Chương 7
___ Lộc Hàm
Tôi có thể cảm nhận được rằng Thế Huân bắt đầu thích tôi rồi
Không phải ý nói anh ấy bắt đầu biểu hiện ra bao nhiêu sự yêu thích đối với tôi, hoặc là đối với tôi có bao nhiêu tốt đẹp, mà là cuối cùng anh cũng thu lại sự phòng bị với tôi
Tôi càng thêm kiêu ngạo, bởi vì anh sẽ không quở trách, vả lại còn tặng lại cho tôi nhiều hơn là yêu
Để đến cùng làm cho anh rung động, tôi kiên trì mỗi ngày đi xe hơn 30 phút sang thành phố bên cạnh để mua loại bánh bao mà anh thích nhất và gửi chúng đến tay anh mỗi ngày
Ngày qua ngày. Rồi một tháng sau, anh thực sự yêu tôi, mặc dù anh không nói ra, nhưng tôi biết anh hy vọng mình yêu tôi nhiều như tôi yêu anh
Anh gọi tôi Hàm Hàm, mỗi lần đều sẽ để tôi đứng bên trái anh, ý anh đó là nơi gần trái tim nhất. Anh sẽ tỉ mỉ kiểm tra hành lá mỗi khi chúng tôi ăn gà Kung Pao, sẽ thay tôi loại bỏ xương cá và hạt tiêu mỗi lần tôi nấu canh cá, sẽ chuẩn bị quần áo và hôn lên má tôi lúc tôi nằm nhoài lên bàn ngủ. Mà sở thích của tôi anh luôn rõ ràng, tôi muốn những ngôi sao thì anh tuyệt đối sẽ không cho trăng. Tôi chỉ nói rằng những thứ mà tôi thích hoặc trông ổn ổn, chúng sẽ lặng lẽ xuất hiện trên bàn học của tôi vào ngày hôm sau.
Hóa ra hạnh phúc là như thế này, hóa ra được người yêu lại tươi đẹp như vậy, giống như tìm được một ngôi nhà để trở về, tràn đầy cảm giác an toàn, không còn sợ hãi nữa. Lại như một bản nhạc, tôi không ngừng tuần hoàn theo chúng, như mê như say
Trương Nghệ Hưng hỏi tôi: cảm giác an toàn là cái gì?
Tôi nói: nó giống như trong tay bạn có một con dao
Trương Nghệ Hưng lại hỏi: Tình yêu là cái gì?
Tôi uống một hớp trà sữa Thế Huân đưa tới, hài lòng nhìn anh nói: chính là cam tâm tình nguyện đem con dao kia cho đối phương
Khi đó tôi thực sự hy vọng khi tỉnh lại sau giấc ngủ, mọi thứ đều diễn ra như vậy