Xin Anh Hãy Luôn Hận Em [HunHan]

6.17/10 trên tổng số 18 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor:Naii Couple: Ngô Thế Huân x Lộc Hàm Văn án: ___ Lộc Hàm Em luôn nghĩ, nếu có một ngày em và người gặp gỡ trên phố, người sẽ mỉm cười và chào hỏi, hay sẽ giống như một người qua đường lặng lẽ. K …
Xem Thêm

Chương 9
___ Lộc Hàm

Hiện tại là tháng 10 năm 2013, tôi nhìn chính mình cặn bã với bộ râu tua tủa, cảm giác mình thực sự đã thay đổi, năm tháng không bỏ qua cho bất kì ai. Tôi đột nhiên nhớ về những năm tháng tuổi trẻ của mình, nhớ về buổi chiều ngày hôm ấy

Tôi cầm ly nước đứng ở cuối hàng, chờ anh ấy chạy đến và cho một cái ôm lớn

"Bang" tiếng súng bắt đầu chói tai vang lên, tay tôi bưng nước mà còn run

Thế Huân cao 1m8, đôi chân thật dài, nhưng anh vừa bắt đầu đã tụt lại ở phía sau rất xa, tôi có chút cuống lên, mở cổ họng hét lên: Ngô Thế Huân, anh chạy cho em!

Thế Huân quay đầu nhìn tôi một chút, tốc độ nhanh hơn, nhưng vẫn cứ rớt ở phía sau người ta nửa vòng

Ánh mắt của mọi người đều cố định trên người anh ấy, liên tục bàn tán:

Chạy không được thì đừng chạy, mất mặt

Ngô Thế Huân làm sao có thể chạy?

Hắn là đang đi bộ sao?

. . . . . . . .

Tôi đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, đỏ mặt vì có người yêu không đủ năng lực như vậy, tôi còn tưởng rằng anh sẽ chạy như một con ngựa trên bầu trời, kết quả anh lại chạy như mấy ông lão tản bộ trên đường

Lòng tự trọng mạnh mẽ của tôi đang dần xâm chiếm

Tôi ném ly nước lẽ ra chuẩn bị cho anh xuống đất, bỏ đi một cái ôm lớn và tìm cách biến mất ở đài khán giả một cách nhanh nhất

Tôi cũng không muốn nghe thấy người khác chỉ vào tôi mà nói: Ngô Thế Huân là bạn trai của mày phải không? Hắn làm sao lại kém như vậy

Ngay lúc tôi xoay người, người về nhất được mọi người vây quanh và vỗ tay, mà tôi lại cảm thấy mất mặt vì người yêu mình ngã xuống đường chạy mà không đứng dậy nổi

Tôi rời trường học trước thời hạn. Lúc tôi mới vừa bước ra khỏi cổng trường, một chiếc xa cứu thương nhanh chóng lái vào trường học, còn suýt nữa đυ.ng phải tôi. Tôi thấp giọng mắng một câu, rời khỏi trường cũng không quay đầu lại

Về đến nhà, đổi giày, mặc kệ bố mẹ ngồi trên sofa, tôi yên lặng về phòng, dùng sức đóng sầm cánh cửa

Tôi đã làm gì, tại sao tôi phải để ý đến ánh nhìn của người khác? Tôi ảo não vò tóc mình

Tôi cảm thấy cơn đau đầu tồi tệ đến mức ngã xuống giường rồi ngủ thϊếp đi

Nếu như thời gian có thể đảo ngược, tôi sẽ dũng cảm lắm lấy tay anh, và đem tất cả lời nói của mọi người lấy làm chúc mừng

Chỉ là ván đã đóng thành thuyền, tất cả mọi việc đã xong xuôi, không thay đổi được nữa, ngay cả khi nó không phải là kết thúc mà tôi mong muốn

Thêm Bình Luận