Chương 39:

Buổi chiều học xong học trở về, Lục Quyện đã rời đi.

Trong phòng được quét dọn, trong phòng bếp có đồ ăn, trông rất mới mẻ.

Úc Ninh dừng bước chân, vô thức mở tủ lạnh ra xem, quả nhiên bên trong bị nhét không ít thịt.

Bình thường Úc Ninh ít mua đồ ăn, cơ bản đều ăn ở nhà ăn trường học, mặc dù cơm ở căn tin khó ăn nhưng vẫn thắng ở chỗ tiện nghi.

Chăn mền trong phòng ngủ được xử lý tốt, chỉ là hơi lộn xộn, có thể nhìn ra được người làm những việc này bình thường cũng không làm việc nhà.

Nếu không phải trong phòng còn lưu lại chút mùi rượu trên người Lục Quyện, Úc Ninh còn nghi ngừ có phải do hắn tự tưởng tượng.

Trái tim ê ẩm một cách khó hiểu.

Úc Ninh sờ lên khóe môi mình, sau đó bất đắc dĩ cười cười.

Hắn vẫn cho rằng mình là một người lạnh nhạt.

Nhưng hiển nhiên bình tĩnh trong phương diện này, rất khó dùng.

Dù cho mặt ngoài có từ chối thế nào thì những lời nói của Tống Triệu vẫn văng vẳng trong đầu.

Chỉ là yêu đương mà thôi.

Gặp được người mình thích, vừa lúc người đó cũng thích mình, là chuyện rất khó.

Úc Ninh nhìn điện thoại, mới phát hiện Lục Quyện để lại lời nhắn cho hắn trước khi đi, mặc dù chỉ đơn giản hai chữ, “Đi đây.”

Nhịp tim Úc Ninh vẫn vang như sấm.

Cầm điện thoại hồi lâu, hắn không thể gửi hồi âm đến đối phương.

Hắn đã từ chối Lục Quyện, mặc dù Lục Quyện tỏ thái độ cậu không đồng ý tôi xem như cậu chưa trả lời, quả thực có chút buồn cười.

Úc Ninh không biết mình nên lấy thân phận gì để đi tìm đối phương.

Dù như thế nào đều rất xấu hổ.

-

Lục Quyện không biết đã là lần thứ mấy xem điện thoại.

Lục Tín Nhiên ngồi ở salon đối diện hừ lạnh, “Trở về chỉ biết chơi di động, con xem anh của con đi, đi làm đến giờ còn chưa về, con suốt ngày chỉ biết ôm điện thoại với máy tính, lớn tuổi như thế rồi…”

“Cũng không biết giúp đỡ anh con một chút!”

Lục Quyện nâng mí mắt, ánh mắt rơi lên người Lục Tín Nhiên, môi mang theo ý cười mỉa mai, “Cha luôn nói nhìn con không vừa mắt, gọi con về làm gì?”

“Con đi ngay đây, bớt cho cha tức đến phát bệnh tim.”

Y nói xong, Lục Tín Nhiên gần như ngay lập tức ôm ngực, giống như bị y chọc đến tức không nhẹ.”

Mặc dù Lục Tín Nhiên đã có tuổi, nhưng xương cốt cứng rắn, bề ngoài không nhìn ra tuổi thật, dáng vẻ này chỉ làm cho Lục Quyện xem, Lục Quyện sớm xem đến phát chán, lười phản ứng, nói rồi thật sự làm bộ như muốn đi.

Giữa hai người giương cung bạc kiếm, thấy Lục Quyện sắp rời đi, mẹ Lục Quyện mới bưng hoa quả đi ra, làm bộ đánh Lục Tín Nhiên hai cái, “Ông không thể nói ít đi mấy câu sao, Quyển Quyển khó lắm mới về nhà một lần, lần này không phải đoạt quán quân đó sao?”

“Ông nói vài câu có ích thì thế nào?”

Vệ Tân Dao nói, đặt đĩa hoa quả trước mặt Lục Quyện, ngồi xuống bên cạnh y, cười nhẹ, “Quyển Quyển.”

Lục Quyện nghe thấy xưng hô này, mặt càng lạnh hơn.

Vệ Tân Dao sớm quen với vẻ mặt này của Lục Quyện, y giống cha y lúc trẻ như đúc, nhưng mà con trai càng đẹp trai hơn cha, có thể nói là di truyền vẻ đẹp nhất của cả hai người, nhìn gương mặt kia của Lục Quyện, Vệ Tân Dao cũng không hề cảm thấy tính tình con trai mình rất thúi.

“Lúc nào con mang cúp về cho chúng ta nhìn xem đi.”

“Đừng để ý tới cha con, ông ta chỉ là tính tình xấu thôi.”

Lục Quyện không đáp lời.

Lục Tín Nhiên bị Vệ Tân Dao chặn miệng như thế, dứt khoát cũng không lên tiếng.

Như thế vẫn còn tốt một chút.

Lúc này trong phòng khách chỉ còn tiếng Lục Quyện lướt video.

Bình thường con trai cũng ít nói, thấy khuyên được rồi cũng không nói nữa.

Không tới một lát, Lục Tín Nhiên không quen nhìn Lục Quyện như thế, đứng bật dậy, nói với Lục Quyện, “Con theo ta lên thư phòng.”

Vệ Tân Dạo kêu khẽ, trừng ông, còn chưa nói chuyện, Lục Quyện cắn quả táo một tiếng, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Mặc dù đáp lời, thái độ lại rất qua loa, hai người không giống cha con cũng giống kẻ thù hơn.

Chờ hai người đi thư phòng rồi Vệ Tân Dao mới nói.

“Con trai khó lắm mới về được một lần, lại cứ phải náo thành như vậy. Thật không có cách nào.”

Dù con trai thi đấu nổi tiếng rồi, giành được nhiều quán quân, nhưng gia sản trong nhà cũng không thể giao cho một mình con trai lớn, chấp nhận tính hướng của con trai nhỏ, đã là sự nhẫn nhịn lớn nhất của người làm cha mẹ.

Lại nhẫn nhịn, cũng không thể để Lục Quyện cả đời ở trong giới điện cạnh.

Tóm lại vẫn cần y hồi tâm trở về.

Vào thư phòng, thái độ Lục Quyện vẫn như bình thường, vẻ mặt dù lạnh, hành vi lại có vẻ lười nhác, chính là cái dáng vẻ cha muốn nói cái gì con cũng không nghe.

Lục Tín Nhiên thấy thế thì tức giận.

Rõ ràng là cùng cha cùng mẹ.

Con trai lớn Lục Vinh từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta trong miệng người khác, tướng mạo tốt, thành tích tốt, vừa tốt nghiệp liền đến công ty nhà mình, đến bây giờ đã thành công trở thành người đứng thứ hai ở công ty, tuổi trẻ tài cao.

Tính hướng còn bình thường!

Đến lượt Lục Quyện, dáng dấp dung hợp tất cả ưu điểm của ông và Vệ Dao, lại từ nhỏ đến lớn không ăn học đàng hoàng, khi đi học thì trốn học đánh nhau không thiếu cái gì, vừa học xong cao trung còn chạy đi đánh cái gì chuyên nghiệp, tranh tài cái gì đó! Nói gì mà không cần gia sản, cùng lắm thì không làm người Lục gia.

Lúc ấy Lục Tín Nhiên bị chọc giận đến sút mấy cân.

Nhưng Lục Quyện từ nhỏ đã bướng bỉnh, dù thế nào thì cũng là con trai mình.

“Đến cùng thì lúc nào con định giải nghệ?” Lục Tín Nhiên không nói quanh co lòng vòng, đóng cửa thư phòng liền thả ra một câu như vậy.

Lục Quyện buông mắt, còn đang xem di động, không hề muốn phản ứng.

“Nói chuyện với con đó!” Lục Tín Nhiên đi vài bước đến bên cạnh Lục Quyện, cúi đầu liếc mắt nhìn di động, chỉ thấy cái gì mà “Dỗ cậu…” ngay sau đó Lục Quyện trực tiếp cất di động.

Giương mắt liền đối mắt với ông.

Lục Quyện nửa ôm khóe môi, không để ý lắm mà nói, “À, tay tôi phế liền rút lui.”

Anh vừa nói còn nắm lấy cái tay đang dán cao của mình.

“Tay phế?!”Lục Tín Nhiên thở hổn hển, “Có phải con cố tình muốn làm cha tức chết đúng không? Con nhìn anh con xem! Cũng vì con chạy đi đánh chuyên nghiệp gì đó, cả ngày anh con suốt ngày làm việc! Đến bây giờ còn chưa tan làm! Con thì tốt rồi, nhẹ nhàng một câu tay phế mới giải nghệ! Cha thật không hiểu, anh con từ nhỏ đã ưu tú vậy, sao con lại không giống nó chút nào!”

“Con là anh sinh sao? Con giống anh?” Lục Quyện cười nhạo. “Cha không sợ bị mẹ đánh chết à?”

Lục Tín Nhiên: “…”

Lục Quyện chẳng hề để tâm vẻ mặt của của mình, “Con giống cha, chính cha không rõ à?”

Ngữ khí nhẹ nhàng.

Lửa giận của Lục Tín Nhiên xông lên tận đầu, “Giống tao cái rắm! Ông đây không thích đàn ông! Lục gia chúng ta! Chỉ có mày! Không làm việc đàng hoàng thì thôi đi! Còn thích đàn ông!”

“Cũng bởi vì mày, anh mày bây giờ còn chưa lấy vợ sinh con! Mày thì tốt rồi! Còn thích đàn ông!”

“Nếu không phả bà nội mày kiên trì! Mày cho rằng tao sẽ mặc kệ mày đi xem mắt với một thằng đàn ông à?”

“Mày…”

“À.” Lục Quyện vốn đứng gần cửa, trong lúc Lục Tín Nhiên mắng người đã xoay người, một tay đặt lên khoá cửa, ngữ khí lạnh hơn mấy phần, “Nếu cha không phục, con đi tìm bà nội.”

Lục Tín Nhiên: “… Mày cái thằng bất hiếu…”

Trả lời ông là tiếng đóng cửa không chút lưu tình của Lục Quyện.

Lục Tín Nhiên nhìn cánh cửa đã đóng lại, hung hăng dậm chân.

Ngoài cửa, khóe môi cong lên của Lục Quyện chậm rãi rơi xuống.

Anh trai ưu tú như vậy, lúc trước còn sinh ra y làm gì.

Y đứng ở cửa ra vào một lát, khóe môi hạ thấp xuống, đèn thủy tinh lóa mắt trên đầu chiếu vào, chiếu đến đáy mắt không rõ cảm xúc.

Nửa ngày sau, y mới giống như không có chuyện gì, quay xuống lầu.

Dưới lầu truyền đến tiếng xe lái vào, Lục Quyện biết là anh của y đã trở về.

Hôm nay y vốn không định về nhà.

Tối hôm qua uống rượu quá nhiều, khó lắm mới chuẩn bị tỏ tình… lại bị say rượu phá hư.

Buổi trưa, Lục Vinh gọi cho mấy cuộc điện thoại, hỏi y có về nhà hay không, nói là cha mẹ không ở nhà.

Kết quả ai biết, lúc đầu cha mẹ đặt vé xuất ngoại vào buổi sáng, máy bay lâm thời thời đến trễ, Lục Tín Nhiên dứt khoát đổi thành ngày mai.

Trong nhà này, Lục Quyện thật sự là cả người đều không được tự nhiên.

Y cầm di động xuống dưới nhà, Lục Vinh đã vào nhà, đang nói chuyện với Vệ Tân Dao dưới lâu, có lẽ là anh em tâm linh tương thông, anh trai phát hiện Lục Quyện đi xuống, thừa kịp Vệ Tân Dao không chú ý liền nặn ra vẻ mặt đau khổ.

Nói bóng gió là, anh cũng không biết cha mẹ ở nhà.

Dáng vẻ của Lục Quyện và Lục Vinh không hoàn toàn giống nhau, tướng mạo của Lục Quyện được dung hòa từ Lục Tín Nhiên và Vệ Tân Dao tất cả những vẻ đẹp của hai người, mà ngũ quan Lục Vinh sắc bén, dù cho không lớn hơn Lục Quyện bao nhiêu tuổi, trên người hắn cũng mang theo khí chất bá tổng mạnh mẽ, chín chắn hơn Lục Quyện không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cũng chỉ là mặt ngoài.

Không biết Lục Vinh và Vệ Tân Dao nói chuyện gì, Vệ Tân Dao cười đi vào bếp.

Nụ cười kia không hề giống nhu khi cười với Lục Quyện, không phải là thật lòng yêu thương.

Dù sao thì trong mắt Vệ Tân Dao và Lục Tín Nhiên, Lục Vinh mới là niềm kiêu ngạo của bọn họ.

Mà Lục Quyện sao.

Tuổi còn trẻ, chẳng làm nên trò trống gì.

Giữa y và anh trai, một người trên trời, một người dưới đất.

Chờ không còn thấy bóng người Vệ Tân Dao nữa, Lục Vinh mới nới lỏng cà vạt, cởϊ áσ khoác âu phục đi về phía Lục Quyện.

“Sao lại đứng ở đây?”

Lục Quyện buông mắt, cười lạnh, “Bởi vì anh.”

Lục Vinh nháy mắt hiểu được ý anh, than nhẹ, “Phiền chết được, suốt ngày bíp bíp bíp, anh cảm thấy cha sắp đến thời kì mãn kinh rồi.”

“Không phải cảm thấy, mà đúng là vậy.” Lục Quyện lại xùy, đi theo Lục Vinh lên lầu.

“Lúc đầu còn định cùng em ăn bữa tối dưới ánh nến, xem ra không được rồi.” Lục Vinh tiếc nuối.

“Đừng làm em buồn nôn.” Lục Quyện tỏ vẻ ghét bỏ nhưng vẫn đi theo Lục Vinh vào phòng.”

Lục Vinh cười cười, không phản bác.

Tính tình hai người họ kì thật tương tự nhau, Lục Vinh mở miệng cũng không tha cho ai, nhưng cha mẹ nhìn anh chính là một tấm kính lọc, dù sao từ nhỏ thành tích Lục Vinh đã tốt, với bên ngoài cũng nho nhã lễ độ.

Còn ở nhà cũng là dáng vẻ này.

Khi Lục Quyện còn nhỏ, thậm chí Lục Vinh còn từng nghi ngờ có phải cái miệng đó của Lục Quyện là học từ mình hay không, làm anh tự ép mình ôn nhu thật lâu, mới phát hiện, cậu em trai này là trời sinh xấu tính.

“Để anh tìm xem, quà quán quân lúc trước anh mua cho em, mấy ngày trước vội vàng làm việc cũng không biết có bị dì cất loạn không.”

Lục Vinh nói rồi Lục Quyện miễn cưỡng ồ một tiếng, sắc mặt dù vẫn lạnh nhưng ánh mắt không còn kháng cự như vừa rồi, ngồi xuống giường Lục Vinh, thấy anh còn đang lục trong tủ quần áo, sắc mặt ngày càng đen, “Anh đừng cứ mua cho em mấy thứ rác rưởi.”

Lục Vinh kêu khẽ, “Sao lại nói vậy, anh của mua thì là thứ rác rưởi sao?”

Lục Quyện cười lạnh, “Lần trước lúc thi đấu toàn cầu, anh cho em một cái mô hình con dê lười.”

“Anh đây là khen em tính trẻ con, thích nói thật.”

Người khác nói Lục Quyện công khai trào phúng, nhưng Lục Quyện cũng là nói thật.

Quả thật là có bệnh.

Lục Quyện nói, “Cho nên đêm đó món đồ chơi đó liền bay vào thùng rác.”

Lục Vinh không phản ứng, lại tiếp tục tìm kiếm một hồi mới rút từ trong ngăn tủ ra một cái hộp nhỏ.

Vẫn là màu hồng.

Mí mắt Lục Quyện giật giật, đứng lên muốn đi ra ngoài.

Nhưng Lục Vinh không cho y cơ hội này, đưa cái hộp vào trong tay y còn bỗ vai, “Yêu đương phải lãng mạn một chút, trái tim thiếu nữ.”

Lục Quyện:”…”

Lục Quyện trầm mặc, nâng mắt, “Khó trách tấm lòng hiểm độc kia của anh đến giờ vẫn không ai cần.”

Lục Vinh lắc đầu, không tranh luận với y, mà ấn người ngồi xuống.

“Nói chuyện với anh một lát, em và bạn nhỏ đáng yêu của em phát triển đến đâu rồi? Lần trước hơn nửa đêm muốn anh liên lạc người xóa weibo còn chưa giải thích rõ ràng.”

“Theo đuổi không được người cũng không mất mặt, dù sao cái tính xấu của em nếu người ta còn xem trọng mới là kì quái, làm khó em còn nhớ thương cậu ta hai năm.” Lục Vinh nói, liếc mắt nhìn vẻ mặt Lục Quyện.

Lục Quyện tuy vẫn là bộ mặt lạnh tanh nhưng trong mắt rõ ràng mang theo chút thất bại, nhưng lại tỏ ra không để ý.

Lục Vinh cười khẽ, “Là anh của em theo đuổi không được.”

“Em nghĩ một chút đi, anh giúp em tìm người khác, phí nhiều tâm sức như vậy, còn tìm bà ngoại nhờ giúp đỡ.”

Lục Quyện kéo căng cơ mặt, mặt không biểu tình, “Anh im đi.”

Dáng vẻ này của anh người khác có thể sẽ sợ nhưng Lục Vinh sớm quen rồi, “Ngẫm lại thì anh rất hoài niệm dáng vẻ lúc mới biết yêu của em đó, hơn nửa đêm ôm cây dù ngẩn người…”

Lục Quyện: “Im miệng.”

“Không có chuyện gì thì em về căn cứ.”

Thấy Lục Quyện thật sự không muốn nhắc tới, Lục Vinh vội vàng đáp được được được, kịp thời dừng lại đề tài này.

Chuyện tình cảm có thế nào cũng là chuyện của một mình Lục Quyện.

Anh cũng không nên nhúng tay.

Chỉ là thật sự hoài niệm dáng vẻ không biết mình thích đối phương của cậu em mình thôi.

Lục Vinh nhớ tới vẫn còn cảm khái.

Tính tình này của Lục Quyện, thế mà cũng có lúc gặp một lần liền nhớ mãi không quên.

Hàn huyên với Lục Vinh về chuyện thi đấu một lúc lâu, hai người mới xuống lầu.

Cơm tối đã chuẩn bị xong, Lục Tín Nhiên cũng đã ngồi xuống bên bàn ăn thấy Lục Quyện, vẫn không cho sắc mặt tốt, nhưng thấy con trai lớn vẻ mặt liền hòa hoãn hơn nhiều.

Nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng,”Ngay cả con cũng nuông chiều nó.”

Lục Vinh cười không phản bác.

Lục Quyện nâng mí mắt nhìn Lục Tín Nhiên, nhịn không cãi nhau với ông.

Lục Quyện ngây người trong nhà mấy tiếng, ăn cơm tối xong Lục Vinh lái xe đưa về căn cứ.

Đến cửa trụ sở, Lục Vinh từ ái nhìn em trai, “Thích cái gì thì em cứ làm cái đó, bên phía cha mẹ còn có anh đỡ cho.”

Lục Quyện dừng động tác xuống xe, giọng cứng rắn “Đã biết.”

“Em mẹ nó đừng dùng vẻ mặt bà nội đó nhìn anh.”

Thích đánh chuyên nghiệp sao?

Lục Quyện cũng không nhớ rõ.

Trước kia là vì đánh cược với Lục Tín Nhiên, vì nói cho Lục Tín Nhiên biết anh không phải phế vật, anh có thể tự dựa vào sức mình xông pha, chứng minh, còn là bởi vì yêu quá ngành điện cạnh.

Nhưng tất cả những điều đó sớm đã không còn quan trọng.

Bây giờ giống như những lời anh nói với Lục Tín Nhiên, không tới lúc tay phế, hoàn toàn không thể đánh chuyện nghiệp, anh sẽ không rút lui.

Đó là thuộc về mộng tưởng mà y yêu quý.

Về tới cửa trụ sơ, Lục Quyện liền đối mặt với vài đôi mắt.

Ba người Nam Bắc đồng loạt đứng chờ ở cổng nghênh đón y.

Từ Mính và Giang Lầu thừa dịp dừng thi đấu mà về nhà, ở căn cứ chỉ còn ba người Nam Bắc.

Lục Quyện nâng mắt, “Làm sao? Trên người tôi có vàng sao đáng để các cậu trông coi tận cửa ra vào?”

Ba người cùng lắc đầu.

Chờ Lục Quyện vào phòng rồi Nam Bắc mới bưng cho y chén nước, nhìn vẻ mặt y thật sự không được tốt.

Tình huống trong nhà đội trưởng thế nào bọn họ không quá rõ ràng,chỉ biết mỗi khi đội trưởng về nhà, tâm trạng đều không quá tốt.

Lục Quyện liếc mắt nhìn hắn, khó hiểu mà cười khẽ.

Cũng không phải cười lạnh mà là nụ cười mang theo chút ôn nhu.

Dọa Nam Bắc thiếu chút nữa làm rơi ấm nước.

Uống xong nước mà Nam Bắc chuẩn bị, ăn xong hoa quả do Trần Kiết chuẩn bị, Tần Kỳ cực kì chuẩn xác chuẩn bị bữa khuya, Lục Quyện lại một lần nữa ngồi xuống phòng huấn luyện.

Mặc dù thi đấu kết thúc có thời kỳ ngừng thi đấu ngắn ngủi nhưng làm tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng không thể thật sự không động vào máy tính.

Ba người khác thấy vậy liền đi vào ngồi xuống trước máy tính.

Lục Quyện gõ mặt bàn, lẳng lặng mà ngồi một lát mới ấn mơ khung chat với Úc Ninh.

- Chơi game không?

- Không có ý gì đâu, sắp phát trực tiếp rồi, thử tay nghề.

Anh có hơi nhớ Úc Ninh.

Cũng không thể nói là hơi mà là rất nhớ.

Rõ ràng hai năm qua, dáng vẻ năm đó lúc Úc Ninh nhét dù cho anh thật muốn quên mà quên không được.

Úc Ninh vừa khép sách lại.

Mấy ngày nay sắp có cuộc thi nhỏ,buổi chiều hắn cũng không phát trực tiếp vàc chuẩn bị chuyên tâm ôn tập.

Nhưng buổi trưa thêm buổi tối, hắn chẳng thấm được chữ nào vào đầu.

Khó trách thời cấp ba, giáo viên nghiêm cấm yêu sớm.

Nêu không trong đầu đều là dáng vẻ của người nọ, chỗ nào còn chứa được sách.

Di động đặt trên bàn rung lên mấy lần.

Rõ ràng còn chưa xem nhưng Úc Ninh mãnh liệt có cảm giác là tin nhắn của Lục Quyện.

Úc Ninh không nhịn được cười nhạo mình,

Rõ ràng muốn rời xa nhưng lại không thể nhịn được.

Nhắm mắt lại, Úc Ninh dứt khoát bỏ sách vào tủ đầu giường, mới đi xem tin tức.

Quả nhiên là Lục Quyện gửi tới.

Úc Ninh xem thời gian.

Đã hơn mười giờ đêm, thời gian này bình thường hắn đã đi ngủ rồi.

Nhưng chơi game với Lục Quyện vẫn rất động tâm.

Úc Ninh xoắn xuýt một hồi, Lục Quyện lại gửi tin nhắn tới.

- Quá muộn thì thôi.

- Đi ngủ sớm một chút.

Không biết vì sao Úc Ninh lại cảm thấy ngữ khí của Lục Quyện hôm nay không đúng lắm.

Bình thường anh không nói chuyện như thế, giống như, tâm trạng không tốt lắm.

Không phải không vui khi trào phúng người khác mà thật sự là tâm trạng không tốt.

Úc Ninh rũ mắt.

- Chờ tôi một chút, tôi đi mở máy tính.

Còn chưa nghĩ xong vì sao mình lại cảm thấy tâm trạng Lục Quyện không tốt, tâm trạng không tốt có liên quan đến mình không, chữ đã tự động gửi đi rồi.

Lục Quyện bên kia lập tức tỏ vẻ, “Tôi đang đợi” Úc Ninh muốn rút lại cũng không kịp.

- Ừ

Máy tính của Úc Ninh khởi động rất chậm.

Vừa chờ khởi động máy, hắn vừa đánh chữ hỏi Lục Quyện.

- Mở giọng nói sao? Hay là game?

Hắn cũng không biết vì sao mình lại gửi câu này.

Chỉ là vô thức muốn xác nhận, có phải tâm trạng Lục Quyện không tốt hay không.

Vừa gửi đi, Lục Quyện lập tức gọi wechat tới.

Úc Ninh giật nảy mình, máu toàn thân dường như đều mãnh liệt chảy về tai.

“Mở máy sao?” Giọng Lục Quyện mang theo rã rời, không giống như tối qua khi nói bên tai hắn, cảm giác như mang theo chút khoảng cách.

Tim Úc Ninh trùng xuống, hắn đáp, “Đang mở, chờ một chút.”

Lục Quyện đáp, lại không nói nữa.

Bầu không khí trầm thấp khó hiểu.

Úc Ninh mấp máy môi, cũng không biết nói gì.

Đúng là tâm trạng Lục Quyện không tốt.

Cũng may chưa đến một lát, máy tính Úc Ninh rốt cuộc khởi động thành công, đang đăng nhập game.

Hắn và Lục Quyện cùng nói, phá vỡ trầm mặc.

Lục Quyện đáp, “Thêm bạn, thông qua bạn tốt.”

Lục Quyện không dùng acc thiếu nữ xinh đẹp Bắc Bắc kia, mà là acc nhỏ của chính anh.

Acc nhỏ ID là juanjuan.

“Anh Lục Quyện, muốn nhảy chỗ nào?” Vào trò chơi rồi, Úc Ninh lên tiếng trước.

Trận này của bọn họ là sa mạc.

Lục Quyện đáp, “Cậu muốn nhảy ở đâu đều được.”

Úc Ninh ồ một tiếng, “Vậy sư thành đi, anh có thể gϊếŧ ra ngoài chứ?”

Ngữ khí của hắn mang theo chút thận trọng thăm dò, trái lại có chút đáng yêu khó hiểu.

Lục Quyện không nhịn được cười khẽ, không còn trầm mặc như vừa rồi. “Em nói thì có thể.”

Anh dừng một chút,”Nếu em nói không thể, vậy liền không thể.”

Giọng Lục Quyện rất bình thường nhưng tốt hơn vẻ sa sút vừa rồi rất nhiều.

Úc Ninh lại không hiểu, tai lại đỏ lên.

Hắn chỉ có thể nhỏ giọng đáp, sau đó nhảy dù.

Nhưng nơi sư thành, quả thật nhiều người.

Rất lâu rồi Úc Ninh không chơi game cùng Lục Quyện,, trong lòng lại cất giấu tâm sự, kỳ thật có chút không yên lòng, rơi xuống đất nhặt đò vật rồi, không chú ý có tiếng bước chân gần mình, chờ lúc hắn kịp phản ứng rồi, hắn liền bị đánh chết.

Trong cuộc gọi, Lục Quyện than nhẹ, dường như hơi bất mãn.

Úc Ninh ảo não, “Anh đừng tới đây, bọn họ hai người.”

Lục Quyện đáp nhưng không nghe lời Úc Ninh, theo hướng Úc Ninh mà chạy tới.

Hai người họ rơi xuống cách nhau khá xa, chủ yếu vẫn là lúc Úc Ninh nhảy dù phân tâm, không cẩn thận nhảy lệch.

Chờ lúc Lục Quyện chạy đến, hai người gϊếŧ Úc Ninh đã sớm chạy rồi.

“Không nhìn thấy chạy hướng nào, có lẽ ra khỏi thành, trận này chạy không tốt.” Úc Ninh nói,Lục Quyện tìm chiếc xe, không đáp.

Giọng ngừng lại, Úc Ninh không nói gì thêm.

Lục Quyện mở xem nhưng lại vòng đến bên cạnh bất động.

Úc Ninh đoán là tâm tình y không tốt muốn nghỉ ngơi một lát, cũng không hỏi.

Không đến một lát, bên trong vòng tròn có tiếng xe truyền tới.

Lục Quyện vốn đang đợi ở bên cạnh không nhúc nhích đột nhiên chạy ra, ném về phía xe đi tới hai quả mìn, sau đó bắt đầu quét xe.

Hai người đối phương lập tức xuống xe.

Nhưng Lục Quyện không cho họ cơ hội phản ứng, đối phương chiếc xe máy ba bánh của đối phương không có chút che chở nào.

Cơ bản không chút phản kháng liền bị đánh chết.

Úc Ninh sửng sốt.

Hai chiếc xe vừa mới đi qua Lục Quyện đều không nhúc nhích.

Hắn nhìn nhắc nhở của hệ thống, trong đó có một người vừa hay là người đánh chết hắn.

Tim chợt căng trướng, không thể nói là cảm giác gì.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Quyện lại đột nhiên ném một quả mìn xuống chân mình.

Tự nổ.

Úc Ninh:…

“Sao anh…”

Lục Quyện thời ơ đáp, “Không có em, có gì vui, còn chơi làm gì?”

Ngữ khí của y hôm nay quả thật có chút không bình thường.

Úc Ninh đáp một tiếng.

Trầm mặc một lát, vẫn không ấn bắt đầu chơi, mà nhịn không được hỏi, “Anh Lục Quyện, có phải tâm trạng anh không tốt không?”

“… Sao hôm nay anh… không mắng người?”