Chương 5: Dừng ở đây đi

Khi tôi đến chỗ hẹn thì bọn họ đã dùng bữa xong và hẹn nhau tiếp tục đi tăng hai KTV. Vừa đẩy cửa phòng riêng ra, vô số ánh mắt đổ dồn nhìn về phía tôi.

Diệp Hiểu Đông nhiệt tình giới thiệu tôi với mọi người: “Đây là bạn gái tôi, cô ấy là một nhà văn rất xuất sắc đấy nhé.”

Khi nghe được lời giới thiệu này, mọi người có mặt đều vô cùng tò mò.

“Người đẹp, bút danh của em là gì? Có thể ký tên cho tôi được không?”

“Tên tiểu thuyết của em là gì? Anh thích đọc tiểu thuyết lắm.”

Tôi toát mồ hôi hột. Tôi phải nói với họ như thế nào đây, nhà văn thì cũng có nhà văn this, nhà văn that mà. Tác phẩm của Dư Hoa là “Alive”, tác phẩm của Lưu Từ Hân là “Tam thể”, mà tác phẩm của Quý Khước Khước tôi lại là “Sếp, phu nhân lại ôm thiếu gia bỏ trốn rồi!”. Xấu hổ, thật sự xấu hổ luôn ấy! Tôi gượng cười, lấy một cái cớ “vạn năng”: “Ngại quá, tôi xin phép vào nhà vệ sinh một chút.”

Nấn ná câu giờ trong nhà vệ sinh một lúc lâu, tôi lề mề nhấc chân trở lại phòng riêng.

Diệp Hiểu Đông quan tâm hỏi tôi: “Khước Khước, em có sao không?”

“Không sao đâu, dạ dày em không được thoải mái thôi.”

Tôi vừa dứt lời, người bên cạnh lạnh lùng nói: “Quý tiểu thư nói sai rồi, rõ ràng cô cảm thấy không khỏe ở chỗ khác.”

Giọng nói quen thuộc này buổi sáng tôi vừa mới nghe qua. Tôi dũng cảm xoay người lại, quả nhiên là Cố Thung An. Tuy rằng tên này miệng lưỡi hơi thâm độc một chút, nhưng không thể không thừa nhận, tôi lúc còn trẻ thực sự có con mắt tinh tường.

Tối nay, anh đã thay ra chiếc áo blouse trắng, trên người mặc một chiếc áo khoác da màu đen phối với áo T-shirt trắng và quần jean đơn giản. Rõ ràng trong phòng có rất nhiều thanh niên trai tráng nhưng anh lại là người chói mắt nhất.

Diệp Hiểu Đông nghe Cố Thung An nói, vội quan tâm hỏi tôi: “Khước Khước, em không thoải mái chỗ nào? Sao không nói cho anh biết?”

Tôi cười gượng: “Không sao đâu, anh đừng nghe anh ấy nói bừa, em không biết anh ấy.”

Nói xong, tôi nghe thấy một tiếng cười chế nhạo từ phía sau. Sau đó, Cố Thung An nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.

Tôi cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ hơn mấy tiếng cuối cùng cũng đợi được đến khi tan cuộc. Diệp Hiểu Đông đưa tôi về nhà, tôi đang loay hoay định xuống xe thì anh ấy đột nhiên tiến lại gần và hôn nhanh lên má tôi.

“Ngủ ngon nhé, em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh mỉm cười. Trong nháy mắt, vẻ mặt của tôi trở nên lạnh lùng: “Tôi nghĩ chúng ta không phù hợp lắm, dừng ở đây đi.”