Chương 36: Ngoại truyện
Lộc Hàm cười gượng lắc đầu một cái
"Coi như em nhớ tới anh, anh cũng sẽ không nhớ tới em đi" Lộc Hàm luôn nhớ rất rõ, người đã hủy hoại Thế Huân, chính là mình
Thời gian ăn trưa kết thúc, có nửa tiếng hoạt động tự do
Lộc Hàm thường đều ngồi trên nóc nhà của ngôi nhà nhỏ bỏ hoang, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ
Trong ngục giam, nơi đó có ánh mặt trời tốt nhất
Ánh mặt trời tốt đến nỗi Lộc Hàm như một con mèo lười biếng giang rộng bốn chân phát ra tiếng ngáy thỏa mãn
Sưởi nắng một bên, lại sưởi một bên khác
Lười nhát xoay người, một ý tưởng trong đầu lóe lên
Lộc Hàm bắt đầu lăn lộn, như người bạn nhỏ ở nhà trẻ chơi đùa trên bãi cỏ vậy
Tiếng cười không ngừng từ Lộc Hàm phát ra
Ánh mặt trời rất tốt, gió thổi rất tốt, thỏa mãn
Thế Huân
Cái tên này một mực vang lên trong đầu Lộc Hàm
"Mình nghĩ mình nên đi gặp anh một lần" Lộc Hàm một mình lẩm bẩm vượt qua hàng rào chắn của tầng thượng
"Cảm giác khi bay sẽ thế nào?" Giang hai cánh tay, như một con chim "Bay lên, là có thể nhìn thấy anh ấy" Một nụ cười đẹp đẽ, nhẹ nhàng nhảy lên, cơ thể nghiêng về phía trước
Lúc đáp xuống mặt đất, cậu nhớ đến dáng vẻ Thế Huân, dáng vẻ ngồi bên cửa sổ đọc sách, dáng vẻ tức giận cau mày, dáng vẻ mỉm cười, dáng vẻ khi bị rống to, dáng vẻ đau lòng thống khổ... Tất cả dáng vẻ của Thế Huân, Lộc Hàm đều muốn ghi nhớ
Cậu nhớ tới dáng vẻ Thế Huân bị kính từ ban công cứa qua, nhớ tới dáng vẻ Thế Huân xinh đẹp nằm dưới đất, máu lan ra khắp xung quanh
Mình bây giờ, chắc cũng là dáng vẻ kia đi
Lộc Hàm muốn nở nụ cười, nhưng không còn sức, cậu cảm thấy có cái gì đó đang chảy ra từ cơ thể mình
Thế Huân
Cuối cùng em cũng nhìn thấy anh
Thế Huân,
Em yêu anh
Thế giới của Lộc Hàm, sẽ không còn mặt trời nữa