Chương 18
___ Ngô Thế Huân
Chiều hôm thứ 5 tôi cố ý ở lại
Sau đó bảo Lộc Hàm đưa bảo vệ đi để tôi đi lấy chìa khóa văn phòng
Thuận lợi lấy được, mở cửa đi vào
Tìm kiếm một hồi cũng không tìm thấy bóng dáng của đề thi, tôi căng thẳng, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, mồ hôi dinh dính lại cùng buồn bực sốt ruột khiến tôi nổi nóng, đem chậu xương rồng trên bàn đập xuống
Ngô Thế Huân! Anh điên rồi! Lộc Hàm hướng tôi hét lên
Lộc Hàm, em đủ rồi, anh không chơi nữa, chính em tự chơi đi, tôi thiếu kiên nhẫn nhặt cặp sách dưới đất đeo lên người, như người đề nghị trộm đề thi là em ấy chứ không phải mình vậy
Ngô Thế Huân, là anh muốn giở trò
Em mẹ nó! Nếu không phải vì em tôi sẽ làm sao? Tôi xoay người hung hăng trừng mắt với Lộc Hàm, nói thật, khi đó tôi thật sự muốn đánh người
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, tôi cùng em ấy tranh chấp âm thanh quá lớn mới đưa tới bảo vệ, tôi ngẩn người
Lộc Hàm lớn tiếng đối tôi hô một câu: Chạy đi! Rồi chính mình liền nhanh chân chạy
Tôi không thể chạy được, cơ thể nó đâu cho phép tôi chạy, tôi cứ như vậy đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng em ấy cấp tốc biến mất
Đó là lần thứ hai nhìn bóng lưng em rời đi mà bất lực không làm được gì
Tôi bị bắt, bảo vệ đem tôi giao cho giáo viên chủ nhiệm, ông ta hỏi tôi tại sao phải làm như vậy, tôi không có cực lực giải thích, cũng không có thề thốt phủ nhận, tôi chỉ là kiêu ngạo nói cho ông ấy biết chính là tôi muốn làm như vậy mà thôi, chỉ đơn giản thế thôi. Ông ta vẫn ép hỏi tôi có hay không hợp tác với bạn học khác, tôi cũng chỉ nói có một mình tôi, từ đầu tới cuối chỉ có tôi một mình
Lộc Hàm, chính em để lại cho tôi bóng lưng của mình
Bởi vì tôi không trộm lấy bài thi, mẹ lại sử dụng một chút quan hệ, nên chuyện này cũng chỉ là phê bình trước toàn trường một hồi là qua
Nhưng tôi vẫn để mẹ cho tôi chuyển trường
Tôi không có cách nào đối mặt với sự khinh bỉ và cười nhạo của người khác
Tôi càng không có biện pháp để đối mặt với Lộc Hàm, sẽ làm tôi thất vọng