Chương 4: Chia tay

Cố Thung An bướng bỉnh chờ ở đó, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, hai mắt anh đột nhiên sáng lên. Thế mà, câu đầu tiên anh nghe được từ tôi lại là: “Cố Thung An, chúng ta chia tay đi.”

Dứt lời, tôi vừa định xoay người, cổ tay đã bị anh túm lấy: “Cho anh một lý do.”

Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mưa theo đôi gò má rơi xuống, rơi thẳng vào trái tim tôi.

“Chỉ là em cảm thấy thật nhàm chán, yêu đương chẳng vui chút nào cả. Trước đây em thích bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng của anh, hiện tại anh quá mức dịu dàng khiến em không thích nữa.”

Khi nói điều này, tôi nói một cách hời hợt, lời thốt ra rất nhẹ nhàng giống như phong thái của một trap girl vậy. Nhưng trên thực tế, trái tim tôi đau nhói.

Cố Thung An, thực lòng xin lỗi vì em cố ý nói dối anh. Em rõ ràng thích nhất là dáng vẻ lạnh lùng của anh đối với người khác, duy chỉ nhiệt tình với mình em.

Cố Thung An mím chặt môi. Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đau thương, tựa hồ muốn tìm ra dấu vết tôi đang nói dối. Đáng tiếc, anh đã thất bại.

Tôi đã khóc rất nhiều đêm trước khi đưa ra quyết định này. Cho nên, đêm đó Quý Khước Khước tôi đã một bước vụt thành nữ diễn viên đỉnh nhất năm khi nói dối suôn mồm không hề vấp.

Dùng dằng hồi lâu, anh hèn mọn cầu xin tôi: “Chúng ta không chia tay được không em? Nếu em chỉ thích anh như trước kia, anh có thể sửa.”

Tôi không thích Cố Thung An như vậy, anh ấy nên vĩnh viễn kiêu ngạo, không cúi đầu vì bất cứ kẻ nào mới phải. Tôi nghe thấy tiếng tim mình tan nát cùng lúc với sự cự tuyệt lạnh lùng của tôi: “Không cần.”

Nói xong, tôi quay về ký túc xá, dứt khoát chặn mọi thông tin liên lạc của anh ấy. Anh ấy ra sức cầu hòa nửa năm, sau khi thấy tôi không có chút lung lay nào, rốt cục cũng hết hy vọng, chấp nhận cùng Lâm Dĩ Nhu bay ra nước ngoài. Sau đó, tôi nghe nói họ đã ở bên nhau. Thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ, hai người họ trở thành một đôi khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Tốt lắm, em trả lại cho anh một cuộc sống xứng đáng thuộc về anh.

Vừa về đến nhà, tôi nhận được cuộc điện thoại của Diệp Hiểu Đông.

“Khước Khước, buổi tối em có rảnh không? Hôm nay là sinh nhật anh trai tốt của anh, em có muốn đi cùng không?”

Tôi định từ chối nhưng bởi vì lần gặp lại Cố Thung An mà hôm nay tâm trạng tôi cực kỳ rối loạn. Diệp Hiểu Đông không ngừng nài nỉ tôi, nói đám anh em tốt của anh ấy rất muốn gặp tôi, tôi cứ tới ngồi một lát là được, đảm bảo sẽ không ở lại đến khuya.

Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý. Tuy nhiên, ngay sau khi đến đó tôi thấy cực kỳ hối hận, bởi vì, Cố Thung An cũng ở đây.