Chương 6
___ Ngô Thế Huân
Mẹ của tôi luôn luôn khuyên tôi tiếp nhận phẫu thuật, bất luận thế nào tôi cũng không đồng ý
Tôi không muốn ở trên ngực của mình lưu lại một vết sẹo xấu xí, cho dù trái tim này sắp vỡ rồi
Tôi vẫn còn nhớ rằng tôi luôn tự hào về bệnh tim của mình khi còn nhỏ
Mỗi lần bọn trẻ hỏi tôi: Tại sao bạn có thể không tham gia các lớp học thể chất vậy? Tại sao bạn thường được mẹ đưa đến bệnh viện đa khoa mà không cần phải lên lớp?
Tôi đều sẽ đặc biệt kiêu ngạo ngẩng đầu mà nói: Tôi có bệnh tim
Hiện tại cũng giống như vậy, lấy sự độc nhất này làm vinh
Lộc Hàm không biết đến bệnh của tôi, tôi cũng không có ý định nói cho em biết
Cuối tuần, tôi cùng Lộc Hàm đi biển
Nước biển lạnh lẽo cuốn lấy bầu trời trong xanh như tuổi trẻ của chúng ta, sạch sẽ, không có tỳ vết
Lộc Hàm chạy trên bãi biển. Mu bàn chân đẹp đẽ lại trắng nõn của em giống như viên ngọc trai sáng bóng trên cát vàng. Em ấy cười như một đứa trẻ nhìn thấy công viên giải trí, tôi nhìn không khỏi có chút ngây dại
"Thế Huân, anh đuổi theo em! Mau tới đuổi theo em!" Em đứng ở đằng xa hướng phía tôi làm mặt quỷ, rồi quay lại chạy đi
Tôi sờ sờ lên ngực, không cần sợ, chỉ là chạy một lúc mà thôi
Nhìn xuống hai chân, chạy đi
Chạy đi
Một từ đối với tôi xa lạ lại quen thuộc
Nhớ cái lần cuối cùng tôi chạy ấy, là lúc còn ở mẫu giáo rít lên đi bắt bươm bướm? Chơi đại bàng bắt gà con ở trường tiểu học? Không nghĩ ra, ngược lại đã là chuyện rất lâu về trước rồi
Lộc Hàm, anh sẽ bắt được em. Bất giác, tôi đã đuổi kịp em ấy, đem em ôm vào trong ngực. Tóc em rối chạm vào cằm tôi, tôi hít hà mùi thơm ngọt ngào, hôn khẽ lên trán em, em ở trong l*иg ngực mỉm cười hồn nhiên
Tôi nghĩ rằng tôi thực sự thích em, Lộc Hàm