Xin Anh Hãy Luôn Hận Em [HunHan]

6.17/10 trên tổng số 18 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor:Naii Couple: Ngô Thế Huân x Lộc Hàm Văn án: ___ Lộc Hàm Em luôn nghĩ, nếu có một ngày em và người gặp gỡ trên phố, người sẽ mỉm cười và chào hỏi, hay sẽ giống như một người qua đường lặng lẽ. K …
Xem Thêm

Chương 19
___ Lộc Hàm

Thế Huân chuyển trường. Một ngày trước khi anh ấy rời đi, anh ấy đã rủ tôi đi chơi

Quán cafe yên tĩnh, mùi thơm từ cafe hay chiếc bánh ngọt, ở trong mắt tôi đều trở nên vô vị

Thế Huân một mình uống cafe, động tác tao nhã như quý tộc hoàng gia thời Trung cổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, nhưng tôi lại không cảm giác được nửa phần ấm áp, chỉ có khoảng cách xa xôi và đặc mùi lúng túng

Anh muốn nói gì, nói đi

Thế Huân liếc tôi một cái, vẫn là không nói gì, đáy mắt lạnh lùng khiến tôi không khỏi run rẩy

Ngô Thế Huân, có thể hay không anh muốn coi em là không khí?

Không có không khí tôi sẽ chết. Anh thuận theo tự nhiên trả lời tôi, nhưng tôi lại không biết nên làm gì tiếp theo

Xin lỗi. Thời điểm tôi nói câu này cũng không dám nhìn vào mắt anh ấy

Em không cần phải xin lỗi, là tôi chính mình vô dụng. Mặc dù là nói tha thứ, nhưng có thể nghe lại như là: đúng, chính là em đã sai

Tôi thực sự không biết phải nói gì, chỉ là cúi đầu xuống

Em cũng không biết đi. Anh ấy đặt cốc cafe xuống ăn lấy một miếng bánh. Tôi có bệnh tim. Giọng điệu của anh mềm nhẹ như lông chim, nhưng lại như hòn đá nặng ngàn cân nặng nề đè lên lòng tôi

Vì lẽ đó tôi không thể chạy, không thể nhảy, thậm chí không thể đem em ôm lấy xoay vòng

Thế nhưng tôi lại không hề để ý bất kì người nào phản đối tôi tham gia chạy 1 ngàn mét, chỉ vì em vui vẻ, thậm chí có thể vì em chính là thưởng cho tôi một bóng lưng, tôi muốn giúp em thi thật tốt, vì lẽ đó tôi lén trộm bài thi, lại vì em một lần nữa bỏ tôi lại chạy mất. Giọng điệu của anh thực sự lạnh lẽo, tôi từ trong lòng nghe ra sự thù hận nồng đậm

Em cố tình gây sự, em tức giận, em muốn ồn ào tự sát, tôi đều bao dung em, còn em thì sao?

Anh lại cười, nhưng nụ cười như Satan dưới địa ngục, lúc nào cũng có thể từ phía sau lưng tôi rút ra một con dao lấy đi tính mạng của tôi

Nhưng là tại sao tôi vẫn không buông tay em, đem em đặt trên đầu của quả tim mà đối xử. Ngữ khí của anh tuyệt vọng giống như là bệnh nhân ung thư từ bỏ trị liệu vậy

Vậy tại sao lại không nói cho em? Tại sao không đi làm phẫu thuật? Tại sao tất cả đều trách em? Trong lòng tôi có một con thú dữ, lấy những hoảng sợ sốt ruột nhớ nhung bi ai cùng chán ghét để nuôi nấng, hiện tại nó đã giật đứt dây thừng mà phóng ra ngoài

Rõ ràng là anh không nói cho em, rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nói cho em biết, em cũng sẽ không chán ghét anh, anh không thể dựa vào vì em yêu anh mà hết thảy cái sai đều đổ lên người em

Tôi rõ ràng nhìn thấy trong mắt Thế Huân một tia kinh ngạc, có lẽ anh nghĩ rằng cả đời này tôi đều thuận theo anh ấy, sau đó sẽ tự trách mà chết đi

Tôi cũng biết rằng càng nói mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, nhưng tôi không thể dừng lại được, giống như một ngọn núi lửa, tất cả bi thương hoảng sợ chán ghét sốt ruột căm ghét đều dâng trào ra

Anh muốn em làm thế nào? Anh liền cảm thấy anh đem trái tim đều rút ra cho em, nhưng em lại đối với anh lạnh lùng, anh phải là vĩ đại nhất, thế nào mới coi như tình yêu? Anh nói một chút đi?

Cuối cùng tôi nói một câu: Chia tay đi, Thế Huân

Không thể. Anh kiên quyết cự tuyệt

Tùy tiện em nghĩ như thế nào, ngược lại tôi sẽ không chia tay. Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi nhìn thấy trong mắt anh một bóng hình nho nhỏ phản chiếu ở bên trong

Đi phẫu thuật đi, đi phẫu thuật sau đó tới tìm em, hãy chạy như ngựa mà tới tìm em

Không thể. Giọng nói còn kiên định hơn cự tuyệt

Nơi đó là nơi mà em ở, tôi không muốn lưu sẹo ở đó, mà còn là đặc điểm khiến tôi trở nên khác biệt, tôi là duy nhất, làm sao tôi có thể thay đổi? Anh nói chuyện như đương nhiên, cứ như ai bảo anh đi làm phẫu thuật người đó chính là kẻ thù của anh vậy

Tôi phun ra 2 chữ: Đồ điên

Anh lại cười, anh nói: Coi như tôi là kẻ điên, em vẫn yêu tôi không phải sao?

Tôi không có ý định phủ định sự thật này: đúng, chính là em yêu anh, anh gϊếŧ người em sẽ giúp anh chôn xác, anh phóng hỏa em sẽ giúp em dập lửa, anh có thể đối với em như vậy không?

Anh cười châm biếm, sau đó hung tợn mà đáp: Một người bỏ lại tôi hai lần, sống chết đều không để ý, có tư cách mà hỏi tôi vấn đề này sao?

Tôi đột nhiên hoảng loạn lên, không biết làm sao

Sự bất an như dây leo quấn quanh trong lòng tôi, điên cuồng hấp thu lí trí của tôi

Tôi đem cốc cafe trên tay anh ném xuống đất, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài

Thế Huân đuổi tới, nhưng tốc độ rất chậm

Đây là lần thứ hai vì tôi mà chạy, một lần là để tôi vui vẻ, một lần là muốn đuổi theo tôi

Tôi vinh hạng cỡ nào, để một người bệnh tim vì tôi coi tính mạng như là rơm cỏ

Nhưng tôi lại không có ý định dừng lại

Thêm Bình Luận