhưng văn phòng nhà đất nói gần đây bị hạn chế mua nhà, nên phải kiểm tra tình hình bất động sản của hộ gia đình."

Diệp Thanh Hoài hít một hơi, hừ lạnh một tiếng rồi dội cho tôi một gáo nước lạnh:

"Em không mua được nữa đâu. Anh đứng tên mười tòa nhà rồi."

Đầu bên kia dứt khoát cúp điện thoại.

Tôi lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn dãy nhà cao tầng cách đó không xa, không khỏi cười khổ.

Tề Duyệt ơi Tề Duyệt, mày đứng ngây ngốc ở đây làm cái gì,

Đường đường là thiếu gia nhà họ Diệp, sao có thể không có nhà chứ.

Tôi và Diệp Thanh Hoài, là bạn cùng lớp thời đại học.