Chương 4
___ Ngô Thế Huân
Rồi tôi và Lộc Hàm ở cùng một chỗ, tôi căn bản không xác định được đến cùng đối với em có cảm tình hay không, nếu như nói là có, chắc cũng chỉ dừng lại ở hảo cảm đi
Em ấy là một cậu bé đáng yêu
Em sẽ đỏ mặt mỗi lần tôi sờ đầu của em, em sẽ mỗi sớm đưa bữa sáng cho tôi, rồi lại đỏ mặt trong sự đùa giỡn của bạn học
Em đối với bản thân mình là gay rất ngượng ngùng, xấu hổ, nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy
Tôi là gay, mọi người đều biết
Tôi không cho là cái này có gì mất mặt, tôi thậm chí cảm thấy đây là thứ để tôi trở nên khác biệt
Tôi còn có một chuyện để trở thành khác biệt này, tôi là người duy nhất trong trường là người khuyết tật, đó là một loại bệnh tim bẩm sinh rất phổ biến, nhưng chỉ có tôi mắc bệnh này mà thôi
Thực sự là độc nhất
Lộc Hàm đối với tôi mà nói cũng là một sự độc nhất
Chỉ có em ấy mới làm cho tôi cảm thấy rằng hormone của mình đang tiết ra
Chỉ có em ấy mới có thể làm cho tôi cảm giác hạnh phúc khi được yêu, dù rằng tôi đối với em chỉ có hảo cảm
Ai không thích cảm giác được yêu này?
Lộc Hàm không chỉ khả ái, mà còn rất dễ thỏa mãn
Đưa cho em một chai soda, cùng em xem một bộ phim điện ảnh, cho em một cái ôm và hôn, đưa em về nhà, và một tin nhắn chúc ngủ ngon.
Em đã triệt để lâm vào bên trong vũng bùn của tôi
Kỳ thực tôi rất hy vọng em vĩnh viễn bị vây ở bên trong cái vũng này