Chương 22
___ Ngô Thế Huân
Lộc Hàm quay đầu và rời đi, tôi khẽ thở dài, cũng không biết em có nghe thấy không
Nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, sự đau lòng liền không thể kiểm soát được
Tại sao lại nói Lộc Hàm như vậy, tại sao lại hung dữ như vậy, Lộc Hàm à, tôi thật ngu ngốc
Tôi hung hăng gõ đầu mình, hận không thể từ cửa sổ nhảy ra ngoài đáp xuống trước mặt em ấy, kéo tay và ôm chặt lấy em, nói cho em biết tôi thật sự rất yêu em
Nhưng lòng tự trọng kiêu ngạo chỉ cho phép tôi ở trong phòng không người lén lút khóc nức nở
Nước mắt nóng bỏng thiêu đốt làn da của tôi, và tình yêu ích kỷ đã làm thương tổn người tôi yêu nhất
Thực sự, tôi hận em ấy, hận em lúc nào cũng chỉ hèn nhát mà chạy trốn
Chắc vì thế, Lộc Hàm, em cũng hận tôi đi
Chúng ta như vậy sẽ hòa
Ngô Diệc Phàm đưa bác sĩ đến tiêm thuốc an thần, hắn đem tôi ôm vào trong lòng ở bên tai tôi nhẹ giọng nói: Thế Huân, cậu sai rồi, cậu thật sự sai rồi, cậu có thể hận nó, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không hận cậu
Tôi không có ý phản bác hắn, chỉ là an tĩnh nhắm mắt lại, trong đầu một lần chiếu lại khung cảnh quá khứ
Lộc Hàm, cùng em cười đùa nói chuyện phiếm, gió thổi qua gương mặt em và trên ánh mắt như đang nở hoa, những lúc như vậy em lại càng xinh đẹp
Nghĩ đến vết thương trên mặt Lộc Hàm, ngực của tôi một trận nhói đau
Vết sẹo trên mặt em, vết thương trong tim tôi
Thân ái à, chúng ta hòa nhau rồi
Mấy ngày sau đó, Lộc Hàm đều không có đến, tình trạng của tôi đột nhiên chuyển biến xấu, tôi thậm chí không xuống nổi giường, phải dựa vào bình dưỡng khí để hô hấp
Lộc Hàm à, tôi nghĩ tôi không bao giờ có thể như con ngựa chạy như bay đến trước mặt em rồi
Mẹ quyết định đưa tôi sang nước Anh để tiếp nhận trị liệu tốt nhất, tôi không có phản đối
Trước khi đi một ngày, tôi nhờ Ngô Diệc Phàm đưa tôi về trường học, hắn đã đồng ý
Tôi ngồi trong xe, nhìn những đứa trẻ năng động cười nói đi ra khỏi trường, Lộc Hàm ở trong đám người đặc biệt dễ thấy
Bộ đồng phục học sinh quá cỡ khiến em càng thêm nhỏ gầy, khẩu trang màu trắng cơ hồ có thể cho đi cả khuôn mặt
Trong lòng tôi như có một tảng đá, không bỏ đi nổi, chỉ có thể tùy ý để nó dằn vặt
Anh có thể gọi Lộc Hàm tới đây không? Tôi có lời muốn nói cùng em ấy
Ngô Diệc Phàm gật đầu, xuống xe. Hắn cùng Lộc Hàm nói một chút, Lộc Hàm gật gật đầu, do dự hướng phía tôi đi tới
Lộc Hàm
Ừm
Mặt đã khá hơn chút nào chưa?
Khá hơn rồi. Em theo bản năng quay mặt đi, tựa hồ không muốn để cho tôi nhìn thấy bộ dáng này của mình
Lộc Hàm, em còn yêu tôi không? Tôi run rẩy mở miệng, cảm thấy giọng khàn khàn như tích một tầng sương mù dày đặc
Em không chút do dự lớn tiếng nói: Yêu
Tôi cười khổ: Nhưng mà tôi không yêu em, làm sao bây giờ?
Em yêu anh, không có nhiều câu hỏi vì sao như vậy, lại như câu hỏi anh không yêu em cũng thế
Em nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như lần đầu tiên em lén nhìn tôi
Điều em cần nhất là anh cần em, nếu như anh không cần em nữa, em cũng sẽ không dây dưa đến cùng, anh hạnh phúc là được, em cũng không có vấn đề gì
Rõ ràng ấm áp, rõ ràng êm tai, nhưng tại sao nó lại tuyệt vọng và khắc nghiệt như vậy
Tôi do dự một chút: Tôi phải đi
Ừm, bảo trọng
Tôi có lẽ sẽ trở về
Em sẽ chờ anh
Giọng điệu kiên quyết của em ấy khiến tôi cực kì an tâm, nhưng tôi vẫn là nói: Tôi hận em
Tôi nhất định phải nói như vậy, nhất định phải để cho mình hận em, bằng không tôi sợ chính mình một giây sau sẽ ôm lấy em và cùng em đi chết
Những năm tháng tốt đẹp của em không thể lãng phí lên tôi
Nhưng em cũng không mặn không nhạt nói câu: Nhưng em yêu anh là chuyện của em, không cần anh để ý, chính anh bảo trọng. Liền mở cửa xe rời đi
Lộc Hàm thực sự là đứa trẻ bướng bỉnh và cố chấp
Tôi nói tôi hận em, nhưng em không do dự nói yêu tôi
Mí mắt của tôi càng ngày càng nặng, chỉ là nói chuyện một chút, đi ra ngoài một chút, làm sao sẽ mệt như vậy, mệt đến hít thở cũng khó khăn
Tôi muốn gọi Lộc Hàm lại nhìn một chút, chỉ có thể mở miệng nhưng thành tiếng khóc thống khổ nghẹn ngào
Ánh mắt của tôi vẫn dừng lại trên bóng lưng Lộc Hàm rời đi, dù biết rằng không thể tập trung nổi
Nhìn anh đi, quay đầu lại nhìn anh đi
Thế giới, một vùng tăm tối