Úc Ninh không có ý định gọi theo, bị người ta ghi âm còn bị Lục Quyện nghe cũng thôi đi, nhưng đó dù sao cũng ở trong phòng, bên cạnh cũng không có người.
Bây giờ thì không giống.
Mặc dù ai cũng giống ai, nhưng dù sao bên cạnh nhiều người, mà bà ngoại còn đang ở bên nữa.
Úc Ninh không làm được chuyện này.
Bà ngoại rất rõ ràng không hai lòng với chuyện hắn không muốn công khai chủ quyền, hừ hừ hai tiếng, “Có gì mà thẹn thùng.”
Úc Ninh ý đồ nói lái sang chuyện khác, “Bà ngoại, để con giải thích thi đấu cho bà đi.”
Quả thật là bà ngoại xem không hiểu, nhưng không trở ngại bị bầu không khí sôi động của người trẻ tuổi lây nhiễm.
Úc Ninh giải thích cũng không tính là chuyên nghiệp, nhưng TVT đang lúc nổi bật, vẻ mặt hắn cũng sinh động hơn trước nhiều, ý cười hoàn toàn không giấu được.
Thấy dáng vẻ này của hắn, bà ngoại cũng cười.
Lúc trước quyết định để Ninh Ninh xem mắt với Tiểu Lục, xem ra là chính xác.
Đã nhiều năm, bà không thấy vẻ mặt sinh động như thế trên khuôn mặt Ninh Ninh.
Sợ bà ngoại quá mệt, hai người cũng không xem hết thi đấu, sau khi trận thi đấu thứ hai kết thúc, Úc Ninh liền đưa bà ngoại về bệnh viện.
Lần này thi đấu tư cách thi đấu Châu Á kéo dài hai tuần lễ, chiến đội TVT vẫn giữ vững chiến tích trước đó của bọn họ, thành công giành lấy vị trí dẫn đầu điểm tích lũy tư cách thi đấu, thành công tiến vào thi đấu châu Á.
Thi đấu Châu Á tiến hành sau một tuần.
Trước khi thi đấu, vì thả lỏng, không ít chiến đội cố ý nghỉ ngơi một ngày, chiến đội TVT và EVE hẹn nhau đi tụ hội.
Trước khi xuống xe, Úc Ninh nhìn mình trong kính chiếu hậu.
Bờ môi hơi sưng, cũng đỏ quá mức bình thường.
Lục Quyện thi đấu, hai người đã một thời gian dài không gặp mặt, Lục Quyện tới đón hắn đi tham gia tụ hội của hai chiến đội, vừa lên e, Úc Ninh liền bị đặt trên ghế hôn một lúc.
Áo sơ mi cũng nhăn, Úc Ninh giật giật vạt áo sơ mi, muốn khôi phục nguyên dạng.
Lục Quyện vừa rồi dường như có hơi thô lỗ.
Úc Ninh lườm Lục Quyện một cái, “Lần sau anh…”
Lục Quyện cảm giác được ánh mắt của hắn, quay đầu, ánh mắt lại rơi xuống môi hắn, không đợi Úc Ninh nói chuyện, Lục Quyện duỗi tay, chà nhẹ bên khóe môi Úc Ninh, vẻ mặt mang theo một chút phong lưu.
Nhịp tim Úc Ninh nháy mắt gia tốc, vô thức bắt lấy tay Lục Quyện.
Lục Quyện mở mắt nhìn chằm chằm Úc Ninh hai giây, lại thăm dò nghiêng người, hôn khóe môi Úc Ninh.
Cũng chỉ cọ xát mấy giây rồi thôi.
“Tôi lần sau làm sao?” Buông người ra, rõ ràng tai đỏ lên, nhưng ngữ khí Lục Quyện giống như không xảy ra chuyện gì, nếu không phải giọng nói khàn hơn so với bình thường, Úc Ninh còn hoài nghi vừa rồi Lục Quyện có phải là người hôn hắn hay không.
Úc Ninh mấp máy môi, “Lần sau đừng hôn em ở trong xe.”
Lục Quyện dừng dộng tác mở cửa xe, một tai khác đặt trên vành khẩu trang bên tai, không vui nhíu mày.
Úc Ninh lại không có ý tốt nhìn y, lập tức đeo khẩu trang, giọng ấp úng, “Thở, thở không nổi.”
Bầu không khí trong xe quá mập mờ, không khí không lưu thông, giác quan bị phóng đại vô hạn, quá kí©h thí©ɧ.
Lục Quyện ồ một tiếng, cũng không biết là có nghe lọt tai hay không, nắm tay Úc Ninh kéo ra khỏi bãi đỗ xe.
Lúc đi ra, y đột nhiên ngừng lại.
Úc Ninh hơi nghi hoặc.
Còn chưa kịp phản ứng, Lục Quyện nghiêng người qua, cách khẩu trang hôn hắn.
Úc Ninh: “…”
“Thở được sao?” Lục Quyện vô cùng bất mãn.
“Đi mua cho em bình dưỡng khí được chứ? Tôi sẽ lấy hơi còn em thì không?”
Cùng là loại chuyện như hôn môi, Lục Quyện quả thực thăng cấp thật nhanh.
Nhưng bị y nói như thế, Úc Ninh liền cảm thấy bầu không khí kiều diễm vừa rồi liền không còn.
Vì sao điểm chú ý của Lục Quyện luôn không đúng?
Lục Quyện là cố ý đi bệnh viện đón Úc Ninh.
Khi hai người đến nơi, những người khác đều đã đến.
Bình thường một đám người ở đó hi hi ha ha, cũng hoàn toàn không nghĩ Lục Quyện sẽ tới.
Nhưng hôm nay không giống.
Hôm nay giữa đám cẩu độc thân bọn họ xuất hiện phản đồ muốn dẫn đối tượng tới.
Mặc dù hai chiến đội thường xuyên tụ tập, nhưng người từng chính thức mang theo người nhà thật sự chưa từng có, đây là lần đầu.
Nam Bắc đang ôm A Bàn thâm tình thủ thỉ: “Anh không biết đội trưởng có bao nhiêu ghê tởm đâu! Bây giờ hình nền màn hình máy tính và ảnh điện thoại đều là ảnh chụp của chị dâu nhỏ! Đây là người sao? Mấu chốt là mỗi lần chúng ta huấn luyện không được nhìn mấy tính của y?”
“Chính y mở máy chứ không tắt, ai lại cố tình nhắm mắt không nhìn máy tính của y chứ?”
“Hôm đó em không cẩn thận liếc qua màn hình máy tính của y!!! Y liền cho em huấn luyện thêm nửa tiếng! Em còn không hiểu y sao? Chắc chắn là lấy công báo tư thù! Cũng bởi vì em nhìn chị dâu nhỏ thêm vài lần!”
“Nhưng là có sao nói vậy, dáng vẻ chị dâu nhỏ rất đáng yêu!”
Nói đến một nửa, miệng vừa mở ra liền thoáng nhìn ra cửa lập tức đổi giọng: “Đội trưởng vẫn lợi hại! Đội trưởng là đỉnh của chóp!”
A Bàn: “… Cái mông ngựa này của cậu…”
Tôn Lật cười khẽ, nhìn hai người trước cửa, cau mày.
Úc Ninh được Lục Quyện dắt tay đi tới.
Lục Quyện không hề để tâm đến ánh mắt của những người đi đường.
Trong phòng bao, hai chiến đội bảy thành viên đều ở, Từ Mính và Giang Lầu bởi vì muốn chuẩn bị thi đấu Châu Á, không rảnh để tới.
Bước chân Lục Quyện không ngừng, lôi kéo người đi vào trong, cố ý giữ hai vị trí cạnh nhau mới giới thiệu Úc Ninh, “EVE.” Sau đó liền không có đoạn sau.
Trước đó Úc Ninh cũng có thấy thành viên EVE trong video thi đấu, trước đó còn cùng A Bàn và Cao Nguyên chơi game, nhưng trong hiện thực là lần đầu tiên gặp, thấy Lục Quyện như thế, Úc Ninh giật áo y, mới nhìn đám người EVE mỉm cười: “Xin chào các anh, em là Úc Ninh.”
Lục Quyện vốn không định nói thêm gì, lại bị hắn kéo như thế, cau mày, vừa che giấu vừa hững hờ giới thiệu, “Tôn Lật, A Bàn, Thiển Thiển, Cao Nguyên.”
Tôn Lật có hơi bất ngờ, mặc dù động tác của Úc Ninh không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy.
Lục Quyện thế mà nghe lời.
Thật đúng là hiếm lạ.
Bị Lục Quyện điểm danh, bọn cũng đồng thời giới thiệu mình.
“A Bàn! Chúng ta cùng chơi game rồi!”
“Cao Nguyên, một người khác cùng chơi game với hai người là tôi, lần sau cậu phát trực tiếp, chúng ta cũng có thể tổ đội chơi game.”
“Tôi là Thiển Thiển, tôi cũng phát trực tiếp! Lần sau cũng có thể tìm tôi!”
“Tôn Lật.”
Một đám người đều là bạn bè, Úc Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Giới thiệu xong, Nam Bắc không kịp chờ liền hỏi: “Chị dâu nhỏ, uống rượu được sao?”
Vừa nói xong, liền cảm giác đôi mắt như đao của đội trưởng rơi xuống người mình, Nam Bắc nghẹn họng, nhưng nghĩ có chị dâu nhỏ ở đây, lá gan lại lớn hơn: “Chị dâu nhỏ không uống chúng ta có thể uống chứ?”
“Đây là lần đầu đội trưởng mang chị dâu nhỏ tụ hội, có phải là nên uống chút rượu chúc mừng không?”
Mí mắt Lục Quyện nâng lên, vuốt ngón tay Úc Ninh cười khẽ, “Lý do thật nhiều, uống ít một chút, không có ai đưa các cậu về đâu.”
Tột Lật cười vài tiếng, “Không có việc gì, cùng lắm thì ngày mai hot search TVT và EVE say nghiêng ngã ở khách sạn nào đó lại xuất hiện thôi.”
“Có lần xảy ra tai nạn lên hot search, tôi cái gì cũng miễn dịch rồi.”
Đội trưởng EVE đã nói vậy, Lục Quyện cũng không có ý định ngăn cản.
Thấy thế, Úc Ninh cũng hòa nhập náo nhiệt: “Tôi cũng có thể uống một chút.”
Tửu lượng của hắn rất ấp, nhưng lúc này không uống thì thật mất hứng.
Nam Bắc lập tức gọi phục vụ chọn món gọi rượu.
Một đám người bình thường trạch ở căn cứ suốt ngày ôm máy chơi game, nhưng khi uống rượu thì tửu lượng cũng không tệ.
Tửu lượng Lục Quyện cũng không quá tốt, uống chưa được máy chén, Úc Ninh phát hiện y nắm tay mình chặt hơn không ít, Úc Ninh quay đầu nhìn y.
Lục Quyện uống rượu không đỏ mặt, trên mặt không có chút dị dạng, nhưng ánh mắt lại không lừa được người.
Nam Bắc uống nhiều quá, cùng A Bàn nhảy nhót ở chỗ trống, hình tượng quỷ dị lại khôi hài.
Trần Kiết tuổi còn nhỏ, Tần Kỳ cũng luôn trông coi không cho cậu ta uống quá nhiều.
Cao Nguyên và Thiển Thiển ở một bên chơi oản tù tì thua uống.
Úc Ninh nhìn một vòng, chọc cánh tay Lục Quyện.
Lục Quyện ngẩng đầu, ánh mắt có hơi tan rã nhìn chằm chằm hắn, “?”
Úc Ninh nín cười: “Lục Quyện, lần trước anh thổ lộ với em đã uống bao nhiêu rượu?”
Chuyện này Úc Ninh có thể nhớ cả đời.
Bây giờ nhớ tới, Úc Ninh cảm thấy Lục Quyện cũng rất sợ, thế mà còn uống rượu tăng thêm dũng cảm, cũng may hai người họ cuối cùng cũng đến với nhau.
Lục Quyện không nói chuyện, trái lại nắm vai hắn, ôm người vào ngực mình, lại đưa tay lau vết tích đồ uống còn lưu lại bên môi, “Không nhiều, chỉ hai bình.”
“Sao tửu lượng của anh lại kém vậy?” Úc Ninh đưa tay sờ lên da bên khóe mắt y.
Mí mắt đang run lên.
Úc Ninh không uống hai ngụm rượu, tự nhiên sẽ không say, hắn có tư cách chế giễu người uống say.
Lục Quyện quả nhiên nhíu mày, “Tửu lượng chênh lệch?”
Úc Ninh gật đầu đồng ý, một giây sau Lục Quyện lại ôm hắn càng chặt hơn, cúi người, hôn lên trán hắn.
Nhiệt độ của Lục Quyện rất cao.
Úc Ninh giật nảy mình, vô thức nhìn người khác.
Thấy không ai chú ý bọn họ, hắn vỗ tay Lục Quyện cảnh cáo: “Muốn hôn về nhà rồi hôn.”
Lục Quyện: “Về?”
“Về đâu?”
Úc Ninh cạn lời, sao nhanh say vậy? Lần hắn uống nhiều quá cũng không say nhanh vậy đi? Ngay từ đầu rõ ràng còn duy trì trạng thái thanh tỉnh.
Úc Ninh trầm mặc một lát: “Về căn cứ.”
Lục Quyện cau mày, hình như còn muốn nói gì đó, Tôn Lật chuyển qua vị trí trên cạnh Lục Quyện, cảm thán: “Y yêu đương lại thành cái dáng vẻ này.”
Lục Quyện vô cùng khó chịu vì câu nói bị đánh gãy, trừng Tôn Lật một chút lại quay đầu nhìn Úc Ninh.
Úc Ninh còn bị y kẹp trong ngực không thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu nhìn Tôn Lật.
Nhưng hình như Tiểu Lục không thèm để ý tạo hình của hai người, cười ra tiếng: “Chúng tôi cũng không ngờ y là người tìm được đối tượng sớm nhất.
Lục Quyện nghiêng đầu, “Cậu ngậm miệng, nhiều lời.”
Tôn Lật cũng không sợ Lục Quyện, “Ừ, trước kia lúc vừa đánh chuyên nghiệp, chính là lúc LOL ấy, cậu biết y vốn là ở Thanh Huấn Doanh LOL mà? Lúc ấy trong doanh có tuyển thủ thích y, tỏ tình với y, kết quả y đánh người ta.”
“Lúc đầu chuyện này lên quan đến tuyển thủ chuyên nghiệp không thể đánh lên mặt, nhưng đối phương sợ bị thông cáo, liền giấu chuyện đi, nhưng y cũng đổi game.”
Úc Ninh cũng không biết còn có chuyện này, kỳ thật cũng có nghe nói Lục Quyện là từ LOL qua, chỉ là không ngờ phía sau còn có chuyện này.
Trong nhất thời không biết nên cười hay là nên cảm khái.
Hình như Lục Quyện không vui khi Tôn Lật nhắc tới lịch sử đen của mình, lấy chén rượu đưa tới tay Tôn Lật, “Uống rượu của cậu đi, nói thật nhiều.”
Tôn Lật uống một hớp rượu, Úc Ninh cảm thấy có lẽ anh ta cũng hơi say, có lẽ là có chút lên đầu, lại bắt đầu tiếp tục nói: “Về sau tôi nghe nói trong giờ học có người đưa thư tình cho y đều bị y ném đi, lúc ấy còn có thật nhiều nữ mc thích y, cồn có nữ mc nào đó, y đến liếc mắt cũng chẳng buồn, lúc ấy còn nghĩ, về sau y có thể để ý đến ai đây.”
Lục Quyện đoán chừng cũng biết anh ta uống nhiều qua, lười so đo với hắn, cười lạnh, “Để ý Úc Ninh.”
Nói thẳng ra như vậy, lỗ tai Úc Ninh lập tức đỏ lên, vỗ tay hắn, “Anh cũng ngậm miệng.”
Tôn Lật hi hi hai tiếng, cụng chén với Lục Quyện.
Úc Ninh: “…”
Tôn Lật hình như lải nhải vài câu, lải nhải xong, lại lắc đầu ung dung đứng lên, “Chúc các cậu trăm năm hòa hợp.”
Giống như sắp kết hôn vậy.
Thế nhưng Lục Quyện còn nghênh hợp: “Cảm ơn lời chúc của cậu.”
Rõ ràng vừa rồi ánh mắt tan rã, lúc này lại có thể tiếp lời.
Có một màn như thế, những người khác cũng bắt đầu chúc.
Một người một chén rượu.
Một người một câu trăm năm hảo hợp.
Nếu không phải lúc này không đúng chỗ, Úc Ninh thật đúng là cảm thấy đây là hiện trường kết hôn, chính hắn toàn bộ quá trình cũng bị Lục Quyện kẹp trong ngực, tư thế quái dị không nói nên lời.
Càng về sau, Lục Quyện thật sự say, nhưng trông y có vẻ vui vẻ.
Cũng không biết vui cái gì.
Úc Ninh lại cho y chút đồ ăn lót dạ, phòng ngừa lát nữa dạ dày y không thoải mái.
Một đám người ăn uống no đủ, còn thừa lại Nam Bắc thanh tỉnh lái xe đưa tất cả mọi người về căn cứ.
Lục Quyện uống rượu không thể lái xe.
Trên xe toàn mùi rượu, lúc xuống xe Úc Ninh cảm thấy choáng đầu.
Còn may được gió đêm thổi, liền thoải mái hơn.
Nam Bắc còn phải chiếu cố những người khác, Giang Lầu và Từ Mính đều không có mặt, Lục Quyện chỉ có thể cho Úc Ninh phụ trách.
Cũng may Úc Ninh kéo lấy Lục Quyện, Lục Quyện còn nghe lời hắn.
“Nhấc chân trái.”
“Nhấc chân phải.”
“Cua.”
Dưới lầu Nam Bắc nghe được tiếng giật giật lỗ tai.
Cái này nếu đổi thành bọn hắn, sớm bị đội trưởng đánh rồi.
Mặc dù chỉ mấy bậc thang ngắn ngủi, nhưng lúc đỡ Lục Quyện đến cửa phòng, Úc Ninh vẫn ra không ít mồ hôi.
Dường như vừa mới chạy tám trăm mét vậy.
Lục Quyện không khóa cửa phòng, nhưng bình thường cũng không ai dám vào phòng của y.
Úc Ninh ném người tới giường, còn chưa kịp cởi giày cởϊ áσ cho y, Lục Quyện đã đưa tay nắm eo hắn, kéo hắn lên người mình.
Úc Ninh không phòng bị, bị y ôm vào ngực.
Lục Quyện mở to mắt nhìn hắn, “Đi ngủ.”
Sau đó lại nhắm mắt lại.
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh có hơi không chịu được mùi rượu đầy người, nhưng Lục Quyện ép tới, sau khi nhắm mắt lại tự mình xê dịch, kéo hắn chặt thêm.
Sức lực này trái lại không nhìn ra là Lục Quyện uống say.
Nhưng hình vi thì đúng.
Úc Ninh liền do hắn lấy đi, cảm giác Lục Quyện hô hấp đều đặn, hắn lại nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Lục Quyện một lúc lâu.
Lúc này Lục Quyện nhu hòa hơn bình thường nhiều, nhưng có lẽ bởi vì uống quá nhiều không thể nào dễ chịu, lông mày hắn vẫn nhíu lại, Úc Ninh đưa tay vuốt lên giữa mi tâm y, lại hôn mi tâm và khóe môi y, sau đó mới rón rén chuẩn bị sang phòng cách vách tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhưng căn phòng cách vách không mở được cửa.
Úc Ninh nhìn chằm chằm cánh cửa khóa một lát, hắn cũng không có chìa khóa.
Cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh quay lại phòng Lục Quyện.
Mùi rượu trên người Úc Ninh rất nặng, trước đó lại ra một thân mồ hôi, rất dính, không tắm rửa đoán chừng hắn sẽ không ngủ được, cuối cùng vẫn lục tìm trong tủ quần áo của Lục Quyện bộ quần áo Lục Quyện từng cho hắn mặc một lần.
Nhưng vừa mở tủ ra, Úc Ninh liền kinh ngạc.
Bộ lần trước Lục Quyện cho hắn mặc không tìm được, trái lại tìm được mấy bộ quần áo đặt ở phòng cách vách trước đó.
Úc Ninh: “…”
Hắn lại quay đầu nhìn Lục Quyện đang yên ổn ngủ.
Mạch não của Lục Quyện rất không đúng, cho nên cửa phòng là y cố tình khóa?
Tắm rửa xong, Úc Ninh liền chui vào ngực Lục Quyện.
Trên người Lục Quyện vẫn còn mùi rượu nhưng không quá khó ngửi, mà trái lại còn an tâm.
Trong lúc ngủ mơ Lục Quyện dường như có cảm giác, cố gắng duỗi ra một tay để cho Úc Ninh gối lên ngực mình, ôm người thật chặt.
Úc Ninh ngủ giấc này thật an ổn.
Giống như tất cả đều đi theo chiều hướng tốt nhất, những ngày trước kia đều đã qua đi.
Sáng ngày hôm sau, Úc Ninh cảm thấy có thứ gì đó dán lên mặt mình, ấm áp.
Hắn lập tức mở to mắt, thấy rõ Lục Quyện vẻ mặt buồn ngủ, còn đang hôn mặt mình.
Úc Ninh: “…” Úc Ninh trầm mặc một lát, ôm eo Lục Quyện: “Đầu anh không đau sao?”
Lục Quyện ừ, không nói tiếp, mà tiếp tục hôn hắn, nhưng cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, tựa như an ủi.
“Anh biết tối hôm qua anh đã uống bao nhiêu không?” Úc Ninh vừa thuận theo vừa quở trách.
Lục Quyện nâng mí mắt, dường như nghe được một chút không vui từ trong lời nói của Úc Ninh, thân hình cứng đờ: “Không nhớ rõ.”
“Lần trước anh uống say không phải đều nhớ sao?” Úc Ninh đưa chân đạp bắp chân Lục Quyện.
Lục Quyện trái lại chặn hắn lại.
“Lần trước uống anh còn đang mắng người khác để bọn họ uống ít một chút.”
Úc Ninh liền xem như là đang tính sổ sách.
Trước kia Lục Quyện chỉ có mắng người khác, không ngờ tới lúc này còn bị Úc Ninh châm chọc khıêυ khí©h.
Nhưng y cũng không hề không vui mà trong lòng còn có chút mềm mại, nhìn chằm chằm Úc Ninh, “Em mắng tiếp đi.”
Giống như cố ý tìm tai vạ.
Phía sau Úc Ninh giống như bị một câu nói như thế làm cho kẹt tại yết hầu không nói ra được.
Hắn chỉ có thể đẩy người ra, “Em đi xem xem có nước mật ong hay không, anh đi tắm trước đi, người thúi quá.”
Lục Quyện quả thật đau đầu, nghe thấy thế thì cúi đầu hít hà trên người mình, nghe được một thân mùi rượu, chính mình cũng thấy khó ngửi, cũng không biết tối qua làm sao Úc Ninh ngủ được trong ngực y.
Nhưng trong lúc y cúi đầu, Úc Ninh liền thừa cơ xuống giường, chạy xuống lầu.
Lục Quyện nhìn cánh cửa bị Úc Ninh đóng lại, cong môi.
Phòng bếp căn cứ, cái gì cũng có, Dì cũng đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho họ, thấy Úc Ninh, cũng không quá kinh ngạc, dù sao trước đó đã gặp nhiều lần.
Chỉ là lúc này những người khác còn chưa tỉnh.
Úc Ninh làm nước mặt ong, lại để cho Dì chuẩn bị mấy thứ Lục Quyện thích ăn, mới lại đi gọi Lục Quyện xuống.
Trong phòng tắm có tiếng nước, Úc Ninh dừng bước chân, tầm mắt không bị khống chế hướng về phòng tắm, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Chỉ có hơi tiếc nuối thu lại tầm mắt.
Trong lúc chờ Lục Quyện, Úc Ninh mở di động.
Tống Triệu đăng cái gì mà 【 Mất liền mất đi】trong vòng bạn vè.
Úc Ninh: “…” Đêm khuya bày tỏ cảm xúc?
Tống Triệu gần đây có lẽ là thất tình.
Nhưng quỷ dị nhất là huấn luyện viên Giang thế mà bình luận một câu phía dưới.
Trước đó Úc Ninh với tất cả mọi người trong TVT thêm bạn tốt wechat, còn là lần đầu nhìn thấy hai người có tương tác, còn cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Vừa định lướt xuống chút nữa, di động vang lên.
Là y tá bệnh viện, dáng vẻ Úc Ninh đẹp mắt, các y tá đều muốn giúp hắn chăm sóc bà ngoại nhiều hơn một chút, cũng lưu lại số điện thoại, lỡ bình thường có chuyện gì cũng có thể thông báo cho hắn.
Sợ là bà ngoại có chuyện gì, Úc Ninh không do dự bắt máy.
Tiếng y tá ép xuống thật thấp, “Úc Ninh, có người tự xưng là ba cậu tới thăm bà ngoại cậu, cậu có muốn đến thăm một chút không?”
“Bà ngoại hình như còn rất tức giận, cảm xúc chập trùng quá lớn không tốt với thân thể.”
Kỳ thật y tá còn cảm thấy kì lại, người đàn ông này trước đó chưa từng tới, giờ lại xưng là ba Úc Ninh, nhìn như kẻ lừa đảo.
Nhưng họ là nhân viên y tế, không quản được việc riêng của người bệnh, cũng chỉ có thể lấy lý do không tốt với sự khôi phục của bệnh nhân mà giúp đỡ một chút.
Y tá nói chuyện, Úc Ninh lập tức biết là người nào, kìm nén cảm xúc, tỏ vẻ mình sẽ tới ngay.
Vừa thay quần áo xong, Lục Quyện vừa vặn tắm xong, chỉ thoáng nhìn một đoạn trắng nhỏ lộ ra dưới eo Úc Ninh.
Thấy vẻ mặt Úc Ninh không tốt,, Lục Quyện thu lại tâm tư, “Có chuyện gì thế?”
Úc Ninh nắm di động, “Dịch Thao…”
“Chính là ba em hình như đến bệnh viện ồn ào, anh… có muốn cùng em đến bệnh viện không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Quyện nháy mắt.
Lần đầu chủ động tìm Lục Quyện hỗ trợ, kỳ thật Úc Ninh vẫn có chút thấp thỏm.
Lục Quyện không chút do dự liền gật đầu đồng ý.
Lúc ra ngoài, Lục Quyện vuốt tóc Úc Ninh, hiếm khi an ủi: “Đừng lo lắng.”
Úc Ninh chỉ đang nghĩ làm thế nào để giải quyết triệt để chuyện Dịch Thao.
Dạng người như Dịch Thao, vì tiền chuyện gì cũng làm được.
Còn có Dịch gia, Úc Ninh nghĩ tới ông nội bà nội, cũng thật buồn nôn.
Úc Ninh tới giờ chưa từng gặp họ, lại bị bọn họ làm cho buồn nôn.
Tối qua Lục Quyện uống chút rượu, lúc này cũng không tiện lái xe, liền cưỡi chiếc xe máy điện.
Úc Ninh cũng không biết là y mua lúc nào.
Trên đường, Úc Ninh hơi kể một chút chuyện cho Lục Quyện, đương nhiên bỏ qua chuyện năm đó của mẹ hắn và Dịch Thao.
Lần Úc Ninh trở lại quê, lấy được quyển nhật ký mà bà ngoại nói đến.
Quyển nhật ký rất cũ kỹ, có vài chữ viết không thấy rõ, nhưng có thể nhìn ra, năm đó Úc Chỉ đối với Dịch Thao là thực tình, nhưng cuối cùng những thực tình đó đều biến thành hận ý, và tình yêu thương Úc Ninh.
Nếu như Úc Chỉ không xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, bà sẽ là người mẹ tốt.
Lúc đến bệnh viện, Úc Ninh liền trông thấy trước cửa phòng bênh của bà ngoại có mấy người đứng, là bệnh nhận cách vách có quan hệ rất tốt với bà ngoại và người nhà của bà ấy.
Nhìn dáng vẻ kia, dường như là cảm thấy không đúng liền muốn xông vào.
Thấy Úc Ninh tới, hộ sĩ cầm khay lập tức chạy tới, “Rốt cuộc cậu cũng tới, vừa rồi người kia tìm cậu.”
Dịch Thao đi qua chỗ Úc Ninh, nhưng gõ cửa nửa ngày không có ai.
Tiền cho vay sắp tới kỳ hạn chót, không có tài chính, công ty của ông ta liền triệt để sụp đổ, còn không lấy được gia sản.
Trước đó còn thăm dò được bà lão còn đang ở đây bệnh còn không nhẹ, ông ta vò vẻ không sự vỡ, tới đây xem Úc Ninh có ở đây không.
Không ngờ Úc Ninh cũng không ở, miệng bà lão còn rất chặt, lại không chịu giao hộ khẩu, còn không bằng chết sớm một chút.
Lúc nào Dịch Thao nào còn dáng vẻ lúc nào cũng như bố thí trước kia, râu tia xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch.
Úc Ninh cảm thấy ông ta như tên ăn mày bên đường.
Tên ăn mày tốt xấu còn có chút lương tri.
Thấy Úc Ninh tới, bà ngoại lập tức dáng vẻ suy yếu nằm xuống, cầm chăn mền buồn bực, nào còn dáng vẻ chỉ vào Dịch Thao mắng đến khí thế.
Trái lại là rất chột dạ.
Úc Ninh trông thấy động tác của bà ngoại, cũng chỉ à như không nhìn thấy, nói cảm ơn với người trước cửa liền đóng cửa phòng bệnh.
Cô gái giường bên cạnh cũng đổi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn bà ngoại, Dịch Thao, hắn và Lục Quyện.
Lục Quyện tựa ở cạnh cửa không vào, mà là lấy điện thoại ra, cũng không biết gọi điện thoại cho ai, Úc Ninh chỉ nghe thấy y ừ vài tiếng.
Dịch Thao đương nhiên cũng nhìn thấy Úc Ninh, hai mắt tinh hồng, trên mặt lại nhiễm ý cười: “Ninh Ninh!”
“Ba không có ác ý, chỉ muốn con trở lại Dịch gia.”
Úc Ninh nhấp môi cười, lui về sau hai bước, dáng vẻ một chút cũng không muốn đến gần Dịch Thao, ngữ khí cũng rất nhạt: “Trước ông cho tôi và bà ngoại bao nhiêu tiền?”
“Tôi sẽ không về, nhưng sẽ trả ông tiền.”
Kỳ thật trong lòng Úc Ninh không quá nắm chắc, hắn không muốn trở về đương nhiên Dịch Thao không cách nào trói hắn, nhưng hắn như thế cũng là một lần ngăn trở Dịch Thao, lại không thể để ông ta đừng đến.
Dịch Thao vừa định nói cái gì, thoáng nhìn người đàn ông phía sau Úc Ninh.
Người kia cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt dường như đang nhìn một người chết.
Trong lòng Dịch Thao lay động, vô thức nói ra một số.
Úc Ninh nhàn nhạt ngẩng đâu, lại lui lại một bước, giật giật áo Lục Quyện, khẽ nói: “Đưa tiền.”
Trong nhất thời Úc Ninh không lấy ra được nhiều liền như vậy.
Vẻ mặt Lục Quyện lập tức ôn hòa, cố nén cười ừ, đưa di động của mình cho hắn, “Mật mã là sinh nhật em.”
Úc Ninh ồ một tiếng, còn chưa kịp để Dịch Thao đưa số tài khoản cho mình, cửa phòng bệnh liền bị gõ.
Lục Quyện trực tiếp đi mở cửa.
Ngoài cửa, đứng mười mấy hộ vệ áo đen, ánh mắt mười mấy người này đồng loạt rơi xuống người Dịch Thao.
Sau đó bọn họ lại đồng loạt chia thành hai hàng, lộ ra Lục Vinh phía sau họ.
Lục Quyện mặc âu phục, khí phách bá tổng, vênh vang đắc ý đi đến.
Úc Ninh: “…”