Chương 4.1: Quá rụt rè

Cố Tử Ngang xa cách rất rõ ràng, cho dù Lâm Gia Bảo lao lực hết tâm cơ tìm anh nói chuyện, cũng đều bị làm lơ.

Số lần nhiều lên, cô ủy khuất, liền hờn dỗi, mấy ngày kế tiếp cô không có đi tìm Cố Tử Ngang, cũng sợ dây dưa quá nhiều sẽ khiến hình tượng bản thân ở trong lòng anh càng kém.

Hai người không phản ứng lẫn nhau, một tuần số lần nói chuyện không vượt qua 10 ngón tay, cảm xúc của Lâm Gia Bảo càng thêm đi xuống, nhưng cô không cam lòng với tình trạng này, cũng không có nhiều bạn bè, đành phải tìm Trương Thắng Nam, quân sư quạt mo thương thảo đối sách.

“Thắng Nam, có phải cậu ấy thật sự chán ghét tớ hay không?”

Trương Thắng Nam chưa từng thấy dáng vẻ Lâm Gia Bảo uể oải như vậy, cô nàng này luôn vô tâm không phổi, do dự một chút, vẫn là an ủi nói: “Không thể nào, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Bên ngoài thời tiết âm u, giống như sắp mưa, làm người càng thêm phiền muộn.

“Tớ biết trong chuyện tình cảm, nếu quá nhiệt tình thì sợ cậu ấy ghét, quá lãnh đạm lại sợ cậu ấy bị cướp đi.” Lâm Gia Bảo xoa xoa đôi mắt, lẩm bẩm nói, “Nhưng tớ có thể làm gì đây, tớ lại không có kinh nghiệm.”

Lần đầu tiên Lâm Gia Bảo thích nam sinh, lần đầu tiên chủ động theo đuổi người khác, cũng lần đầu tiên kéo xuống mặt mũi nhân nhượng người khác.

Những lần đầu tiên đều xuất hiện khi gặp Cố Tử Ngang, dành tất cả sự nhiệt tình cho anh, không chiếm được, muốn anh đáp lại.

Cô cũng muốn bình tĩnh, chính là cô khống chế không được a, một chút cũng khống chế không được chính mình đối Cố Tử Ngang có khát vọng.

Mỗi lần thấy anh, chỉ có tràn ngập vui mừng, hận không thể lập tức ôm ấp, hôn môi, âu yếm, cùng anh liều chết triền miên.

Nhìn bộ dạng cô mê mang, Trương Thắng Nam thở dài một hơi, sờ sờ đầu tiểu đáng thương kia: “Thích thì cưỡng ép thôi, lấy ra hành động thực tế, sợ gì chứ.”

“Phải không?” trong mắt Lâm Gia Bảo dần dần sáng rọi, cảm thấy Thắng Nam nói rất có đạo lý.

“Đàn ông đều là đại móng heo, chỉ cần không rụt rè không thẹn thùng là có thể cướp đi, bằng không trên đời này vì cái gì có nhiều tiểu tam như vậy? Bởi vì tiểu tam không biết xấu hổ.” Trương Thắng Nam ngẩng đầu, càng nói càng đắc ý, càng nói càng thấy có lý.

Lâm Gia Bảo gật gật đầu phụ họa, ý bảo cô tiếp tục.

“Cậu không cảm thấy ngày thường cậu quá thẹn thùng rụt rè hay sao? Tuy rằng ngồi cùng bàn với Cố Tử Ngang, nhưng trừ bỏ hằng ngày chào hỏi, tiếp xúc cơ thể khi cần đi ra ngoài chỗ ngồi, cậu căn bản là không có làm hành động thực tế gì!”

Lâm Gia Bảo trừng lớn hai mắt, khϊếp sợ nói: “Cho nên, vẫn là tớ quá rụt rè?! Vì không cảm nhận được tâm ý, Cố Tử Ngang mới không để ý tới tớ?”

Trương Thắng Nam da mặt dày gật đầu.

Lâm Gia Bảo tự hỏi một chút, rồi sau đó nghiêm túc hỏi: “Vậy tớ nên làm như thế nào?”

“Khả năng nên nói nhiều lời âu yếm, nào có người không yêu lời ngon tiếng ngọt.” Trương Thắng Nam sờ sờ cái ót, khẽ meo meo đề ra kiến nghị, cô cũng chưa từng yêu đương, nhưng lý luận kinh nghiệm mười phần a, xem nhiều phim thần tượng như vậy lại không phải không có ích.

“Cảm giác rất đáng tin cậy.” Lâm Gia Bảo liếʍ liếʍ môi, nóng lòng muốn thử.