Chương 13
___ Lộc Hàm
Như thường lệ, tôi vẫn đến lớp của Thế Huân ngó, anh ấy không có ở đó, thật là thất vọng
Tôi như mất hồn trở lại lớp mình, chân bước lộn xộn như sắp va vào bàn
Lộc Hàm, bước đi nhớ nhìn đường. Giọng trầm thấp ở trên đầu tôi vang lên, thật dễ nghe làm sao
Anh ấy cứ như vậy xuất hiện trước mặt tôi, mặt trời như tùy ý chiếu lên người của anh, như một vị thần, tới cứu rỗi
Ngốc rồi? Thế Huân quơ quơ tay trước mặt, nước mắt tôi như ào ào rơi xuống
Tôi ôm chầm lấy Thế Huân, dùng hết sức bản thân ôm lấy anh ấy
Ngốc, không nên ôm chặt như vậy, anh không thở được. Thế Huân vòng tay ôm tôi, dùng sức lớn hơn ôm lấy tôi
Cái ôm ấm áp, thật chân thật
Hết thảy trở nên yên tĩnh, trở lại thời điểm ban đầu, chúng tôi như tự hiểu ngầm quên đi những chuyện không vui, tình cảm của chúng tôi sẽ trở nên tốt đẹp hơn, chúng tôi vẫn sẽ hôn môi dù xung quanh có người đến người đi, vẫn sẽ nắm tay nhau dù ở trung tâm thành phố huyên náo
Nhưng thực sự tôi vẫn bất mãn vì chưa cảm thấy đủ, tôi muốn mỗi ngày tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là Thế Huân, mỗi ngày đi ngủ nhìn thấy cuối cùng cũng là Thế Huân, ở cùng một chỗ với anh và muốn cả ngày 24h đều cùng anh ôm ấp
Tôi bắt đầu càng thêm mẫn cảm, mọi hành động của anh ấy đều muốn giám sát, chỉ cần có một điểm không như ý tôi sẽ hướng phía anh phát hỏa, nếu như anh cùng người khác nhiều lời mấy câu, tôi sẽ để anh ấy biến đi
Vừa bắt đầu anh ấy nhường tôi, theo ý tôi, nhưng sau đó anh cũng hướng tôi nói lại, mắng tôi là bệnh thần kinh. Thậm chí nói muốn chia tay
Tôi rốt cuộc là làm sao vậy, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết tôi rất yêu anh ấy