Chương 51: Chí ít trong lòng em không ai sánh nổi anh…

Trước đó Úc Ninh chưa gặp Lục Vinh.

Nhưng trước đó Lục Quyện đến bệnh viện, hình như có gửi tin nhắn cho ai đó,.. Về sau Lục Quyện cũng điện thoại.

Lại thấy khí chất này của Lục Vinh hoàn toàn không giống Lục Quyện, tướng mạo cũng không phải cùng một loại hình với Lục Quyện, nhưng giữa mi tâm hai người có nhìn ra một chút tương tự.

Úc Ninh nhìn về phía Lục Quyện.

Dường như Lục Quyện có mấy giây vi diệu, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, đi lên nắm tay Úc Ninh, giải thích, “Anh trai tôi.”

Úc Ninh vừa định gọi người, Lục Vinh phát hiện động tác của hai người họ, giơ tay lắc lắc, không chào hỏi với họ mà nhìn về phía Dịch Thao đang chấn kinh.

So với Lục gia, Dịch ra thật sự rất nhỏ.

Mặc dù Lục Vinh còn trẻ, nhưng anh đã rất lợi hại, Dịch Thao là người lăn lộn thương trường nhiều năm, đương nhiên từng gặp Lục Vinh.

Lục Vinh xuất hiện ở nơi này, Dịch Thao vô thức nhìn Úc Ninh, còn chưa kịp lên tiếng, Lục Vinh đã dùng giọng điệu bá tổng mà nói với bảo tiêu: “Thanh tràng.”

Sau đó anh nhìn nửa đầu bà lão xuất hiện trên giường, chỉ vào Dịch Thao đổi giọng: “Không phải thanh tràng, là lôi người này ra ngoài.”

Dịch Thao: “???”

Dịch Thao còn chưa kịp phản kháng, bảo tiêu Lục Vinh mang đến không nói hai lời nhấc tay ông ta.

“Không phải, Lục tổng, chúng ta có phải có hiểu lầm không?”

“Lục tổng, ngài nghe tôi nói, người bên kia là con trai tôi! Tôi có chút việc tư cần giải quyết với con trai!”

“Ngậm miệng, ông thật ồn ào.”

Sau đó hình như Dịch Thao bị che miệng, ô ô ô không phát ra được tiếng nào.

Úc Ninh: “…”

Mí mắt Úc Ninh giật giật: “Đó là anh trai anh sao?”

Lục Quyện nghiêm mặt gật đầu.

Hắn chỉ để Lục Vinh tới giúp một chút, dù sao loại người như Dịch Thao, phải dùng nhà tư bản áp chế mới được.

Úc Ninh trầm mặc hồi lâu, chỉ gạt ra một chữ “… A”

Hắn đã không biết hình dung như thế nào.

Dù sao loại hoàn cảnh này hắn chỉ mới nhìn thấy trong tiểu thuyết.

Úc Ninh đứng ở cửa, nhìn Lục Vinh dễ dáng ép Dịch Thao rời đi, khó hiểu cảm thấy rất…

Khóe môi Lục Quyện hạ thấp xuống: “Mặc kệ anh ấy, anh ấy sẽ xử lý tốt.”

Úc Ninh gật đầu, nắm tay Lục Quyện: “Cảm ơn.” Ngại đây là phòng bệnh của bà ngoại, hắn chỉ nghiêng đầu cọ vai Lục Quyện.

Lục Quyện không nói chuyện, cúi đầu nhìn hắn, đáy mắt cũng không biết là cảm xúc phức tạp gì.

“Bà ngoại, bà có chỗ nào không thoải mái không?” Cọ Lục Quyện xong, Úc Ninh đến bên cạnh giường bệnh.

Lúc này bà ngoại chui từ trong chăn ra, lắc đầu: “Không có gì đâu, cháu rể, các con gọi xã, hội, đen sao?”

Úc Ninh: “…” Úc Ninh trầm mặc một lúc, không phải một mình hắn cảm thấy giống là tốt rồi, “Không phải, đó là anh trai Lục Quyện, đến giúp đỡ.”

“A.” Bà ngoại đáp lời, cũng không hỏi nữa.

Úc Ninh đã lớn, mà cũng là người của người khác, vấn đề này, người già như bà liền không hỏi nữa, có thể giả quyết là tốt rồi.

Chờ ở bệnh viện nửa ngay, Úc Ninh cũng không nhận được điện thoại của Dịch Thao, Dịch Thao cũng không quay lại nữa.

Nói đúng ra thì từ ngày này, Dịch Thao gần như không còn xuất hiện, biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả số điện thoại trước đó cũng biến thành không.

Cũng không biết Lục Vinh dùng thủ đoạn gì.

-

“Mày để anh trai mày giải quyết chuyện này.”

Mí mắt Lục Quyện chớp chớp, thu lại ý cười bên môi, buông lỏng tay cầm con chuột, trực tiếp đi khỏi phòng huấn luyện.

Thấy thế, bọn Nam Bắc nhìn nhau thêm vài lần.

“Nói chuyện với mày đó mày không nghe thấy sao?” Tiếng Lục Thư từ bên kia di động truyền tới.

Chuyện Lục Vinh chèn ép Dịch gia không có chuyện Lục Thư không biết.

Chỉ hơi điều tra một chút, liền biết là vì chuyện gì.

Lục Quyện nhìn ra cửa sổ, “Cho nên?”

Chuyện này đã qua một tuần, Lục Thư còn gọi điện thoại đến vấn tội?

Thấy y như vậy, Lục Thư đương nhiên rất giận: “Mày nếu trở về thừa kế gia nghiệp! Còn đến phiên anh trai mày đi giúp mày bận vịu? Ngay cả đối tượng của mình cũng không bảo vệ được…”

“Cũng chỉ có anh trai mày mới muốn phản ứng lại mày! Không phải chơi game gì đó sao!”

“Bây giờ nhìn ra rồi hả? Mày sớm về nhà, chuyện hơi lớn một chút liền đến phiên anh trai mày chùi mông cho mày?”

“Chỉ có nhiêu đó tiền đồ…”

Dường như rốt cuộc Lục Thư cũng tìm được cơ hội quở trách y, đứt quãng nói một hơi thật dài.

Lục Quyện vẫn luôn im lặng, liền chờ ông nói xong mới hời hợt hỏi, “Xong chưa?”

“Muốn tôi về làm gì? Có anh trai còn chưa đủ?”

Lục Quyện nói khẽ: “Không phải ông nói tôi là phế vật sao? Để tôi về là gì? Bại hết gia sản của ông?”

Lục Thư bị y làm nghẹn họng, “Mày nhìn anh trai mày xem! Nhìn lại mày xem!”

Sau đó không nghe thấy nữa.

Lục Quyện cúp điện thoại.

Còn tưởng Lục Thư có chuyện quan trọng gì, kết quả chỉ là vì muốn y về.

Đều đã tuổi này, Lục Thư và Vệ Tân Dao nghĩ thế nào, kỳ thật Lục Quyện cũng chưa từng khổ sở.

Y nắm điện thoại đứng bên cửa sổ một lát.

Vậy nói với Úc Ninh thế nào?

-

Lần này thi đấu Châu Á vừa lúc cử hành tại đây.

Trước khi thi đấu bắt đầu, Giang Lầu vẫn lo lắng liếc nhìn Lục Quyện.

Mấy ngày nay Lục Quyện cũng không biết bị cái gì kí©h thí©ɧ, cả ngày lẫn đêm không ngủ được, cho dù y tuổi trẻ thân thể tót, sắc mặt cũng khó nén rã rời.

Thuốc cao trên tay hộ lý cũng một ngày muốn thay mấy lần.

Tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.

Nhất là mấy ngày này Úc Ninh cũng rất bận rộn, vội vàng viết luận văn, còn lên lớp, trực tiếp.

Giang Lầu biết, hai người tạm thời không rảnh gặp mặt, trái lại mấy lần thấy Lục Quyện nói chuyện với Úc Ninh.

Lúc Úc Ninh gọi điện tới, ngữ khí Lục Quyện như thường, cũng biểu hiện nghe lời, Úc Ninh nói y ngủ y liền ngủ.

Nhưng trên thực tế, cúp điện thoại, lại lần nữa ngồi xuống trước máy tính, một lần không sợ áp lực mà luyện tập.

Những người khác ngủ y thức, những người khác thức y vẫn còn đang thức.

Mấy ngày ngắn ngủi, Lục Quyện nhìn gầy hơn không ít.

Giang Lầu đè lên huyệt thái dương đau tình thịch: “Cậu hoàn thành sao?”

Lục Quyện nhắm mắt nghỉ ngơi, tối qua y cũng ngủ không ngon, buổi sáng tay run.

Nhưng không thể phát run.

Hắn tham gia trận đấu như vậy mấy lần, ngay lần đầu tiên, cũng không xuất hiện triệu trứng tay run giống lần này.

Buổi sáng bác sĩ chiến đội còn đổi một lần, để y buông lỏng cảm xúc.

Tay cũng không đau, nhưng vẫn dán thuốc cao, sợ có tình trạng đột phát bất ngờ, hôm may còn hiếm khi mang theo đội viên dự bị.

Cũng may hiện tại tay không run.

Nghe thấy Giang Lầu nói, Lục Quyện nâng mí mắt, sắc mặt vẫn mệt mỏi.

“Có được hay không?” Lục Quyện khàn tiếng.

Nam Bắc nghe thấy liền đưa cho y chén nước âm, Lục Quyện cũng không từ chối.

Y rõ tình trạng của mình bây giờ.

Giang Lầu khẽ than, “Cậu đừng nói chuyện, lát nữa Từ Mính mua cho cậu chút sô cô la.”

Giang Lầu suy nghĩ, có nên nói tình trạng này của Lục Quyện cho Úc Ninh không, nhưng lại sợ Úc Ninh biết được sẽ nổi giận.

Lục Quyện này, thật sự có chuyện yếu ớt, sẽ tự mình gánh vác.

Lục Quyện miễn cưỡng ồ một tiếng, cúi đầu xem tin nhắn.

- Ôm một cái. Jpg

- Thi đấu cố lên nha bạn trai!

- Hôn hôn.jpg

- Em ở trước máy tính xem anh.

Khóe môi Lục Quyện giương lên, thấy thợ trang điểm cho những người khác muốn đi, hiếm khi ngăn người lại, “Lên trang điểm cho tôi.”

Đây là lần đầu tiên thi đấu y yêu cầu trang điểm.

Y cũng biết trạng thái này của mình trông có chút dọa người.

Chiến đội Trung Quốc thi đấu Châu Á chỉ có mấy đội, thi đấu cũng là phát trực tiếp tại chỗ.

So với bình thường, thi đấu hôm nay hài hòa hơn nhiều, chí ít tất cả đều nhất trí đối ngoại, số ít mắng chiến đội Trung Quốc, không đến một lát liền bị nhân viên quản lý phong acc.

Úc Ninh chờ thi đấu bắt đầu, lại cúi đầu quét mắt nhìn tư liệu luận văn.

Khóa này giáo sư giống như ma ủy, cho thời gian luận văn chỉ có hai tuần, Úc Ninh chỉ có thể bỏ qua thời gian gặp mặt Lục Quyện. Cũng may tốc độ của hắn nhanh, cũng sắp hoàn thành rồi.

Trong tai nghe truyền tới tiếng reo hò.

Hắn ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy ống kính đảo qa Lục Quyện, nhưng chỉ có một bên mặt. Lúc này, Lục Quyện chưa từng nhìn camera.

Úc Ninh cau mày.

Hắn sao lại có cảm giác Lục Quyện hình như gầy đi?

Nhưng cũng chỉ là ống kính liếc qua một chút, thấy không đủ rõ ràng, mấy ngày nay hắn đều không có thời gian gọi video với Lục Quyện, bởi vì một khi gọi video thì rất lâu không cúp máy được, dứt khoát gọi điện thoại.

Hình như khu bình luận không ai phát hiện ra chuyện này, còn đang kịch liệt thảo luận.

【 A a a a tvt giành quán quân!!!!】

【 Giẫm chết đội ngũ nước H cho tôi! Bọn họ không xứng!!】

【Mẹ nó nhìn thấy sao? Bọn họ thế mà nhìn ống kính khinh bỉ?? Trước đó thi đấu toàn cầu đánh ra thành tích kia sao không có chút ngại ngùng vậy?】

【 Hu hu hu hôm chúng tôi đều là hậu viện của chiến đội Trung Quốc!!!】

Úc Ninh bị khu bình luận dõng dạc làm cho phân tâm, nhìn camera cười: “Các cậu đều nói, chiến đội Trung Quốc tất thắng!”

Nhưng hôm nay thi đấu dường như không thuận lợi như trong dự liệu.

Nhất là chiến đội TVT.

Trước TVT biểu hiện bình thường, tổng điểm tích lũy ổn định dẫn đầu, cùng đội ngũ trước mặt chênh lệch không khác lắm.

Nhưng đến trận thứ tư, TVT bắt đầu xuất hiện sai lầm.

Trong trận đấu, chiến đội TVT và chiến đội HHG gặp nhau.

Tay phải Lục Quyện không khắc chế được phát run, ngay cả nhìn màn hình cũng mông lung.

Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, trước đó không có vấn đề gì, lại cứ tại thời điểm thi đấu xảy ra vấn đề.

Gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, Lục Quyện vẫn chỉ huy như thường, “Nam Bắc quấn sau lưng đỡ thương.”

“Đổi thương.”

Nam Bắc đáp lời, lập tức nghe theo lệnh đội trưởng từ tường vây lách ra sau đi qua.

Trần Kiết và Tần Kỳ cũng phối hợp ăn ý, tìm công sự che chắn đỡ thương.

Mà HHG cũng phấn tán ra ngoại, đội trưởng bọn họ và Lục Quyện gần như nổ súng cùng lúc.

Tại bình thường, súng của Lục Quyện rất ổn định, mà súng trong tay y tỏn thương cao hơn đối phương, Lục Quyện gần như rất ít xuất hiện tình huống đối súng thất bại.

Nhưng hiện tại..

“Chúng ta nhìn thấy HHG chỉ còn ba máy! Mà Quyện thần!” Giọng MC kích động.

Lục Quyện thế mà… Không chặn súng?

… Quyện thần bị đối phương tia máu mang đi. Nhưng không sao, TVT còn lại ba đội viên! Thật đẹp! Nam Bắc lấy đi đầu đối phương!”

“Hai đối bốn! Trần này TVT vẫn đánh không tồi!”

Nếu như vừa rồi Lục Quyện chặn súng, TVT thậm chí có thể đạt tới 0 đổi 4.

Nhưng là lời này, MC sẽ không nói ra.

Trên sàn thi đấu, Lục Quyện thần sắc tỉnh táo buông chuột, lấy tai nghe xuống nghiêng đầu nói với Giang Lầu: “Đổi thuốc.”

Thi đấu vẫn còn tiếp tục.

Nhưng lúc ống kính quét tới, Lục Quyện lại trong lúc nhân viên công tác đi đến cúi đầu.

Sắc mặt dường như còn tái nhợt.

Úc Ninh vốn dĩ đi theo giải thích và âm thanh kích động chợt im bặt, vô thức bắt lấy điện thoại đặt cạnh bàn phím.

Sắc mặt Lục Quyện có phải là không đúng lắm?

【 Tình huống gì đây?】

【 Vừa rồi có phải Quyện thần vừa xảy ra vấn đề không? Có phải là đạn chệch hướng?】

【 Vãi chưởng, tuyển thủ chuyên nghiệp ép súng không chặn????】

Mà lúc này trên weibo là một trận ầm ĩ.

Mặc dù nhất trí đối ngoại, nhưng là từ khi Lục Quyện tiến vào TVT đến nay một đường tăng vọt, chưng từng xuất hiện loại tình huống sai lầm này.

Hôm nay may mà chỉ là thi đấu tiểu tổ ngày đầu tiên, tổng điểm tích lũy ngày hôm nay không biểu đạt được kết quả cuối cùng.

Nhưng mà, trạng thái của Lục Quyện làm cho thủy quân có cơ hội lợi dụng.

Thậm chí xuất hiện chủ đề như Lục Quyện tổn thương tay sắp giải nghệ, một tuyển thủ chuyên nghiệp bắn súng không được mang ý nghĩa gì? Chính là bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng! Y không được thi đấu!

Úc Ninh tức không nhịn được, ngay cả thi đáu cũng không xem vô, nhưng còn phải tiếp tục chịu đựng.

Vừa chịu đựng, vừa gửi tin nhắn cho Lục Quyện.

Càng giận chính là, một trận thi đấu cuối cùng, TVT thế mà thành bên dự bị!

Đây là ý gì?

Phải biết TVT trước giờ, cho tới bây giờ chưa từng dự bị!

Đám dân mạng bổ não càng lợi hại hơn! Thậm chí còn ra chủ đề lần này thi đấu xong Lục Quyện sẽ giải nghệ!

Úc Ninh càng tức.

Nhưng Lục Quyện không trả lời tin nhắn.

Úc Ninh vừa có dáng vẻ không vui muốn gϊếŧ người, người xem trong trực tiếp cũng nhận ra cảm xúc của hắn không đúng.

【 Bảo bối đây là làm sao?】

【 Bị thi đấu chọc tức? Bảo bối và Quyện thần từng cùng chơi game mà? Nói không chừng tự mình quen biết?】

【 Lại tới lại tới! Mù phối!】

【 Con mẹ no chứ cái gì không nói, fan bạn gái của Lục Quyện sao chịu nổi chuyện buồn nôn này?】

Khu bình luận rùm beng.

Úc Ninh kiên định, cầm di động cố gắng nặn ra nụ cười: “Không có, không liên quan đến thi đấu.”

“Là bởi vì đối tượng của tôi, tôi cảm thấy có lẽ là y muốn tìm đánh.”

Mặc dù nói lời hung hăng, nhưng trển mặt Úc Ninh lại hiện ra vẻ lo lắng, lại thêm tướng mạo của y, cũng hoàn toàn không hung nổi.

Nhưng đối với người xem mà nói, đây không thể nghi ngờ là tin tức mang tính bạo tác.

【???? Tôi nghe lầm sao】

【Vãi, bảo bối có đối tượng? Nam hay nữ? 】

【Tôi cảm thấy là nam, nghe bảo bối tức giận này, hu hu hu tôi thất tình sao? 】

【Cãi nhau với đối tượng? Phơi y! Lại dám cãi nhau với Bảo Đinh của chúng ta! 】

Úc Ninh không giải thích.

Thật vất vả mới nhịn được đến lúc thi đấu kết thúc, Lục Quyện vẫn không hồi âm cho hắn.

Úc Ninh lúc này thật muốn đánh người, hắn gọi điện thoại cho Lục Quyện, lại được thông báo là điện thoại đã tắt.

Hắn biết khi Lục Quyện thi đấu thì có thể sẽ để im lặng hoặc là tắt máy, bình thường Úc Ninh cũng cảm thấy không có gì, nhưng cứ thế lại vào lúc này.

Úc Ninh không suy nghĩ, thay quần áo ra ngoài.

Trước đó Lục Quyện có nhắc tới việc bọn họ ngủ lại khách sạn.

Thi đấu cỡ nay, cho dù là tổ chức tại bản địa, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng lựa chọn ở lại cùn một khách sạn, để tránh xuất hiện tình huống đột phát.

Mà ở một nơi khác, bác sĩ vật lý trị liệu vừa châm cứu cho Lục Quyện, vẫn không khỏi căn dặn: “Tốt nhất là nghỉ ngơi thật tốt, mệt nhọc quá độ gây nên, người đều gầy đi rồi?”

Từ Mính cũng hiếm khi đen mặt: “Cậu có nghe thấy không? Tôi không hiểu cậu đang liều cái gì?”

“Người làm quản lý còn không gấp, cậu gấp cái gì? Cậu không phải rất có lòng tin với chính mình sao? Đây là đang sợ cái gì?”

Lục Quyện nhắm mắt, không nói chuyện.

Y vô cùng mệt mỏi, sợi dây căng thẳng vì thi đấu đột nhiên xuất hiện sai lầm mà đột nhiên gãy mất.

Thấy dáng vẻ này của y, Từ Mính cũng không có cách nào, chỉ có thể thở dài, “Cậu nghỉ ngơi thật tốt đi. Hôm nay tổng điểm tích lũy vẫn tạm.”

Dù sao chỉ là thi đấu tổ nhỏ ngày đầu tiên.

Nhưng nếu như sau đó Lục Quyện vẫn là trạng thái này, sẽ có chút khó khăn.

Nghĩ vậy, Từ Mính khẽ cắn môi.

Ngày đó Lục Quyện nhận điện thoại của cha y xong, Từ Mính cũng là về sau biết được từ miệng Nam Bắc.

Năm nay, cha mẹ Lục Quyện,… Nói không hỗ trợ Lục Quyện nhưng cũng sẽ hỏi y có thể đến hiện trường kéo hoành phi cố lên cho Lục Quyện không, mặt ngoài làm không trái lại đầy đủ, bên ngoài vô cùng ủng hộ sự nghiệp của Lục Quyện.

Nhưng sau lưng, chuyện ngăn cảm Lục Quyện cũng không ít.

Lần này còn đang thi đấu, cũng không biết cho Lục Quyện kí©h thí©ɧ gì.

Năm đó khi Lục Quyện vừa đánh chuyên nghiệp, cha y mỗi lần gọi điện thoại tới, Lục Quyện sẽ liều mạng huấn luyện, nghiêm trọng nhất là hai năm trước, nhưng hai năm gần đây đã đỡ hơn rồi.

Không ngờ lần này lại bắt đầu.

Từ Mính đau đầu.

Cùng bác sĩ trị liệu đi ra ngoài, Từ Mính kéo cửa lên, vừa mới bước xuống dưới lầu đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Từ Mính sửng sốt, thử thăm dò gọi đối phương: “Úc Ninh?”

Úc Ninh còn đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Từ Mính, muốn hỏi số phòng của Lục Quyện, vừa vặn nghe thấy có ngừoi gọi mình.

“Không có vấn đề gì lớn, cậu không cần quá lo lắng, chỉ là gần đây tinh thần y có hơi căng thẳng cao độ, cũng không có nghỉ ngơi tốt.” Từ Mính vừa đưa Úc Ninh đi lên, vừa giải thích với y.

Cũng may lúc này thi đấu còn chưa hoàn toàn kết thúc, rất nhiều chiến đội còn chưa trở lại khách sạn, bọn họ cũng không gặp phải ai khác.

Úc Ninh đáp: “Không nghỉ ngơi tốt? Không phải y…”

Mỗi ngày đều đúng giờ nói với hắn đi ngủ sao?

Úc Ninh cắn răng.

Lục Quyện thế mà còn mỗi ngày gạt hắn.

Từ Mính ngượng ngùng, vừa vặn thang máy đến tầng của Lục Quyện, Từ Mính đưa thẻ phòng trong tay cho Úc Ninh: “Tôi không đi cùng cậu nữa, hiện tại cảm xúc của y không thích hợp, cậu trấn an y một chút?”

Từ Mính giống như ném củ khoai nóng vậy.

Chờ Úc Ninh đi rồi, Từ Mính mới thở phào.

Úc Ninh nhìn như nhu thuận, nhưng ánh mắt vừa rồi giống như muốn ăn thịt người vậy.

Đến cửa phòng Úc Ninh hơi ngừng động tác mở cửa, điều chỉnh vẻ mặt một chút, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng hòa ái.

Duy trì biểu tình này, hắn mở cửa.

Bên trong gian phòng ngập mùi thuốc.

Úc Ninh lập tức không duy trì nổi vẻ hòa nhã.

Lục Quyện nằm trên sô pha, một tay khoát trên mắt, một tay khoác lên cạnh ghế sô pha, trên cổ tay còn bó thuốc.

Nghe tiếng mở cửa, Lục Quyện cau mày: “Tại sao lại quay lại?”

Úc Ninh đứng im tại chỗ một lát, không nói chuyện mà trước tiên quay người đóng cửa, thuận tiện khóa trái.

Lục Quyện không nghe đáp lại, cũng không lên tiếng nữa.

Mãi cho đến khi Úc Ninh đến bên cạnh y, ngồi xuống nửa ghế sô pha bên dưới, “Lục Quyện.”

Lục Quyện nháy mắt cứng đờ, tay che mắt lập tức dời ra, “Sao em lại tới đây?”

Úc Ninh cũng không có cách nào.

Bởi vì nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lục Quyện, cho dù hắn nhìn thấy mình trong nháy mắt có bối rối, ánh mắt lại có chút sáng tỏ.

Nhưng y không che dấu được vẻ ủ rũ.

Dưới mắt còn có quầng thâm, nhìn giống như rất lâu không nghỉ ngơi tốt.

Úc Ninh mấp môi: “Tới thăm anh có khổ sở khóc nhè không.”

Lục Quyện: “…” Lục Quyện nghiêm mặt: “Ai khổ sở khóc nhè?”

“Em cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?”

Lục Quyện cười lạnh.

Vẫn là ngữ khí giống như bình thường.

Úc Ninh nhàn nhạt ồ một tiếng, lại liếc mắt nhìn cổ tay bó thuốc của y, “Đã không khổ, vậy anh giải thích một chút, vì sao mấy ngày này lừa em là anh đi ngủ?”

Ngữ khí Úc Ninh nghiêm túc, lúc nói còn chăm chú nhìn hai mắt Lục Quyện, nửa cơ hội nói dối cũng không cho y.

Lục Quyện: “…” Mẹ nó chắc không phải là Từ Mính miệng rộng kia chứ.

Từ Mính vừa trở lại đấu trường hắt hơi một cí.

Lục Quyện bị Úc Ninh nhìn chằm chằm đột nhiên chột dạ, ánh mắt cũng bắt đầu trôi đi, chỉ là không nói lời nào.

Úc Ninh cũng không thúc giục, chỉ là nhìn chằm chằm y, trên mặt cũng không có chút ý cười, cũng không làm động tác khác.

Nửa ngày, Lục Quyện mới dời ánh mắt, “Tôi rất khó chịu.”

Úc Ninh: “…”

“Bây giờ tôi rất muốn khóc.”

Úc Ninh: “…” Úc Ninh nhịn một chút, “Vậy anh khóc trước, khóc xong lại giải thích vì sao lừa em.”

Dáng vẻ này của Lục Quyện quả thật rất đáng thương, lúc này chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Lục Quyện gầy đi trông thấy.

Mặc dù gầy xuống cũng không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của y, nhưng Úc Ninh nhìn y như thế mà trong lòng xót xa.

Thi đấu với Lục Quyện mà nói là gì?

Úc Ninh dừng một chút, đột nhiên nói: “Có phải cha mẹ anh đi tìm anh không?”

Cũng chỉ có cha mẹ y chèn ép, Lục Quyện mới có thể trở nên trạng thái không tốt.

Nghĩ vậy, Úc Ninh híp híp mắt.

Lục Quyện không nói chuyện.

Úc Ninh đột nhiên xì một tiếng, “Lục Quyện, anh xoay người lại.”

Lục Quyện giật giật.

Úc Ninh lặp lại một lần: “Anh có xoay không?”

Mặc dù giọng Úc Ninh không hung nổi, nhưng dáng vẻ chững chàng đàng hoàng, cũng không hiểu sao lại mang theo ý tứ uy hϊếp, Lục Quyện rốt cuộc xoay người lại.

Úc Ninh buông mắt tiếp tục nhìn chằm chằm y, lại mệnh lệnh: “Đưa tay trái.”

“Đặt trên lưng em.”

“Sau đó ôm em.”

Lục Quyện dừng lại.

Úc Ninh cũng lần đầu làm chuyện này, nói xong mình cũng có chút ngại ngùng, nhưng đến cùng đáy lòng chua xót chiếm thượng phong.

Trong lúc Lục Quyện đưa tay, hắn chủ động nắm tay trái Lục Quyện, lôi kéo tay trái y tới bên eo mình, sau đó duy trì tư thế này, ngồi xuống sô pha, chen lấn nằm xuống bên cạnh Lục Quyện, chui vào trong ngực y.

Ghế sô pha không tính là quá lớn, hai người chỉ có thể áp sát vào cùng một chỗ.

Úc Ninh vừa vặn tựa đầu trên ngực Lục Quyện, có thể nghe tiếng tim y tăng tốc.

Hắn liều mạng cọ cọ trong ngực Lục Quyện, mùi thuốc trên người Lục Quyện rất nồng.

Úc Ninh đã rất lâu rồi không ngửi thấy mùi thuốc trên người Lục Quyện.

“Lục Quyện.” Giọng Úc Ninh khó chịu.

Lục Quyện đáp, ôm người chặt thêm.

“Anh đừng gạt em.” Ngữ khí Úc Ninh sa sút, “Em sẽ lo lắng cho anh.”

Lục Quyện rũ mắt.

Dường như có thứ gì đó ngập tràn trong tim.

Y đưa tay vỗ sau lưng Úc Ninh.

Úc Ninh lại rất bất mãn đá chân y hai cái, “Lục Quyện.”

“Ừ.”

“Anh là lợi hại nhất, chí ít trong lòng em, không ai sánh nổi anh.”

Lục Quyện trầm mặc hồi lâu, “… A”

Sợi thần kinh hình như lại đứt mất.

Đứt đến triệt để.

Úc Ninh còn chôn trong ngực y, “Lục Quyện.”

“Anh có gì không vui, phải nói với em.”

“Ừ.”

“Nhưng bây giờ anh có thể… đừng chọc em không?”

Lục Quyện: “…”