Chương 59: Lục Quyện học được ở đâu chiêu này…

Sau khi thi đấu kết thúc còn có trận phỏng vấn, hiện trường không có nhiều người rời khỏi.

Trong một đám reo hò TVT, bầu không khí đấu trường dần bình ổn lại.

Sao với khán giả kích động thì đám người chiến đội TVT hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trông Lục Quyện như không có chuyện gì mà thu dọn túi thiết bị của mình, nếu như không chú ý đến nét cười trên mặt y.

Nam Bắc còn đang dông dài: “Vừa rồi trông thấy A Kỳ run tây liền cảm giác mình cũng đang run.”

“Mẹ…” nó.

Ý thức được camera còn đang quay, lời thô tục bị cậu nuốt vào bụng.

Tần Kỳ thở dài: “Lát nữa còn phải phỏng vấn?”

“Ai, vừa ròi phía dưới quá ồn, còn nghe được như có ai đó hô yêu anh.”

Hắn vừa nói xong, những chiến đội khác liền xếp hạng đi về phía bọn họ.

Đây là quá trình phải trải qua sau trận đấu, thứ nhất là biểu thị tranh tài, thứ hai là biểu thị hữu nghị.

So với bên mình hoà hợp, mấy người bên chiến đội Bắc Mỹ có vẻ hơi lúng túng.

Dựa vào trình độ và sức mạnh trước đây của họ, trong giới hoàn toàn là không người nào có thể qua, nếu không thì cũng không khai trào phúng chiến đội Trung Quốc vô năng, cũng không trắng trợn giống như bọn họ. Lúc này bọn hoj đau mất quán quân mà không có một đội nào chủ động đi lên ai ủi bọn họ.

Lục Quyện thu dọn thiết bị xong, giao lưu với một chiến đội đến từ nước khác xong, nhìn về phía chiến đội Bắc Mỹ, cong khoé môi: “Xin chào.”

Nam Bắc phát hiện ý đồ của y, thầm kêu oa oa.

Lần trước thi đấu toàn cầu theo lời mời sau trận đấu bọn họ khong trao đổi với chiến đội Bắc ỹ, chỉ đạp bọn họ một cước trong lúc phỏng vấn.

Trái lại là lúc trước đội này chủ động tìm bọn họ giao lưu, gièm pha bọn họ.

Lúc này phong thủ luân chuyển.

Lục Quyện nói xong thì đeo túi thiết bị bước lên bậc thang, vị trí cách chiến đội Bắc Mỹ không tính là quá xa, trong lúc đó còn ngang qua chiến đội VA, mọi người VA đều đỏ vành mắt.

Nhưng TVT không ai chú ý tới.

Lúc này camera theo chân TVT.

Úc Ninh nhìn màn hình lớn, không biết Lục Quyện nói gì với Nam Bắc, sau đó Nam Bắc lại quay đầu bàn giao với Trần Kiết và Tần Kỳ, sau đó bốn người khiêng Giang Lầu vẫn còn đang nói chuyện với trọng tài, bước lên bậc hềm, nhìn về phía chiến đội Bắc Mỹ.

Hai người ngoại quốc ngồi cạnh Úc Ninh còn chưa đi, không biết đang chờ cái gì.

Có lẽ là trông thấy hành vi của TVT, voo cùng tức giận: “Bọn họ làm gì vậy? Muốn bỏ đá xuống giếng sao?”

Hiển nhiên đã quên lúc trước bọn họ nói chiến đội Trung Quốc như thế nào.

Đương nhiên mấy người Lục Quyện không phải bỏ đá xuống giếng.

Lục Quyện hiếm khi được mang theo vẻ mặt trào phúng với đối thủ của mình, mặc dù thần sắc lãnh đạ, nhưng vẫn nhìn ra được chút nét cười, sau khi đứng trước mặt chiến đội Bắc Mỹ thì gảy nhẹ lông mày: “Vất vả rồi.”

Ngữ khí rất bình thường.

Chiến đội Bắc Mỹ không ngờ bọn họ sẽ tới, mấy người đang uể oải cúi đầu chợt ngẩng đầu nhìn ba người sau lưng Lục Quyện, không tiếp lời.

Lục Quyện cũng không xấu hổ, vươn tay vẻ hào phóng, dùng tiếng anh nói: “Các anh biểu hiện rất tốt.”

Mấy người Nam Bắc đơn thuần là đến xem biểu diễn.

Lúc này mấy người dưới khán đài thấy hình nhưng không được âm thanh.

“Nhưng chúng tôi biểu hiện tốt hơn.” Lục Quyện rũ mắt, không thu hồi tay mà chỉ giữ nguyên tư thế này.

Rõ ràng ngữ khí cực kì bình thường, nhưng mấy người chiến đội Bắc Mỹ đã hiểu được ý trào phúng.

Đây là muốn nói bọn họ không bằng TVT?

Vẫn là đội trưởng đội Bắc Mỹ kịp thời phản ứng, giả vờ cười: “Tôi cũng cảm thấy các cậu biểu hiện rất tốt.”

Hắn ta nhìn ống kính, thả nhẹ giọng: “Nhưng cảm giác lần sau các bạn sẽ không biểu hiện tốt như thế này nữa.”

Lục Quyện cười vô vị: “Mượn cát ngôn của anh, hi vọng lần sau thi đấu các anh còn có thể đợi ở trên đài.”

“Nếu như không thể, trái lại là biét được mấy vị trí xem thi đấu tuyệt vời dưới khán đài.”

“Nước chúng có câu nói, người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, hi vọng các anh thích văn hoá Trung Quốc.”

Đội trưởng chiến đội Bắc Mỹ: “…”

“Chúng ta sẽ còn gặp mặt, chúng tôi sẽ không luôn bại bởi chiến đội Trung Quốc.”

Hắn ta há miệng, trong lúc Lục Quyện nhìn chăm chú, cưỡng ép nuót hai chữ rác rưởi trở lại.

Nói ra, không biế lát nữa Lục Quyện phỏng vấn sau trận đấu liệu có trào phúng bọn hắn cái gì nữa.

Đội trưởng chiến đội Bắc Mỹ nói xong, hình như không muốn ở cùng Lục Quyện thêm nữa, ra hiệu cho các đội viên của mình thu dọn đồ đạc rời đi thật nhanh.

Úc Ninh đã nhìn thấy người chiến đội Bắc mỹ đeo túi thiết bị chạy mất, vốn dĩ đến giao lưu “hữu hảo”, Lục Quyện lại đứng nguyên tại vị trí của bọn họ, một tay chống lên mặt bàn, không biết là nhớ tới cái gì, vừa vặn ống kính chuyển qua, y đối mặt với ông kính, cong môi.

Nam Bắc không hiểu bọn họ đang họ gì, đợi bọn họ đi rồi mới tò mò hỏi: “Anh vừa nói gì với đám cuồng đại đấy thế?”

Lục Quyện nói: “Không có gì, bọn họ nói bọn họ già rồi, không đánh thi đấu nổi, về sau là thiên hạ của TVT.”

Hình như bọn họ còn rất tiếc nuối: “Bọn họ nói bọn họ bội phục chiến đội chúng ta.”

Nhân viên thu âm tại hậu trường: “???”

Nam Bắc và Trần Kiết còn rất tin tưởng không chút nghi ngờ, “Coi như họ tự biết mình.”

Chỉ có Trần Kiết nghe hiểu là thở dài một hơi.

Quả nhiên là đội trưởng không có ý tốt.

Úc Ninh thấy ống kính rời khỏi đám Lục Quyện, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, thu dọn xong mới phát hiện Lục đại ca bên cạnh còn chưa đi.

“Lục đại ca, anh cố ý sang đây xem thi đấu sao?” Úc Ninh thật sự hiếu kì.

Lục Vinh ngẩng dầu nhìn màn hình lớn, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn Úc Ninh, “Anh giống kiểu người như vậy sao?”

Vừa rồi không chú ý, lúc này mới phát hiện hốc mắt Lục đại ca đều đã đỏ lên rồi, có lẽ là sợ bị nhìn ra, nói rồi lại móc kính râm ra đeo lên.

Hành động cực kì tự nhiê, Úc Ninh thầm nói trong lòng, giống lắm.

Thậ chí hắn còn nghi ngờ có phải trước kia Lục Quyện thi đấu Lục đại ca cũng vụиɠ ŧяộʍ đến xem, nhưng đây là chuyện của hai anh em họ, hắn cũng không hỏi quá nhiều.

Chờ sau khi phỏng vấn trận đấu chính thức bắt đầu, Úc Ninh vừa trông thấy Lục Quyện đi vào phòng phỏng vấn thì nhận được tin nhắn của Từ Mính.

Từ Mính nhờ nhân viên chờ ở cửa sau, nói là Lục Quyện nói, lát nữa đợi bọn họ cùng về.

Mặc dù hơi tiếc vì không được nhìn Lục Quyện phỏng vấn sau trận đấu, nhưng chờ Lục Quyện xuống đài ở hậu trường lại càng đáng giá để người ta chờ mon.

Hắn đeo túi đứng dậy, lại quay đầu nhìn Lục đại ca.

Lục đại ca đeo kính râm, duy trì tư thế ngửa đầu.

Không biết là bởi vì chỗ anh ngồi quá tối khong mà trông bóng lưng thật co độc.

Úc Ninh ngập ngừng, “Lục đại ca, anh có muốn cùng chờ ở hậu trường không?”

Cũng không thể Lục đại ca lại mà đi một mình?

Sau đó Từ Mính ở hậu trường chờ được bạn trai và anh trai của Lục Quyện.

Đây cũng không phải là lần đầu Từ Mính gặp Lục Vinh.

Nhưng Từ Mính cảm thấy tóc mình lại thêm trọc rồi, đây mẹ nó là chuyện gì, rõ ràng anh ta là quản lí chiến đội mà bây giờ lại giống như bảo mẫu.

Trong phòng nghỉ và bên ngoài đều đang chiếu cảnh phỏng vấn sau trận đấu, vừa rồi Úc Ninh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Quyện xuất hiện trong màn hình tv trong phòng nghỉ.

Hình như tâm trạng hôm nay của y khá tốt, bên môi luôn thường trực nụ cười hờ hững, bình thường lúc phỏng vấn y luôn chỉ cười lười biếng nhìn ống kính, nhưng hôm nay không biết như thế nào, đợi ống kính đi tới, y liền nhìn chằm chằm ống kính ngoắc môi, giống như biết có ai đó xuyên qua ống kính để nhìn y vậy.

Rõ ràng là cách một cái màn hinh rõ ràng cũng không phải là nhìn mình, Úc Ninh vẫn cảm thấy nhịp tim gia tốc.

“Hôm nay TVT giành được quán quân trông thật cao hứng.” Hình như nữ mc phát hiện hôm nay Lục Quyện tiếp nhận phỏng vấn tốt hơn trước kia nhiều.

Nam Bắc nghe phiên dịch xong, cười hì hì đáp: “Chắc chắn rồi, rốt cuộc có thể về nước ăn đồ ăn bình thường rồi.”

Nữ MC duy trì mỉm cười: “Nhìn Luju vẫn luôn nhìn ống kính, là đội quay phim hôm nay có vấn đề sao?”

Trước đó từng nghe đồng nghiệp nói Lục Quyện vô cùng không phối hợp,

Hình như Lục Quyện đang thất thần, khi nữ mc lại nhắc đến y một lần nữa mới phản ứng lại, thu tầm mắt rồi ừ, nói chuyện vẫn lạnh nhạt: “Óng kính không có vấn đề, cô có vấn đề?”

Đều đx lên đài một phút rồi còn chưa nói nhảm xong.

Nữ MC: “…”

Nữ MC cười xấu hổ: “Kì thật vấn đề này cũng là đại diện cho rất nhiều fan điện cạnh mà hỏi…”

Ống kính rốt cuộc cũng rời khỏi người Lục Quyện.

Úc Ninh nhẹ nhàng thở ra, dáng vẻ này của Lục Quyện rõ ràng là khong kieen nhẫn rồi, cho tâm tình tốt, Úc Ninh cũng sợ y lát nữa sẽ nói ra cái gì đó doạ người.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, phòng nghỉ lập tức trở nên yên tĩnh.

May mà hôm nay Lục Quyện ngoại trừ nói ra câu đó thì không nói được mấy câu, MC cũng không dám cue y, dù sao video lần trước Lục Quyện trào phúng người khác công khai vẫn còn đang lưu truyền rộng rãi trên mạng.

Không biết chiến đội Bắc Mỹ sắp bị giẫm thành cái dáng vẻ gì rồi.

Từ Mính còn đang ở một bên rả lời tin nhắn, Lục Vinh đứng cạnh cửa giống như môn thần…, anh vẫn đeo kính mắt.

Úc Ninh cúi đầu nhìn thời gian, thấy sắp tới thời gian Lục Quyện đi ra rồi.

Sau đó cửa phòng nghỉ bị gõ.

Úc Ninh còn chưa kịp đứng dậy, Lục Vinh mở cửa trước hắn.

Truyền vào không phải là giọng Lục Quyện mà là tiếng khóc nức nở mang theo giọng Anh.

Mấy người chiến đội VA đỏ bừng con mắt đứng ở cửa, tiếng Anh nghẹn ngào, là mắt xanh tới, “Chúng tôi đến tạm biệt.”

Vừa dứt lời mắt xanh liền bị một khuôn mặt đeo kính râm đập vào mắt.

Lúc Lục Vinh không nói lời nào thật sự rất doạ người.

Mắt xanh không kịp chuẩn bị bị doạ, những người khác của VA cũng bị hù, vẫn là mắt xanh phản ứng đầu tiên, nhìn ra ngoài phòng nghỉ xác nhận mình không đi nhầm.

“Quyện ở đây sao?” mắt xanh nhìn quanh thấy Úc Ninh ngồi bên kia, “Bạn nhỏ xinh đẹp!”

Úc Ninh dừng chân, “Sao các cậu lại tới đây?”

Lục Vinh không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt xanh, chính xác là nhìn chăm chăm vào ánh mắt mà mắt xanh nhìn Úc Ninh.

Cái gì mà bạn nhỏ xinh đẹp? Ngoài ngoại quốc đều nói chuyện cở mở như thế hay là muốn đào góc tường của em trai anh?

Mắt xanh vòng qua Lục Vinh: “Đám Quyện còn chưa trở lại sao? Chúng tôi đến tạm biệt.”

Nói đến đây, chàng trai ngoại quốc từng coi thường Lục Quyện trước mặt Úc Ninh trở nên chán nản.

Từ Mính định đứng dậy nhưng thấy cậu ta như thế lại ngồi trở về.

Người của chiến đội khác, anh ta cũng chẳng muốn nhúng tay, lỡ xem vào việc của người khác, người có tâm nhìn thấy còn tưởng rằng TVT bọn họ muốn mua ngoại viện đấy.

Nhưng mà tình huống trước mắt của VA quả thật không tốt, Từ Mính là quản lý chiến đội, hiểu biết ở phương diện này nhiều hơn bọn họ nhiều, cũng từng nghe quản lý VA trước kia từng nói, không có ông chủ và nhà tài trợ phía sau, chiện đội sẽ đứng trước nguy cơ giải tán.

Sau khi giải tán, mấy đứa nhỏ bất đắc dĩ này có thể trở thành chiến dội ăn khong ngồi chờ.

Chuyện này ở trong nước cũng là bình thường.

Nếu không phải vì trước đó Lục Quyện từng nhắc đế, Từ Mính cũng không chs ý đến chuyện này.

Úc Ninh còn chưa kịp đáp lời, cảm xúc của mắt xanh đã tụt dốc, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Lục Vinh cùng nhìn mắt xanh càng cảm thấy không thích hợp.

Không thì thôi đi, còn chạy đến trước mặt em dâu mà khóc là cái chuyện gì?

Không phải tìm em trai anh sao? Sao lại đổi qua bán thảm với em dâu rồi?

Lại nhìn em dâu, mặc dù không hỏi han gì mắt xanh, chỉ yên lặng đưa cho cậu ta mấy tờ giấy, nhưngd dáy mắt vẫn nhìn ra chút đau lòng.

Đây là tranh thủ tình cảm?

Lục Vinh tháo kính râm, nhìn chằm chằm mắt xanh khóc.

Úc Ninh không biết nên nói gì.

Đối với chuyện của chiến đội, hắn cũng không hiểu biết bao nhiêu, chỉ là nhìn thấy người khác khóc khó tránh khỏi sẽ cảm thấy đau lòng cho người ta, trừ cái đó ra thì Úc Ninh không có cảm giác gì khác.

Từ trước đến giờ hắn không phải là người hay đồng tình ới người khác, nhưng người khác nói gì về hắn cũng không quan trọng.

Mắt xanh khóc một hồi muốn đi tới nắm lấy áo Úc Ninh, thấy cậu ta đưa tay, Úc Ninh vô thức lui một nước ra sau.

Mắt xanh há to miệng như muốn nói gì đó.

Ngay lúc này, ngoài cửa lại truyền tới tiếng Nam Bắc nói chuyện.

“MC này cũng thật quá đáng.”

“Đội trưởng, anh đi chậm một chút đi, gấp làm gì vậy?”

“Anh đừng đuổi theo.” Trần Kiết kéo Nam Bắc lại.

Lục Quyện vừa đi ra khỏi phòng vấn liền sải bước dài, giống như ở hậu trường có gì đó khiến y phải suốt ruột vậy.

Cũng thật là.

Nhưng vừa vào phòng nghỉ, Lục Quyện liền phát hiện bầu không khí không đúng, người VA đều có mặt.

Nhất là mắt xanh, lúc này đang đứng trước mặt Úc Ninh, thân hình mắt xanh cao không khác lắm với Úc Ninh, lúc này là dáng vẻ muốn ghé vào người Úc Ninh.

Lục Quyện cau mày: “Các cậu đến đây làm gì? Đến khóc?”

Trong lúc nói chuyện, y đã tới bên người Úc Ninh, năm ngón tay đan vào năm ngón tay Úc Ninh, cùng hắn tya nắm tay.

Trước mặt nhiều người như vậy mà động tác của Lục Quyện vô cùng thuần thục, tai Úc Ninh lập tức đỏ lên, một tay khác nắm lấy áo Lục Quyện nhỏ giọng giải thích: “BỌn họ nói đến tìm ai tạm biệt.”

Lục Quyện không có một chút e dè, trái lại còn tỏ ra thân thiết với Úc Ninh hơn trước, giơ tay xoa gáy hắn hai cái, lại phớt lòw vẻ mặt luống cuống của Từ Mính phía sau.

“Cái gì mà tạm biệt?” Lục Quyện buông mắt nhìn mắt xanh còn đầy nước mắt, nhìn có hơi chật vật, Lục Quyện dường như không phát hiện ra: “Không phải chỉ thua một trận thi đấu sao? Chẳng lẽ về sau không thể thi đấu?”

Lời y nói vô cùng đau tim.

Mắt xanh nghẹn họng: “Không đánh được, đội đã bị xem như người trong suốt, có lẽ về sau không có cơ hội được ra sân.”

“Sao? Đội các cậu không có tiền, muốn giải tán?” Lục Quyện hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn, Úc Ninh cảm giác y đang không ngừng vuốt ngón tay mình.

Lại không hề có ý muốn rút ra, chỉ có thể mặc cho y chơi.

Mắt xanh không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là như thế.

Lục Quyện ồ lên, chỉ chỉ Lục Vinh đang đứng phía sau như bảo tiêu: “Anh ấy cái gì cũng không có, chỉ có tiền.”

Úc Ninh còn tưởng vừa rồi lúc y vào không chú ý tới anh trai y ở đây, kết quả lúc này lại nhắc đến anh trai.

Mặc dù Lục Quyện không nói rõ, nhưng chính là có ý để Lục đại ca đầu tư vào chiến đội VA?

Giống như hơi không đúng.

Để anh trai đầu tư cho chiến đội đối địch…

Trước đó Úc Ninh vẫn cho là Lục Vinh là ông chủ sau màn của TVT, dù sao TVT cũng có tiếng là chiến đội hào môn, lại không ngờ được đến cùng là ai tiêu giá tiền lớn nuôi một chiến đội từ khi còn chưa có danh tiếng gì.

Lục Vinh thấy mắt xanh nhìn về phía mình với dự cảm xấu, vừa rò ở đây để ý đến cậu chàng ngoại quốc để ý đến em dâu mình,lúc này bị mắt xanh nước mắt đầm đìa nhìn chằm chằm.

Bằng khong sao nói người ngoại quốc trời tinh vẻ ngoài tốt, ngũ quan thâm thuý, da rắng, nhất là đôi mắt xinh đẹp, lúc nhìn người khác khiến người ta sinh ra ảo giác rằng câu ta rất đáng thương.

Mí mắt anh nảy lên: “Không có tiền chỉ riêng đầu tư cho chiến đội của em đã đủ phá sản.”

Lúc này Lục Vinh cũng không còn duy trì thiết lập bá tổng: “Người ngoại quốc nhìn một cái liền có thể ăn.”

Anh dùng tiếng trung, mấy người VA đều không hiểu.

Chỉ có Nam Bắc cảm thấy đầu gối mình bị chém một kiếm.

Úc Ninh trái lại bừng tỉnh đại ngộ.

Quả nhiên tài trợ của TVT là Lục đại ca.

Lục Quyện trái lại ném người đi, mắt anh da mặt đày bắt đầu đi theo sau mông Lục Vinh, Lục Vinh đi vào phòng nghỉ, cậu ta cũng đi vào phòng nghỉ, những người khác của chiến đội VA cũng đi theo.

Từ Mính: “…”

Từ Mính nghĩ có nên mua cho mình một bộ tóc giả.

Người kia đẩy ông chủ ra ngoài?

Bản thân Lục Quyện lại không hề để ý, mắt nhìn Từ Mính: “Lát nữa không liên hoan với EVE được.”

Từ Mính: “Cậu muốn làm gì?”

Úc Ninh cảm giấy Lục Quyện cầm chặt tay mình, chợt nhớ tới gì đó, tai đỏ bừng.

Lục Quyện,… Chắc không phải còn nhớ lời trước đó của mình chứ?

“Ăn cơm với đối tượng.” Lục Quyện cong môi: “Cậu độc thân mấy anh thì hiểu cái gì?”

Úc Ninh giật góc áo y: “Liên hoan cũng được.”

Hắn luôn cảm thấy trong lời của Lục Quyện có hàm ý, lại không chỉ đơn giản là ăn cơm.

Mặc dù lúc ấy nói cảm thấy không có gì, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, hắn lại có hơi chờ mong, nhưng đến lúc thật lại hơi muốn bỏ cuộc.

Nhưng Lục Quyện đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội, “Không có gì đáng ăn.”

Úc Ninh càng nóng tai hơn, chỉ có thể nhỏ giọng ừ.

Từ Mính lại không nhìn đến, chỉ phất tay: “Đi mau đi mau, lúc ra ngoài đừng để người ta trông thấy, nếu không mấy người bên ngoài đều đuỏi theo cậu.”

Lúc này truyền thông điện cạnh nước ngoài đang chuẩn bị truy tìm Lục Quyện.

Nam Bắc hâm mộ oa oa.

Đội trưởng bọn họ không thèm cho bọn họ nửa ahs mắt, thi đấu xong liền vô tình bỏ rơi đồng đội.

Từ Mính vừa nói xông, Lục Quyện cầm túi của mình lôi kéo Úc Ninh đi ra ngoài.

Bên ngoài hơi lạnh.

Trước đó ở trong đấu trường mặc một chiếc áo mỏng, lúc này bị lạnh co rúm người lại, Lục Quyện cảm thấy được, cái tay đang nắm tay hắn chuyển sang nắm cả vai hắn.

Bên trai hành lang cò có những chiến đội khác, thấy hai người họ đều ném ánh mắt qua.

Úc Ninh cảm thấy đám người này không có ý tốt, chỉ có thể nắm lấy áo Lục Quyện, cố gắng dựa vào ngực y, khẽ hỏi: “Muốn về khách sạn sao?”

Lục Quyện nói: “Không về.”

“… Vậy chúng ta đi đâu?” Chẳng lẽ là suy mình quá đen?

Úc Ninh cảm thấy xấu hổ.

Lục Quyện không chú ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ ôm người vào ngực tránh cho bị người hác nhìn, cũng tránh bị người khác đυ.ng vào cũng không nói chuyện.

Úc Ninh đành phải theo bước chân y ra ngoài.

Hai người đi cửa sau.

Dù sao cũng là ở nước ngoài, fan hâm mộ cũng không điên cuồng chặn người ở trước cửa.

Lục Quyện không lái xe, hai người liền thuận theo đường bên ngoài đấu trường, đi đến một nửa Úc Ninh mới phát hiện đây không phải là đường về khách sạn?

Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Quyện, Lục Quyện không phải là người sẽ lừa người, nhưng trên đường đều không nói chuyện, chỉ ôm hắn.

Trên đường thình thoảng có đôi yêu nhau ôm ấp, thậm chí còn đang hôn.

Mãi cho đến khi sắp đến khách sạn, Lục Quyện lại nửa ôm hắn đi vào một lối nhỏ bên cạnh khách sạn.

Úc Ninh hơi không nhịn được: “… Chúng ta đi đâu?”

Lục Quyện vẫn không nói lời nào chỉ đưa tay ép mái tóc bị gió thổi loạn của hắn, cúi đầu hôn một cái lên trán hắn.

Mượn đèn đường, Úc Ninh phát hiện tai Lục Quyện cũng hơi đỏ.

Thứ đó Úc Ninh từng mua, nhưng đối với kiến trúc bên này không quen chút nào, duy nhất ấn tượng có lẽ là ngày đầu tiên tới, người tài xé kia có chỉ có hắn…

Giáo đường?

Giáo đường hình như ở phía sau khách sạn.

Đoạn đường này, nhưng ý nghĩ này vừa nhô ra, Úc Ninh liền vô thức nắm lấy áo Lục Quyện, hắn há miệng nhưng không nói ra lời nào.

Lời kinh hỉ nói ra, liền có hơi phá hỏng bầu không khí.

Giáo đường cách khách sạn không quá xa, mặc dù nó trông như giáo đường bỏ hoang, nhưng vẫn được bảo toàn khá tốt, có lẽ có rất nhiều cặp đooi xem nơi này như thánh địa hẹn hò, dù sao giáo đường cũng là nơi rất thần thánh.

Cho dù là ban đêm, noi này cũng bật đèn.

Đến công giáo đường, Lục Quyện không nói chuyện, chỉ buông lỏng bàn tay nắm vai Úc Ninh, chuyển thành nắm tay hắn.

Úc Ninh cũng thuận theo mà đan tay với Lục Quyện, cũng không hỏi y vì sao.

Lúc này tai Lục Quyện đã đỏ chót, Úc Ninh cảm thấy nếu mình hỏi, Lục Quyện có lẽ sẽ phá hư bầu không khí ngay tại đây.

Bọn họ đến rất đúng lúc, trong giáo đường không có ai.

Mỗi một bước, Úc Ninh cảm thấy hai người giống như đang bước trên thảm dỏ.

Từ khi biết được giới tính của mình, Úc Ninh chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày kết hôn, đương nhiên không nghĩ tới một ngày mình sẽ cùng hẹn hò với người yêu ở giáo đường nước ngoài.

Nếu như không phải Lục Quyện dắt hắn tới, có lẽ khi về nước hắn vẫn sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Đến khi chỉ cách bục giáo đường vài bước, Lục Quyện đột nhiên buông tay hắn ra, vẫn không nói lời nào, chỉ cúi đầu lục lọi trong túi xách.

Úc Ninh không tự giác ănms chặt tay.

Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, không biết là mồ hôi của hắn hay Lục Quyện.

Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Úc Ninh chỉ có thể nghe được nhịp tim của chính mình và tiếng Lục Quyện lục tìm đồ vật.

Lục Quyện ngồi trên mặt đất, hình như tìm đồ đến bực bội.

Úc Ninh cũng không dám nói chuyện.

Hắn không biết Lục Quyện đang tìm thứ gì, nhưng có lẽ hắn có thể đoán được, nhưng lại cảm thấy chuyện này không giống như chuyện mà Lục Quyện sẽ làm.

Trong lúc hắn sắp không nhịn được mà hỏi thăm, rốt cuộc Lục Quyện cũng lấy ra một cái hộp màu đỏ, y không kiên nhẫn mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhân vô cùng mộc mạc.

Lục Quyện trực tiép lấy một chiếc nhẫn ra, cứ thế nửa ngồi ở đó dùng tư thế ngẩng đầu nhìn Úc Ninh.

Tiết tấu hô hấp của y cũng không quá ổn.

Lần đầu tiền làm chuyện nay.

Lục Quyện vẫn luôn nhìn chằm chằm mắt Úc Ninh, không muốn bỏ lỡ vẻ mặt của Úc Ninh vào thời khắc này, nói chuyện cũng có hơi gập ghềnh, “Không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi em, hỏi em có đồng ý mang chiếc nhẫn của người yêu này không.”

“Thấy, bọn họ yêu đương đều như vậy.”

Mấy tiếng trước là người đàn vài tiếng trước còn khí phách trên đài thi đấu, lúc này lại căng thẳng giống như học sinh tiểu học.

Úc Ninh liềm môi.

Mẹ nó, hắn muốn cúi đầu hôn Lục Quyện, nhưng nhẫn còn chưa mang, tim đã sắp nhảy ra ngoài rồi.

Đến cùng thì Lục Quyện là ở đâu được chiêu này vậy!