Chương 3
___ Lộc Hàm
Lúc tôi về nhà, vừa vặn anh cũng từ nhà bà nội đi ra
Anh nói: Lộc Hàm, chúng ta cùng nhau về nhà đi
Câu nói này tựa như một quả bom nguyên tử, "Bùm" một tiếng, mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cùng nổ tung
Về nhà, chỉ có mình và anh ở trong nhà, cái kia cái kia, có một ban công lớn với cửa sổ sát sàn, anh sẽ làm một bình trà sữa lớn, sau đó ôm mình cùng ngắm cảnh đêm
"Lộc Hàm, đừng đờ ra, nhìn đường" Thanh âm phía trên cắt đứt mạch suy nghĩ, đem tôi từ trong ảo tưởng lôi kéo trở về
Thân hình 1m8 làm tôi không thể không ngửa mặt lên, đèn đường chiếu lên khuôn mặt tinh xảo, tôi có thể nhìn thấy trên khuôn mặt này một vòng ấm áp
Anh giống như thiên thần vậy, a không thể làm bẩn được
Hốc mắt đột nhiên xót, nước mắt tràn ngập nguy cơ chảy ra
Ngô Thế Huân
Ừ
Em hỏi anh một câu
Hỏi đi
Lòng bàn tay tôi liên tiếp đổ mồ hôi, chân đều mềm nhũn, tim hận không thể từ trong l*иg ngực chui ra, giọng đều đang run rẩy, nhưng tôi vẫn cứ nên hỏi: Nếu như, em nói em thích anh, anh có tin không?
Anh đầu tiên là sững sờ, sau đó đưa tay ra xoa xoa tóc tôi, trả lời: Tôi chưa nói với em, kỳ thực tôi cũng cùng bọn họ thảo luận về em sao?
Đầu óc như chập mạch, tôi thực sự không hiểu lời này là có ý gì
Nhìn tôi một mặt không hiểu, anh thở dài, nói: Tôi đã sớm phát hiện em mỗi ngày đều ở nơi đó cửa sổ nhìn tôi, hơn nữa tôi cũng đã sớm nhìn em để làm biếng, tôi liền thích em, hiện tại hiểu chưa?
Chúa ơi! Người tôi thích anh ấy cũng thích tôi! Xin vui lòng nói cho tôi biết đây không phải là một giấc mơ
Tôi ôm lấy anh, anh cũng vòng tay ra ôm tôi
Này
Ừ
Chúng ta nhất định phải ở bên nhau
Tôi thích em... Em yêu anh