Chương 52: Cái miệng này của Lục Quyện… có thể đừng…

Nằm trên ghế sô pha ôm nhau một lúc, Ninh Ninh phát hiện không biết Lục Quyện ngủ mất từ lúc nào.

Y ngủ xem như yên ổn, chí ít lông mày không còn nhăn lại, một tay ôm eo Lục Quyện, một tay đặt sau lưng y, ôm cả người vào ngực.

Đầu cũng đặt trên đầu Úc Ninh, giống như tư thế này có thể mang cho y cái gì đó.

Nhưng ghế sô pha hẹp, chứa hai người đàn ông trưởng hành thật sự rất gian nan.

Rất nhanh Úc Ninh đã cảm thấy tay chân mình tê dại, nhưng bị Lục Quyện ôm chặt, hắn cũng không dám động đậy.

Hắn dứt nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cũng không biết ngủ từ khi nào, lúc tỉnh lại, Úc Ninh vẫn bị Lục Quyện ôm trong ngực, không giống trước đó là, chân hai người quấn quýt lấy nhau, hắn gần như là nửa ghé vào trên người Lục Quyện, tư thế còn thân mật hơn trước khi ngủ.

Úc Ninh giật giật cái cổ đau nhức, ngửa đầu hôn cằm Lục Quyện một cái mới nhẹ chân nhẹ tay leo ra khỏi người Lục Quyện.

Bên ngoài âm thanh ồn ào, không ít chiến đội vừa ăn xong bữa khuya trở về, phòng khách sạn cách âm không được tốt lắm, còn có thể nghe thấy tiếng ai đó ca hát.

Úc Ninh nhìn thời gian thì cửa bị gõ vang.

Từ Mính mang theo một đống đồ ăn nhìn vào phòng, không đi vào mà chỉ thấp giọng hỏi: “Ngủ sao?”

“Ngủ.” Úc Ninh tiếp nhận đồ Từ Mính đưa qua, “Ngày mai không có thi đấu chứ?”

“Không có.” Từ Mính nghĩ nghĩ, lúc đầu đêm nay còn muốn phục bàn thi đấu, ngày mai còn phải cùng phân tích những chiến đội khác thi đấu, nhưng trạng thái của Lục Quyện không quá thích hợp, chỉ có thể để y nghỉ ngơi nhiều một chút.

“Mấy ngày nay y không ăn cơm đàng hoàng, cậu nhìn y ăn một chút, tôi về phòng trước, có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”

Căn dặn xong Từ Mính lập tức chạy mất.

Úc Ninh còn muốn để Lục Quyện ngủ thêm một lát, nhưng cân nhắc đến dạ dày của y, cũng chỉ có thể để cho y ăn cơm rồi ngủ tiếp.

Vốn còn cho là gọi Lục Quyện rời giường khó khăn giống như lần trước, kết quả Úc Ninh vừa đi tới sô pha liền đối diện với ánh mắt của Lục Quyện.

Đáy mắt Lục Quyện còn mang theo không ít tia máu đỏ nhưng tinh thần tốt hơn trước đó nhiều, sắc mặt cũng không khó coi như trước đó nữa, chỉ là nằm ở đó cau mày.

Úc Ninh sửng sốt, “Anh tỉnh rồi?”

Lục Quyện trái lại hỏi hắn: “Sao không ngủ nữa?”

“Không ăn gì, đói quá liền tỉnh.” Úc Ninh nói có chút nghiến răng, chuyện Lục Quyện lừa mình đi ngủ còn chưa có giải quyết đâu, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo, “Anh cũng ăn chút gì đi, sau đó lên giường mà ngủ.”

“A…” Lục Quyện kỳ thật còn chưa nghỉ ngơi đủ.

Nhưng Úc Ninh vừa đi y liền tỉnh.

Vài người ít phần ỷ lại, dù cho nhiệt độ trong phòng đủ, nhưng vẫn hơi lạnh, mặc dù đồng ý nhưng Lục Quyện không nhúc nhích.

Úc Ninh đặt đồ ăn Từ Mính đưa tới lên bàn trà, Lục Quyện vẫn không nhúc nhích.

Thấy y như tế, Úc Ninh thúc giục: “Mau dậy đi.”

“Lát nữa đồ ăn sẽ nguội.”

Lục Quyện lắc đầu, duỗi ngón tay chỉ chỉ môi mình, “Vừa rồi lúc em dậy có hôn tôi.”

Dáng vẻ này có chút yếu ớt, cũng có chút vô lại.

Úc Ninh gần như trong nháy hiểu ý y, hắng giọng, cúi người, nhẹ nhàng chạm lên cằm y, lúc này Lục Quyện lại đặt tay sau lưng hắn, không cho hắn đi.

Trừng mắt nhìn, Úc Ninh dứt khoát cắn một ngụm lên cằm Lục Quyện, hàm hồ nói: “Vừa vặn để em mài răng.”

Hắn cắn không quá mạnh, Lục Quyện than khẽ, “Lên trên một chút.”

Cũng không biết là không đau thật không.

Úc Ninh buồn cười, vẫn bỏ qua cho y, nâng hàm, hôn y.

Dưới ánh đèn, da Úc Ninh càng trắng hơn, có lẽ là bởi vì chủ động, lỗ tai cũng đỏ, lại chuyên chú, dường như cả thể xác và tinh thần đều chỉ thuộc về một mình Lục Quyện.

Lục Quyện rất thích dáng vẻ chuyên chú nhìn y của hắn.

Nụ hôn này càng về sau càng trở nên bộc trực, Lục Quyện gần như là bất mãn ôn nhu quá đáng của Úc Ninh.

Tiếng mập mờ trong căn phòng trống trải dần ấm lên.

Kết thúc, Úc Ninh chậm rãi chỉnh lại quần áo của mình, nói quanh co: “Anh có muốn… giải quyết một cái?”

Chính hắn cũng có chút không đỡ nổi.

Lục Quyện cười hai tiếng, ngồi xuống hôn tai Úc Ninh, khàn giọng:”Tự chủ của tôi rất tốt.”

Úc Ninh: “…” Úc Ninh che mặt, nói thật giống như tự chủ của hắn không tốt.

Nhét đầy bao tử, hai người lại náo loạn rồi mới đi ngủ.

Ngày hôm sau TVT không có thi đấu, Úc Ninh còn phải vào bệnh viện đưa cơm cho bà ngoại, còn phải lên lớp. Cũng không có cách nào ở mãi bên Lục Quyện.

Thấy Lục Quyện nghỉ ngơi một đêm, tinh thần khôi phục không ít, Úc Ninh cũng yên lòng, trước khi đi vẫn uy hϊếp y: “Đừng có gạt em, buổi tối gọi video.”

“Em đến trông anh đi ngủ.”

Lục Quyện không từ chối.

Còn vừa vặn hợp tâm ý y.

Sợ tay Lục Quyện xuất hiện vấn đề, Từ Mính liên lục giao trách nhiệm thi đấu cho y, trong lúc đó ngoại trừ lúc thi đấu, thời gian khác không cho phép đυ.ng vào máy tính.

Thế là buổi chiều Lục Quyện sẽ ở trong phòng phát trực tiếp của Úc Ninh.

Thỉnh thoảng nện cho Úc Ninh ít lễ vật, nện đến cuối cùng Úc Ninh chẳng muốn cảm ơn nữa.

Cũng may người khác không biết Juan này là Lục Quyện.

Nếu không với đủ chủ đề Lục Quyện giải nghệ trên mạng, thời gian này y còn xem phát trực tiếp nện lễ vật, sợ là muốn bị đánh thành điển hình của không làm việc đàng hoàng.

Ngay trong khi dân mạng phỏng đoán Lục Quyện sẽ không tham gia thi đấu trận thứ hai, Lục Quyện lại lần nữa leo lên thi đấu tịch.

Mà lúc này, lại là ác ý phỏng đoán phô thiên cái địa, lần này TVT có bị Lục Quyện liên lụy đến không gượng dậy nổi? Vô duyên với trận chung kết? Tay Lục Quyện bị tổn thương có con tiếp tục kiếp sống chuyên nghiệp?

Nhưng mà Lục Quyện chỉ dùng hành động thực tế càn quét băng đẳng thủy quân.

Thi đấu tiểu tổ kết thúc, chiến đội TVT thành công trở thành tổ nhỏ có tổng điểm tích lũy hạng nhất, tiến vào vòng bán kết.

Mà vòng bán kết, TVT lần nữa lấy được tổng điểm tích lũy hạng nhất.

Đồng thời sĩ khí tăng vọt, giành lấy quán quân thi đấu châu Á.

“Tay tổn thương giải nghệ?” Úc Ninh vừa vào phòng bệnh liền nghe thấy lời này, bước chân dừng lại mới chú ý trước giường bệnh của bà ngoại còn có một bà lão.

Bà lão tóc trắng, tinh thần lại sáng láng, nghe thấy lời này còn giải thích cho bà ngoại: “Ai nha, chắc chắn y sẽ không giải nghệ sớm vậy rồi, những người này là tung tin đồn nhảm, tay của cháu tôi vẫn tốt lắm!”

Hai bà lao đang đối mặt với người bị chỉ trỏ trên ti vi.

Quả nhiên bà lão nói xong câu đó, trong ti vi truyền đến giọng lười biếng của Lục Quyện: “Tôi giải nghệ, cậu đến đánh?”

“Muốn tiếp nhận vị trí của tôi như vậy sao?”

Đây chính là người thay mặt tung tin đồn nhảm.

Bà lão xem trực tiếp không xem khu bình luận, chữ lít nha lít nhít lại nhỏ, các bà cũng không thấy rõ, cũng chỉ nghe tiếng.

Bởi vậy, cũng không biết khu bình luận kịch liệt như thế nào.

Lục Quyện không hổ là mỗi lần tiếp nhận phỏng vấn đều trào phúng tuyển thủ khác.

Bà lão cười ha ha, “Không hổ là cháu trai tôi nha! Bá đạo! Hào khí!”

Bà ngoại dường như cũng không để ý Lục Quyện cuồng vọng như vậy chút nào, thậm chí còn hùa theo bà lão khen, “Không hổ là Tiểu Lục đó!”

Úc Ninh không nhịn được cười.

Thi đấu kết thúc hôm qua, nhưng bởi vì TVT giành quán quân, lại ký hợp đồng với nền tảng dã báo, cũng có thể là làm sáng tỏ chuyện lời đồn tổn thương tay giải nghệ gần đây của Lục Quyện, TVT trực tiếp nhận phỏng vấn.

Mặc dù trước khi đến bệnh viện Úc Ninh còn đang gửi tin nhắn cho Lục Quyện.

Chờ Lục Quyện phỏng vấn kết thúc, Úc Ninh mới gõ cửa phòng bênh, “Bà ngoại…”

Úc Ninh dừng một chút, nhìn bà lão xa lạ trong phòng, lễ phép chào: “Cháu chào bà.”

Bà ngoại quen rất nhiều, trong thời gian nằm viện có rất nhiều người tới thăm bà, Úc Ninh cũng không cách nào nhớ từng người.

Hai bà lão lúc này mới chú tới Úc Ninh, vẫy tay với hắn, “Cháu ngoan! Đây là bà ngoại Tiểu Lục đó!”

Úc Ninh dừng chân, không dám đi về phía trước.

Bà nội Lục vô cùng hòa ái, còn mang theo ánh mắt trân trọng nhìn Úc Ninh, thân thiết, “Đây là Ninh Niinh phải không, thật đẹp trai!”

“Tới để bà nội nhìn xem.” Vừa nói bà lão vừa vãy tay với Úc Ninh.

Úc Ninh không có cách nào, chỉ có thể đến trước mặt bà.

Nếu đây là bà lão có quan hệ tốt với bà ngoại, Úc Ninh có thể khoong có cảm giác gì, nhưng đây là bà nội Lục Quyện, đương nhiên không giống.

Có cảm giác gặp phụ huynh.

Bà nội Lục dường như không phát hiện được hắn căng thẳng, quay đầu nói chuyện với bà ngoại: “Ninh Ninh thật ngoan, cháu tôi có thể ngoan như thế này thì tốt rồi!”

“Cũng may về sau cũng là cháu tôi!”

“Tiểu tử Lục Quyện nhà tôi gặp được chính là may mắn.”

Bà ngoại càng vui vẻ, “Không có chuyện đó đâu, người trẻ tuổi đều là tự mình đến với nhau mà.”

Bà nội Lục gật đầu, lại hỏi Úc Ninh: “Tiểu tử Lục Quyện không bắt nạt cháu chứ? Cháu thấy y nói chuyện cuồng vọng như vậy, tính tình không tốt, nếu bắt nạt cháu, cháu cứ tìm bà nội.”

Rõ ràng vừa rồi còn đang khen Lục Quyện.

Trước mặt bà lão, Úc Ninh cũng không phản bác được, dù sao thì thuận theo các bà là tốt rồi, hắn gật đầu đồng ý.

Thấy thế bà nội Lục càng thích hắn.

Hai đứa nhỏ Lục gia từ nhỏ đã có cá tính, đứa lớn từ nhỏ hoàn toàn máy móc đọc sách, sau khi lớn lên cũng là máy móc làm việc, các đứa nhỏ Lục gia khác đều sợ hắn. Mà đứa nhỏ, thuở nhỏ phản nghịch, tuyệt không nhu thuận.

Nhưng bà nội Lục càng đau lòng cho đứa nhỏ.

Bà biết con trai con dâu mình là đức hạnh gì, từ nhỏ đã bất công với hai đứa nhỏ.

Nhưng dù sao bà cũng không thể mãi ở cạnh y, còn thường xuyên chạy ra ngoại quốc, cũng không cách nào đem Lục Quyện theo bên cạnh, có thể làm cũng chỉ là thỉnh thoảng giáo dục con mình một chút, và sau lưng quan tâm Lục Quyện nhiều hơn một chút.

Cũng may hai anh em quan hệ tốt, nếu không bà chắc chắn sẽ đưa Lục Quyện theo bên cạnh mình.

Bà nội Lục lần này tới thăm bà ngoại Úc Ninh, cũng là vì muốn gặp Úc Ninh.

Dù sao từ trong miệng cháu trai lớn biết đươc, mình thành công thúc giục tình cảm cảu hai người, tự nhiên là muốn tới gặp người thật một lần.

Ở đây thấy được, cũng yên lòng.

Cũng may là bà nội Lục ngoại trừ biểu đạt yêu thích với Úc Ninh, sau đó vẫn nói chuyện phiếm với bà ngoại, hai bà lão thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Úc Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bà nội Lục ở đây, Úc Ninh cũng không tiện phát trực tiếp chỉ có thể ngồi tại bên cạnh giường bệnh , vừa quan sát hai bà lão có cần chỗ của mình không, vừa nhắn tin với Lục Quyện.

- Em gặp bà nội anh

Lục Quyện có lẽ đang trên đường về căn cứ, một giây trả lời tin nhắn.

- ?

- Rất hòa ái, không hề giống anh

- ?

Cách màn hình, Úc Ninh cũng có thể cảm giác được đầu Lục Quyện đầy dấu hỏi chấm.

- Ở bệnh viên?

- Đúng vậy, bà tới tìm bà ngoại

- Thì ra quan hệ của bà nội anh với bà ngoại em lại tốt vậy

Úc Ninh thoáng suy đoán, cho nên trước đó xem mắt, là hai bà lão đã thỏa thuận rồi sao?

Hắn nói suy nghĩ của mình Lục Quyện.

Lục Quyện vô cùng dứt khoát thừa nhận.

- Là bà nội sắp xếp

Trừ cái đó ra, Lục Quyện cũng không nói cái khác.

Úc Ninh cũng không hỏi tiếp.

Bây giờ suy nghĩ, còn phải cảm ơn lúc trước bà ngoại ép buộc hắn đi xem mắt.

Hai người trò chuyện bà nội Lục liền nói muộn rồi bà phải về.

Úc Ninh liền đưa người xuống tầng.

Dưới tầng đã có xe chờ bà nội Lục.

Trước khi lên xe, bà nội Lục ôn nhu nhìn Úc Ninh, “Có thời gian đến nhà chơi một lát đi?”

Úc Ninh sửng sốt, “Được ạ.”

Bà nội Lục: “Bà nói thật, tình huống của cha mẹ Lục Quyện con đã biết rồi đi?”

“Lục Quyện tính tình bướng bỉnh, lòng tự trọng cũng mạnh, bà cũng rất hối hận khi còn bé không kịp thời đưa y theo bên người, không kịp thời giáo huấn cha mẹ y, về sau cũng chỉ có thể tùy ý y trưởng thành.”

Lúc nói đến chuyện này, đáy mắt bà nội Lục có ánh nước, nhưng đã dần cạn đi.

Tâm tư của bà lão đều viết lên mặt.

“Nhưng cũng may, cũng là trưởng thành này, giúp y tìm được người mình thích và thứ y thích.” Không biết nhớ tới cái gì, ý cười bên môi bà nội Lục càng sâu, “Phải rồi, anh trai y nói với bà, lúc để bà tiếp cận bà ngoại con, bà còn mắng hắn, nói bà lão như bà, cái tuổi này còn làm chuyện vô gian đạo.”

Úc Ninh chần chờ, “… Tiếp cận bà ngoại con?”

Thấy y không biết gì, bà nội Lục nói tới hào hứng, dứt khoát để Úc Ninh ngồi trong xe, chậm rãi nói với hắn.

“Chính là hai năm trước…”

Nói đến chuyện này, bà nội Lục kỳ thật vẫn có chút phẫn nộ, bà cũng không biết vì sao mình lại dạy dỗ ra đứa con trai ngoan cố như Lục Tín Nhiên.

Hai năm trước, TVT trong một lần thi đấu thất bại, Lục Tín Nhiên trực tiếp đưa Lục Quyện đi ngay tại hậu trường.

Lục Tín Nhiên không cho phép Lục Quyện đánh chuyên nghiệp, nói hy còn như vậy cũng không đánh ra cái gì.

Xát muối lên vết thương ngay tại thời điểm con trai thi đấu thất bại cũng chỉ có Lục Tín Nhiên làm ra được.

Bà nội Lục cũng không biết cụ thể lúc đó xảy ra chuyện gì.

Chỉ là từ miệng Lục Vinh biết được, Lục Tín Nhiên nhốt Lục Quyện trong nhà, phát hiện Lục Quyện nhảy cửa sổ nhảy ban công, còn khóa cả cửa sổ và ban công.

Lúc ấy Lục Vinh nói giúp cho Lục Quyện như thế nào Lục Tín Nhiên đều không nghe.

Tính tình Lục Quyện bướng bỉnh, cho dù không giả vờ cũng không muốn chịu thua cha y, cứ cứng rắn muốn tiếp tục đánh chuyên nghiệp.

Lục Quyện không ăn cơm, Lục Tín Nhiên cũng mặc kệ y, không tin y có thể thật sự để mình chết đói.

Vẫn là Lục Vinh vụиɠ ŧяộʍ từ công ty về đưa đồ ăn cho Lục Quyện.

Sau này Lục Vinh thật sự không nhìn nổi nữa, cũng không chịu nổi diễn xuất của cha mẹ mới gọi điện cầu cứu Bà nội Lục.

Bà nội Lục đang ở nước ngoài cũng không thể về được, chỉ có thể gọi điện uy hϊếp Lục Tín Nhiên.

Lục Tín Nhiên mặc dù cũng bướng bỉnh, nhưng may mắn vẫn nghê lời Bà nội Lục, chỉ có thể bất đắc dĩ thả người.

Vì Bà nội Lục bức ép, còn phái người đưa Lục Quyện về căn cứ.

Nhưng ngày đó, Lục Quyện vẫn dầm mưa mà đi.

Nếu như không gặp được Úc Ninh.

“Kỳ thật hai năm nay, thái độ cha mẹ y đã hòa hoãn hơn không ít.” Nhắc đến chuyện này, ngữ khí bà nội Lục không còn ôn nhu như vừa rồi, “Nhưng thành kiến với con trai đã khắc vào xương tủy, có lẽ cả đời không đổi.” Cho nên dù đã có chút tiếp nhận, vẫn sẽ thỉnh thoảng lấy quan hệ hai đứa con trai ra đả kích Lục Quyện.

“Bà lớn tuổi rồi, cũng không biết bọn họ trông coi cái gì, tiền và công ty quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn cả con trai mình?”

“Rõ ràng Quyển Quyển rất ưu tú mà.”

“Còn luôn nói anh trai y để y tự do mới tiếp quản công ty, rõ ràng khong phải nha, từ nhỏ Lục Vinh đã thích chuyện này, rõ ràng chính là y tự nguyện, làm sao lại chụp mũ cho y đây?”

Mặc dù thời gian bà chung đυ.ng với hai đứa nhỏ không nhiều, nhưng tính nết hai đứa ra sao bà đều biết rõ.

Lục Vinh cũng là người chuyện mình không thích sẽ không làm.

Lục Quyện cũng thế.

“…”

“Phải rồi, lén nói cho con biết, nhũ danh của Lục Quyện là Quyển Quyển, có phải rất đáng yêu không?”

Về đến nhà, trong đầu Úc Ninh cứ xoay quanh những lời này của bà nội Lục.

Cũng may Lục Quyện có bà nội y, có anh trai y… còn có mình.

Nghĩ vậy, Úc Ninh lăn trên giường vài vòng, ý cười bên môi không ép xuống được.

Theo lời bà nội Lục nói, thật ra lần đầu Lục Quyện gặp mình… đã nhớ mình sao?

Được rồi, Úc Ninh mới lấy di động ra, thử thăm dò nhắn tin cho Lục Quyện.

- Quyển Quyển, anh ở đâu Quyển Quyển?

- Thỏ con ngoan ngoãn giữ cửa mà mở một chút.jpg

Lục Quyện cách mấy phút mới gửi một cái “?”. Sau đó trực tiếp gọi video cho hắn.

Úc Ninh kìm nén, vừa định nói cái gì, vừa nhấc mắt, nhìn Lục Quyện trong video liền không nhịn được cười.

Trông Lục Quyện như vừa tắm xong, tốc còn tích nước, khăn mặt khoác trên đầu.

Quan trọng hơn là, y không mặc áo.

Có lẽ vì lúc tắm bị nước nóng hun bỏng, làn da trắng còn hơi hồng, đường cong cơ bắp xinh dẹp, mắt cũng hơi đỏ lên.

Phong lưu ngoài ý muốn.

Úc Ninh: “…”

Úc Ninh nuốt một ngụm nước miếng, vô thức sờ cái mũi của mình.

Cũng may không mất mặt mà chảy máu mũi.

Úc Ninh môi cứng đờ: “Sao anh không mặc áo?”

Lục Quyện tùy ý ngồi bên giường, lau sạch tóc: “Không thể sao?”

“Không thể xem?”

Nói như y cũng thấy mình vậy?

Úc Ninh trầm mặc: “… Có thể.”

Lục Quyện cũng thờ ơ ồ một tiếng, “Em vừa gọi tôi là gì?”

Nói đến cái này, Úc Ninh liền bị dắt theo chủ đề, mặc dù ánh mắt vẫ dán lên mảng da xinh đẹp của Lục Quyện, nhưng suy ghĩ về trước đó, “Quyển Quyển.”

“Quyển Quyển.”

Hắn vừa gọi, lông mày Lục Quyện liền cau lại.

Úc Ninh cảm thấy đùa vui, vẫn gọi y, sau đó thấy bản thân mình nhịn không được ngã xuống giường, “Vì sao anh lại có cái tên đáng yêu như vậy chứ?”

Lục Quyện trầm mặc không muốn nói.

Úc Ninh cũng không thèm để ý.

Chắc chắn là Lục Quyện đang thẹn thùng.

Tai cũng đỏ rồi.

Úc Ninh càng vui vẻ, đến cuối cùng, Lục Quyện không rên một tiếng nhưng cũng không cúp máy, ở đầu bên kia video nhìn chằm chằm dáng vẻ Úc Ninh cười đến được mùa.

Dần dần, cũng không biết có phải bị Úc Ninh lây nhiễm hay không mà khóe môi cũng hơi cong lên.

Úc Ninh không phát hiện.

Cười mệt rồi, Úc Ninh mới tựa lên gối đầu, cách ống kính trừng mắt nhìn Lục Quyện, trong mắt có tia nước, bình ổn một chút tâm tình, Úc Ninh mới hắng giọng, vô cùng trịnh trọng nói với ống kính: “Lục Quyện.”

Lục Quyện dừng xoa tóc, nâng mí mắt đáp.

Úc Ninh: “Quyển Quyển.”

Lục Quyện vô cùng lạnh lùng: “A.”

Úc Ninh không nhịn được, vừa cười vừa nói: “Làm sao bây giờ, em rất thích anh.”

Úc Ninh trong video rõ ràng cười đến mặt mày cong cong, bởi vì cười đến quá đáng, mặt đều đỏ, ánh mắt lại chân thành tha thiết.

Lục Quyện bảo trì tư thế giơ tay xoa tóc, nửa ngày mới đáp: “Ừ, tôi cũng thích em.”

Úc Ninh chỉ cảm thấy tim căng đầy, lặp lại mấy lần.

Lục Quyện đáp vài tiếng, nhìn chằm chằm mặt Úc Ninh, ngữ khí nhạt nhẽo: “Cứng rắn.”

Úc Ninh đột nhiên im bặt.

Lục Quyện dường như chỉ thuận miệng nói, cũng mất đoạn sau, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Nhưng bầu không khí ái muội lập tức không còn.

Úc Ninh lần đầu cảm thấy, cái miệng này của Lục Quyện… Có thể không?

Sao lại có ý như nói tự chủ của mình rất tốt?

Ngày hôm sau, Úc Ninh tỉnh dậy trong khi mặt mũi tràn đầy xấu hổ và giận dữ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy điện thoại di động của mình ở trước mắt, quả thực cảm thấy không có mắt.

Tối hôm qua không biết Lục Quyện nhận kí©h thí©ɧ gì… Rõ ràng lúc đầu nói xong câu kia cũng không có phản ứng, nhưng lại đột nhiên chuyển ống kính xuống dưới, còn để hắn… nói thêm hai câu.

Úc Ninh gần như lập tức phản ứng.

Đến bây giờ bên tai dường như còn có tiếng thở gấp của Lục Quyện.

Còn hại hắn một đêm nóng đến ngủ không ngon.

Dùng mu bàn tay dán lên gương mặt còn đang nóng, Úc Ninh buồn rầu nhấc chăn lên xem, sau đó nhận mệnh đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra, Úc Ninh nhận được tin nhắn của Tống Triệu.

- Hôm nay tôi muốn xin nghỉ

- Cậu nhớ xin phép trợ giảng giúp tôi, chờ tôi trở về sau

- Cậu bị bệnh?

Úc Ninh lập tức trả lời, trước kia Tống Triệu không xảy ra tình huống này.

- Xem như thế đi, hiện tại tôi suy yếu bất lực mềm yếu vô năng

-… Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi

Mặc dù cảm thấy có hơi kì lạ, Úc Ninh vẫn không hỏi nhiều, chỉ hỏi Tống Triệu có cần hắn đến thăm không.

Tống Triệu liền từ chối.

Nhưng dù sao Tống Triệu vẫn là bạn tốt nhất của hắn, sau khi tan học, Úc Ninh còn cố ý hỏi thăm Khương Hạo tình hình của Tống Triệu.

Khương Hạo vẻ mặt kỳ quái: “Tối hôm qua Tống Triệu không trở về, có lẽ là về nhà rồi?”

Úc Ninh cau mày nhưng cũng không nghĩ nhiều.

-

“Hôm nay không phải huấn luyện viên nói muốn tới lấy tư liệu? Sao người còn chưa tới?” Nam Bắc vừa phát trực tiếp, vừa quay đầu hỏi đám Trần Kiết.

Lại đến kỳ dừng thi đấu, lại đến thời gian phát trực tiếp.

Trần Kiết lắc đầu: “Không biết, vừa rồi nghe quản lý nói điện thoại của huấn luyện viên không thông, đánh đôi sao anh Nam Bắc?”

Nam Bắc nói: “Được, em chờ chút, anh xem dùng acc nào.”

Vừa tìm acc nhỏ, Nam Bắc vừa đáp mưa đạn.

Mặc dù vừa mở trực tiếp, nhưng dù sao trước mắt cũng là người có nhân khí cao nhất đội, khu bình luận trong nháy mắt liền lít nha lít nhít.

【 Chồng tôi đâu!!】

【 Tôi đoán chồng tôi còn đang ngủ】

【 Quyện thần lại không phát trực tiếp sao? Quyện thần lại không phát trực tiếp sao?】

Nam Bắc cười hi hi, “Mấy ngày nay đội trưởng cần nghỉ ngơi nhiều, không phát trực tiếp, các bạn ngoan ngoãn nhìn chồng Nam Bắc của các bạn trực tiếp đi.”

【 Anh ngại ngùng sao? Tự xưng chồng, kết quả cầm acc gì mà meishaonvbeibei?】

【 Ha ha ha ha ha nghĩa là thiếu nữ xinh đẹp Bắc Bắc đúng không? 】

“Chậc.” Nam Bắc không vui, “Cái này gọi là trái tim trẻ tâm hồn trẻ hiểu không?”

Trần Kiết còn đang ở bên đó nhắc nhở, “Hình như em không kết bạn với acc này của anh, anh Nam Bắc có phải nhầm acc rồi không?”

Nam Bắc phản ứng lại.

Ngẩng đầu nhìn id tài khoản.

Meishaonvbeibei.

Vãi, sao lại không phải là meishaonvbebe?

Hắn lập tức đổi tài khoản.

【 Hình như cái acc Nam Bắc vừa đăng nhập lại có cảm giác quen quen?】

【 Hình như tôi từng thấy ở đâu đó?】

【 A? Tôi chưa từng thấy, trước đó Nam Bắc từng lấy ra sao? Nam Bắc nhiều acc nhỏ như vậy, các bạn nhớ được sao?】

Nam Bắc trầm mặc.

Chuyện này mẹ nó.

Trước kia cái acc đội trưởng mượn không phải là cái meishaonvbeibei này sao?

Hắn cười gượng hai tiếng, “Có lẽ trước đó tôi từng lấy ra?”

Lời này vừa nói ra, khu bình luận lập tức có người nhớ lại.

【Tôi vừa với lật lại! Tìm được rồi! Từng xuất hệ trong trực tiếp của hoạt náo viên!!! Lúc đó tôi còn nói tiếng người mở acc rất giống giọng Quyện thần!! Tôi còn đang nghĩ phong cách lấy tên rất giống Nam Bắc đó!】