Chương 2.2: Bỏ chạy

Lâm Gia Bảo thở dài, thân là học tra, cô quả thực không chỗ dung thân, hiện tại cảm thấy nếu nói chuyện với Cố Tử Ngang là một loại khinh nhờn, làm sao bây giờ?

Mắt thấy Cố Tử Ngang muốn đi cửa sau, Lâm Gia Bảo dứt khoát ném toàn bộ đồ vật vào cặp sách, vội vàng chạy lên phía trước, trấn định phất phất tay với anh: “Cố Tử Ngang, ngày mai gặp!”

Bất quá nói xong, Lâm Gia Bảo hối hận, cô vừa mới nói chuyện có phải quá cứng đờ hay không, giọng nói quá lớn? Một chút cũng không ôn nhu, một chút cũng không đáng yêu, như vậy cũng không giống tiên nữ, sao có thể làm Cố Tử Ngang tăng hảo cảm với mình.

Nghe được thanh âm, Cố Tử Ngang có chút kinh ngạc, không rõ là người nào, thẳng tắp nhìn về phía cô.

Đột nhiên đối diện với mắt anh, trong đầu suy nghĩ, trong mắt Cố Tử Ngang chỉ có cô, trái tim Lâm Gia Bảo nhảy thình thịch, hai má nóng bừng, cho nên cô—— bối rối, quay đầu chạy, để lại người đang đứng phía sau, đầu cũng không quay lại……

Về đến nhà, Lâm Gia Bảo cảm thấy hành vi chiều nay của mình thật ngu xuẩn, không phải cùng Cố Tử Ngang chào hỏi sao, như thế nào liền không có tiền đồ mà chạy? Cô cũng không biết YY bao nhiêu lần rồi, còn thẹn thùng cái gì chứ.

Chính là bốn bỏ năm lên một chút, lúc đó trong mắt Cố Tử Ngang chỉ có mình cô nhỉ? Nghĩ vậy, hai tay Lâm Gia Bảo bưng kín mặt, kích động không thôi.

Ngày hôm sau, Lâm Gia Bảo mang theo một đống đồ ăn vặt tính toán hối lộ bạn học đằng trước, thành tích của cậu ấy hình như không tồi, bây giờ tạo quan hệ tốt, đến lúc đó cũng dễ chép bài tập.

Hai người nói chuyện náo nhiệt, Cố Tử Ngang tới.

Lâm Gia Bảo từ lúc Cố Tử Ngang xuất hiện, ánh mắt liền dính trên người anh.

Từ cửa sau phòng học đến chỗ ngồi khoảng cách ngắn ngủn vài bước, ít nhất đã có bốn năm nữ sinh cùng anh chào hỏi, tuy rằng anh chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng xem như đáp lại, không tính nhiệt tình, nhưng Lâm Gia Bảo vẫn thực ghen ghét.

Chờ anh ngồi xuống, Lâm Gia Bảo lập tức đem túi đồ ăn vặt đặt trước mặt anh, cười nhẹ điềm tĩnh, “Có muốn thử xem hay không, ăn rất ngon.”

Chỉ là hôm nay Cố Tử Ngang phá lệ lãnh đạm, không có trả lời cô, đẩy ba lô vào ngăn tủ, lo học tập.

Lâm Gia Bảo cũng không nhụt chí, một bên gặm đồ ăn vặt, một bên đọc sách, dư quang vẫn luôn quan sát người bên cạnh.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, đương nhiên Cố Tử Ngang không phải không có cảm giác, nhưng lại khó mà nói cái gì, chỉ hơi nhíu mày.

Nhận thấy anh không kiên nhẫn, Lâm Gia Bảo nhanh đem tầm mắt dời đi, chẳng được bao lâu lại trộm nhìn tiếp.

Trước mắt bỗng nhiên hiện lên bóng người, Trương Thắng Nam một chưởng khép lại trang sách đã lâu vẫn không nhúc nhích, đưa mắt ra hiệu: “Gia Bảo, đi WC với tớ.”

“……” Lâm Gia Bảo muốn đánh cô ấy một trận, nhưng vẫn đỏ mặt, ôn nhu nói: “Bạn học Cố, ngượng ngùng, có thể tránh ra để tớ ra ngoài được không.”

Cố Tử Ngang dịch ghế ra sau, Lâm Gia Bảo bước qua cọ vào người anh, cách quần áo hơi mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, trong lòng một trận nhộn nhạo.

“Nói đi, chuyện gì?” Ra tới bên ngoài, Lâm Gia Bảo lập tức vứt đi biểu hiện ôn nhu giả dối, hất cằm, vẻ mặt không cao hứng.

“Cậu có phải ngốc hay không, hết giờ học thật sự không bao giờ đi ra ngoài chơi? Liền ngồi ngốc tại chỗ ngẩng người mãi sao?” Trương Thắng Nam chỉ chỉ trán cô, quả thực không thể hiểu nổi.

“Vậy tớ phải làm gì bây giờ? Tớ cũng chưa cùng cậu ấy nói được mấy câu, đi ra ngoài chơi không phải càng ít nói chuyện hơn sao.” Lâm Gia Bảo che trán, có chút bất đắc dĩ.

“Đương nhiên là đi đi lại lại nhiều lần, như vậy cậu còn có thể cùng Cố Tử Ngang nói nhiều hơn mấy câu.”

“Như vậy có thể làm phiền cậu ấy không?”

“Bảo trì một mức độ thì tốt rồi. A, đừng cho là tớ không nhìn thấy cậu vừa mới mừng thầm, cùng Cố Tử Ngang tiếp xúc gần gũi thật sướиɠ đi?”

Lâm Gia Bảo cười mà không nói.

Trương Thắng Nam xem mà răng đau một trận, kéo cô đi: “Trước đi WC với tớ đã.”

“Cậu vội cái gì? Ai, chậm một chút, gấp cái gì……”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~