Chương 38:

Lời này thật trêu người.

Úc Ninh càng thêm xác định rằng Lục Quyện đã quá say.

Úc Ninh có chút không chịu nổi lùi ra sau, mãi cho đến sau lưng dán vào lưng ghế sô pha, không đường thối lui.

Lục Quyện duy trì tư thế hai tay chống trên ghế salon, cúi đầu nhìn hắn.

Ánh mắt anh tan rã, giữa mi tâm nhăn lại, hai tròng mắt là hình ảnh Úc Ninh kinh hoảng.

Xem xét ánh mắt Lục Quyện, có mấy lời Úc Ninh nói không nên lời.

Đây không phải chuyện tốt.

Lục Quyện áp quá gần, hô hấp cũng nóng rực, Úc Ninh gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim chính mình đập kịch liệt không thể khống chế.

Cũng may là Lục Quyện say rồi.

Không thì tiếng tim đập cũng bán hắn luôn rồi.

Trầm mặc một lát, Úc Ninh nhếch môi nhắm mắt nghiêng đầu, lúc mở mắt thừa dịp Lục Quyện chưa kịp để ý thử đẩy bả vai Lục Quyện.

Thật đúng là bị hắn đẩy ra.

Lục Quyện ngã ngồi ngay xuống đất, sau lưng đập vào bàn trà dọa Úc Ninh giật nảy mình.

Bản thân Lục Quyện lại chẳng hề để tâm, ngẩng đầu nhìn Úc Ninh cười như không cười.

Không biết có đau hay không.

Thoạt nhìn thật sự quá say rồi.

Úc Ninh vô ý làm người ta bị thương, nhưng lúc này hắn không định đỡ mà lại gần y, hắn nghi ngờ mình muốn đỡ cũng không đỡ được.

Dù sao hắn cũng chỉ là người đàn ông bình thường.

“Lục Quyện, anh uống say rồi, tôi đi làm cho anh chút trà giải rượu.” Nói xong hắn đứng lên, lách mình đi vào phòng bếp, không cho Lục Quyện chút cơ hội phản ứng.

Lục Quyện ngồi dưới đất, nhìn bóng lưng gầy gò của Úc Ninh bị cửa phòng bếp che đi, đáy mắt dường như còn có thể trng thấy vừa rồi Úc Ninh bối rối, đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết làm sao.

Một tay Lục Quyện đỡ cái trán choáng váng.

Hắn cảm giác mình rất tỉnh.

Nhưng dường như lại không quá tỉnh, có chút không nhớ ra mình muốn làm gì.

Sờ sờ, lấy ra di động trong túi tiền.

Lục Quyện cau mày, tìm một hồi mới tìm được bản ghi nhớ trước đó.

【 Đưa cúp tỏ tình 】

【 Nói cho Úc Ninh biết là y thích cậu】

【 Đừng trào phúng cậu, đừng thẹn thùng lại không lựa lời】

【 Thuận tiện hỏi cậu có thể lại gọi chồng không】

【 Hôn lại】

Lục Quyện: “…”

Cái này là cái khỉ gì.

Mẹ nó.

Vừa rồi y đã hỏi cậu có thể gọi chồng không.

Trình tự sai rồi.

Đầu Lục Quyện càng đau.

Úc Ninh vào phòng bếp không lâu liền nhận được hồi âm.

Từ Mính gửi cho hắn tin nhắn thoại, “Hóa ra là chạy đến chỗ cậu, thế thì không sao, hôm nay chúng tôi đều uống say rồi, ở lại khách sạn không ai có thể đến đón cậu ấy, chỉ có thể làm phiền cậu thu lưu cậu ấy một đêm vậy.”

Xong rồi Từ Mính còn gửi liên tiếp mấy câu cảm ơn.

Trông cũng giống như là uống say rồi, mồm miệng nói có chút không rõ ràng.

Úc Ninh: “…”

Úc Ninh đau đầu quá.

Hắn làm nước mật ong xong bưng ra ngoài, Lục Quyện còn ngã ngồi giữa bàn trà và ghế số pha.

Người cao chân dài, sau lưng dựa vào bàn trà, hai chân lại không có chỗ đặt. Chỉ có thể gập lại, khuỷu tay phải chống lên đầu gối, tay trái xuôi ở bên người.

Thế mà bóng lưng lại có chút cô độc.

Đầu cúi thấp, không biết là ngủ thϊếp đi hay là đang ngẩn người.

Úc Ninh dừng lại tầm mấy giây rồi mới bưng ly nước đi qua.

Đến bên cạnh Lục Quyện rồi hắn mới thấy rõ Lục Quyện nhắm mắt.

Chần chờ một lát, Úc Ninh thử gọi, “Anh Lục Quyện, uống nước không?”

Có lẽ là nghe thấy tiếng động, đầu Lục Quyện giật giật, động tác chậm rãi, phản ứng trì độn, y quay đầu, ánh mắt rơi lên người Úc Ninh rồi mởi rơi xuống ly nước.

Chậm rãi liếʍ môi.

Hầu kết Úc Ninh vô thức nhấp nhô:…!

Vì sao Úc Ninh uống say lại thành thế này chứ!

Úc Ninh nhanh chóng cong lưng nhét ly nước vào tay Lục Quyện, cũng mặc kệ Lục Quyện có nhận hay không, lập tức lui ra phía sau ba bước, “Anh uống chút nước đi.”

Lực chú ý của Lục Quyện bị dời đến ly nước.

Y ồ một tiếng không phản kháng, rất dứt khoát ngẩng đầu lên.

Theo tần suất uống nước, hầu kết trên cổ cũng chuyển động theo, còn có chút nước dọc theo khóe môi chảy xuống.

Sau khi uống xong, môi của y càng đỏ nhuận.

Úc Ninh càng không có cách nào nhìn anh, dứt khoát nghiêng mặt.

Trong lòng thầm niệm chú.

Uống nước xong, Lục Quyện cũng không hề có ý định đứng lên, trái lại tiếp tục nhắm mắt.

Thấy thế, Úc Ninh khó tránh khỏi có chút tự trách, xoắn xuýt hồi lâu, nội tâm Úc Ninh mới dần trấn định lại, nửa ngồi bên cạnh Lục Quyện, “Vừa rồi ngã đau sao?”

Lục Quyện tốn chút sức mới ngẩng đầu lên nâng mí mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Úc Ninh trong chốc lát, mới hỏi, “Cái gì?”

“Sau lưng.” Úc Ninh không có cách nào xem lưng Lục Quyện, chỉ có thể hỏi y.

Lục Quyện ồ một tiếng, phản ứng chậm nửa nhịp, “Có đau một chút.”

Y nói rồi chậm rãi xoay người sang chỗ khác, “Em xem đi.”

Úc Ninh: “…”

Úc Ninh cũng không động vào anh chứ nói chi là nhìn, bị Lục Quyện làm như vậy cuống quýt nói sang chuyện khác, “Anh đừng ngủ ở đây, vào giường ngủ đi.”

Nói rồi liền đứng lên.

Không biết có phải vì cảm mạo hoa mắt váng đầu hay không mà động tác không quá nhanh, trong nháy mắt đứng lên, tầm Úc Ninh có chút hóa đen, đại não mơ màng, lúc phản ứng lại được thì đã ngồi xổm xuống.

Chính xác là ngã xuống.

Lại cứ khăng khăng ngã lên người Lục Quyện.

Một tay Lục Quyện nắm vai hắn, có hơi dùng sức, giống như nửa ôm hắn, lông mày cũng nhíu lại.

Dường như là rất khó chịu.

Bởi vì trước mắt đột nhiên tối đen, phản ứng của Úc Ninh cũng chậm hơn trước đó mấy giây.

Khe hở nhỏ hẹp giữa bàn trà và ghế sô pha lại chứa hai người đàn ông trưởng thành, một người ngồi dưới đất một người ngổi xổm trên mặt đất thật sự có hơi khó khăn.

Úc Ninh gần như là tựa vào trong ngực Lục Quyện, chân cũng có xu thế muốn run lên.

Hắn muốn đứng lên.

Nhưng sức Lục Quyện rất lớn, thậm chí Úc Ninh cảm thấy dường như Lục Quyện kéo hắn vào trong ngực.

Úc Ninh nghiêng đầu nhìny, có hơi bực bội, “Lục Quyện.”

Lục Quyện không nói chuyện, nhìn hắn chằm chằm, giống như là trên mặt hắn có cái gì vậy, ánh mắt rõ ràng tan rã nhưng Úc Ninh cảm thấy ánh mắt anh từ trán mình dần hạ xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên môi.

Có một ý tưởng bất khả tư nghị hình thành trong đầu Úc Ninh.

Trái tim hắn cũng không nhịn được mà nhảy thình thịch.

Trong nháy mắt Lục Quyện dựa gần lại, Úc Ninh không nhịn được mà lùi ra sau.

Ánh mắt Lục Quyện ảm đạm.

Dù mặt Úc Ninh rất đỏ, nhịp tim đập rất nhanh, hắn cũng kháng cự.

Lục Quyện có chút không rõ mình đang làm cái gì.

Y nhớ vừa rồi mình có xem di động.

Trên di động viết cái gì?

Y nhớ trước khi đến đây mình viết cái gì nhưng lại không nghĩ ra được.

Chóp mũi hai người gần như là kề nhau.

Lục Quyện nhìn chằm chằm Úc Ninh không rời rõ ràng mang theo tâm tình mâu thuẫn.

Úc Ninh da trắng, vừa hơi đỏ mặt liền thấy rõ ràng, lúc này sắc môi cũng hồng nhuận.

Chậm rãi, Úc Ninh trước mắt lại biến thành mấy cái bóng.

Bóng người tách ra rồi lại dung hợp thành Úc Ninh.

Lại từ từ chồng lên nam sinh từng đưa dù cho y trước kia.

Mấy giây sau, Lục Quyện buông bàn tay nắm vai Úc Ninh, nắm lấy gáy hắn, vô cùng mệt mỏi mà nghĩ, “Không thể hôn sao?”

Úc Ninh sửng sốt, hô hấp bất ổn lắc đầu, “Anh uống nhiều rồi.”

Lục Quyện cười khẽ.

Trong chớp mắt này, Úc Ninh lại có chút hoài nghi, Lục Quyện có say hay không say.

Hoặc là y uống say với ai cũng là cái dáng vẻ này.

“Không uống nhiều thì có thể hôn sao?” Lục Quyện giống như buồn ngủ nhưng tay đặt sau đầu Úc Ninh cũng không dừng lại, chậm rãi vuốt ve giống như trấn an cảm xúc Úc Ninh vừa mới bị hù dọa.

Úc Ninh không ghét cảm giác này.

Thậm chí hắn còn cảm thấy, Lục Quyện lúc này là ôn nhu nhất.

Nếu như vừa rồi Lục Quyện kiên trì, có lẽ hắn cũng không ngăn được, càng không khống chế được.

Nhưng Lục Quyện không hề.

Giống như y nghe theo mong muốn của hắn.

Rõ ràng là say nhưng lại giống như tỉnh.

Úc Ninh không trả lời.

Đáp án ở dưới đáy lòng hắn phá đất mà lên.

Lục Quyện cũng không nói gì.

Cõ lẽ là say đến chếnh choáng rồi, lại còn buồn ngủ, y cũng không nhớ rõ mình muốn làm gì, chỉ đơn thuần nghe theo bản năng.

Anh muốn hôn Úc Ninh.

Chỉ thế thôi.

Một hồi lâu sau, Úc Ninh đưa tay nắm lấy áo Lục Quyện, giống như nũng nịu.

Lục Quyện còn chưa kịp ngủ, lại nâng mí mắt lên.

Úc Ninh đỏ mắt, chậm rãi hỏi, “Lục Quyện, có phải anh thích tôi không?”

Có lẽ người say không phải Lục Quyện mà là hắn.

Hỏi rồi Úc Ninh cũng không dám nhìn vẻ mặt Lục Quyện.

Hắn cũng buồn ngủ quá.

Nhưng Lục Quyện dường như không hề kinh ngạc.

Chỉ là phản ứng có hơi tri độn, trầm mặc mấy giây mới a lên, “Không thích cậu thì tại sao lại muốn hôn cậu?”

“Trông cậu đẹp trai sao?”

Lục Quyện vừa vuốt cái ót Úc Ninh, vừa lẩm bẩm, “Là đáng yêu.”

Anh nói rồi giọng nói ngày càng nhỏ, dường như mí mắt cũng ngày càng nặng.

Úc Ninh: “…”

Trong nhất thời hắn không biết Lục Quyện là đang khen mình hay đang giễu cợt mình.

Bầu không khí kiều diễm trước đó cũng vì câu này của Lục Quyện mà biến mất.

Nhưng đáp án vừa rồi cũng vô cùng rõ ràng.

Úc Ninh nói không nên lời cảm giác trong lòng mình là gì.

Dường như có thứ gì đó từ trong tim chui ra, nảy mầm, hơi đau, nhưng nháy mắt mầm non trưởng thành đại thụ, chống lên trái tim ngăn chặn dòng máu chảy qua.

Toàn thân nóng.

Toàn thân bỏng.

Trái tim ê ẩm.

Lục Quyện thích hắn.

Cơn say của Lục Quyện trào lên rất nhanh.

Chưa đến một lát y đã dựa lưng vào bàn trà ngủ thϊếp đi.

Ngủ với tư thế này thật là làm khó y.

Úc Ninh nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, cuối cùng đành nhận mệnh mà đưa người về trên giường của mình.

Lục Quyện rất nặng, may mà trước kia Úc Ninh thường làm việc, mặc dù sức không khỏe bằng Lục Quyện nhưng vẫn đủ để kéo được Lục Quyện.

Kéo được người về giường rồi có lẽ là sau lưng đập vào giường, lông mày Lục Quyện không tự giác nhíu lại.

Úc Ninh lập tức mềm lòng.

Hắn đứng bên giường một hồi mới đi tìm hòm thuốc.

Da Lục Quyện trắng, phía sau lưng cơ bắp căng đầy, eo nhỏ cũng rất đẹp.

Chỗ vừa bị đập ứ máu, nhưng trông cũng không quá nghiêm trọng.

Úc Ninh chỉ dám bôi chút thuốc trắng Vân Nam lên người anh, đành cởϊ áσ Lục Quyện ra.

Đắp chăn cho Lục Quyện xong rồi Úc Ninh vô thức sờ mũi mình.

Cũng may chịu được, không chảy máu mũi.

Chờ làm xong những chuyện này, Úc Ninh mới uống chút nước nóng, ôm chăn mền ra ghế salon ngủ.

Lúc không có chuyện gì làm, Úc Ninh mới cảm thấy cảm mạo còn nghiêm trọng hơn trước đó không ít, nhưng trong nhà không có thuốc cảm, hắn cũng chỉ có thể cố chịu đựng.

Bởi vì không thoải mái, giấc ngủ này của Úc Ninh mê man.

Lúc đầu chỉ cảm thấy ngạt mũi, càng về sau càng cảm thấy bản thân giống như đang ngồi trên thuyền bập bùng lên xuống, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy chóng mặt.

Lại về sau, hắn cảm thấy thứ gì đó đang che trên đầu mình, chóp mũi cũng ngửi thấy mùi rượu.

Úc Ninh bị điện thoại của Tống Triệu đánh thức.

Hắn nhớ rõ mình ngủ trên ghế sô pha, vô thức muốn sờ di động đặt trên bàn, sờ soạng một hồi, mở mắt, phát hiện không biết từ lúc nào đã nằm trên giường, đắp chăn kĩ càng, là cái mà tối hôm qua hắn ôm ra ghế salon.

Vô thức tìm quanh nhà, không phát hiện bóng dáng Lục Quyện, chuông điện thoại kêu ầm ĩ, Úc Ninh chỉ có thể ôm đầu mà nghe.

“Cậu không đến lớp sao!! Thầy giáo điểm danh đó!!” Tống Triệu lớn tiếng nói từ đầu bên kia.

Úc Ninh sửng sốt, “Mấy giờ rồi?”

“Sao giọng mũi cậu lại nặng vậy? Bị cảm sao? Sắp mười một giờ rồi!” Miệng Tống Triệu không ngừng hoạt động, “Có phải cậu bị cảm không? Vậy hôm nay cậu đừng đến?”

“Tôi vừa gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại đều tắt máy, thiếu chút nữa là xông đến nhà tìm cậu.”

Úc Ninh còn hơi mơ màng.

Dù mũi vẫn ngạt nhưng đầu không còn đau giống hôm qua, dễ chịu hơn nhiều rồi.

Cả người hắn đều là mồ hôi.

Trên giường còn có mùi rượu.

Ý thức được điều này, tai Úc Ninh lập tức đỏ lên.

“Này này này, cậu đang nghe sao? Hello bạn học Bảo Đinh?”

Tống Triệu gọi về suy nghĩ của Úc Ninh, “Đang nghe, tôi lập tức tới, cậu trước giúp tôi điểm danh.”

Tống Triệu ồ một tiếng còn muốn nói gì đó.

Úc Ninh đã cúp điện thoại.

Ngồi trên giường một hồi Úc Ninh mới giãy dụa đứng lên.

Trong nhà ngoại trừ hắn thì không còn ai.

Nếu như không phải trên giường còn lưu lại mùi rượu, Úc Ninh còn nghi ngờ tối hôm qua hắn nằm mơ.

Lục Quyện không để lại bất cứ lời nhắn nào.

Cực kì giống tra nam vô tình.

Dù cho có chút thất vọng,Úc Ninh vẫn giữ vững tinh thần đi tắm rửa, chờ thay quần áo xong đột nhiên có người mở cửa.

Úc Ninh dừng động tác thu dọn đồ đạc, nghiêng đầu nhìn sang.

Lục Quyện ôm rất nhiều thứ đến, y đã thay quần áo khác, cũng giống như là đã tắm rồi, tóc cột ngang trán trước đó đã thả xuống.

Mùi thơm của thức ăn rất nồng, còn có một túi thuốc lớn.

Úc Ninh liếc sơ qua thấy cái gì mà ‘999 cảm mạo linh’.

Úc Ninh trầm mặc, vừa định nói chuyện thì lập tức đối mắt với Lục Quyện.

Vẻ mặt Lục Quyện lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của tối hôm qua, giống như chẳng hề nhớ cái gì vậy.

Lời vừa định nói ra khỏi miệng nháy mắt nuốt trở vào.

Thấy hắn như muốn nói, Lục Quyện cau mày, “Muốn lên lớp?”

Úc Ninh đáp, “Tôi còn tưởng anh đi rồi… Sao lại mua nhiều đồ như thế.”

Nói xong, Úc Ninh cảm thấy xấu hổ.

Vì sao hắn lại cảm thấy đối thoại giống như là hai người ngủ một giấc sau đó hắn biến Lục Quyện thành tra nam đã biến mất khỏi thế giới vào ngày hôm sau?

Úc Ninh vò đầu suy nghĩ.

Lục Quyện liếc mắt nhìn hắn, đặt đồ lên bàn, đi về phía hắn, Úc Ninh còn chưa kịp phản ứng, Lục Quyện đặt tay lên trán Úc Ninh.

Bất ngờ bị kề sát lại, Úc Ninh mở to con mắt.

Dường như Lục Quyện không hề có ý định lui về sau, ngữ khí bình tĩnh, “Không sốt.”

Úc Ninh trì độn gật đầu, phảng phất như trên trán còn giữ lại nhiệt độ trên tay Lục Quyện, hắn phụ họa, “Không sốt.”

“Vậy ăn cơm trước.” Thái độ Lục Quyện rất tự nhiên.

Úc Ninh có chút mơ hồ, hắn còn nhớ chuyện tối qua.

Vô thức đồng ý, Úc Ninh đột nhiên nhớ tới mình còn có lớp, còn không đi thì hắn sẽ bị khấu trừ tiết học, vội vàng nói, “Không kịp ăn nữa, tôi muốn đi học trước, anh Lục Quyện, lát nữa anh đi giúp tôi khóa cửa.”

Lục Quyện cau mày.

Úc Ninh còn chưa kịp ra ngoài đã bị Lục Quyện nắm lấy cổ tay.

Bước chân bị ép dừng lại, cúi đầu nhìn nơi bị Lục Quyện nắm.

“Bây giờ lại gọi anh Lục Quyện?” Hình như Lục Quyện không vui, “Tối hôm qua gọi Lục Quyện rất vui vẻ.”

Úc Ninh: “…”

Dường như Lục Quyện không định thả hắn đi, trái lại bước hai bước đến bên cạnh hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người, cúi đầu nhìn hắn, hồi lâu, vẻ mặt vốn lãnh đạm lại có chút cảm xúc không rõ, Lục Quyện nhả từng chữ, “Em còn chưa trả lời tôi.”

Ngữ khí cứng rắn.

Úc Ninh nhất thời không kịp phản ứng, trên người Lục Quyện có mùi sữa tắm, hắn giật mình, “Cái gì…” hỏi xong Úc Ninh mới phản ứng kịp.

Nhưng không chờ hắn nói ra, Lục Quyện đã nhìn hắn đăm đăm, “Tôi có thể hôn em không?”

Rõ ràng là rất rõ ràng.

Lục Quyện nói ra một cách cứng nhắc, ánh mắt anh cũng không tự nhiên, giống như là lời kịch tân thủ.

Mí mắt Úc Ninh run rẩy, giương mắt nhìn không cẩn thận lại nhìn thấy đôi tai đỏ.

Lời này hoàn toàn không giống như lúc say.

Lục Quyện uống say, Úc Ninh cho rằng đó là lời say, có thể xem như một giấc mộng, tỉnh mộng thì tốt rồi.

Nhưng Lục Quyện lại tỉnh táo.

Anh không hề coi nhẹ.

Ánh mắt Úc Ninh trôi dạt rất lâu, cảm giác người đối diện vẫn luôn nhìn mình, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Lục Quyện sáp lại gần muốn hôn hắn tối qua.

Là cảm giác muốn lại gần đối phương.

Lần đầu tiên Úc Ninh cảm nhận được sau nhiều năm.

Dưới đáy lòng hắn trả lời.

Có thể.

Úc Ninh cười cười, đối mắt với Lục Quyện, ngữ khí áy náy, “Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta…” không thích hợp.

Là một câu nói quen thuộc.

Lúc xem mắt, Úc Ninh đã từng nói với Lục Quyện.

Nhưng lần này, hắn còn chưa kịp nói ra, Lục Quyện đã kịp thời ngăn lại, “Không muốn nghe đáp án vào lúc này.”

Dường như người vừa đòi đáp án không phải là y.

“Em có thể lên lớp.” Lục Quyện buông tay hắn ra, nửa ngày sau mới nói, “Ngày mai có thể cho tôi đáp án, hoặc là ngày kia, hoặc là ba ngày sau.”

“Lúc nào cũng được.”

Nếu như không phải y muốn, liền tiếp tục lui về sau.

Y nói rồi cũng không nhìn vẻ mặt Úc Ninh, mà từ trong đống đồ trên bàn tìm một hộp cơm giữ ấm, nhét vào ngực Úc Ninh.

“Đi học đi.”

Tư thái này, giống như y mới là chủ nhân căn nhà vậy.

Úc Ninh đứng im lại chỗ hồi lâu.

Chạy trối chết.

Sau khi hắn đi rồi, Úc Ninh mới cầm di động.

Có chút thất bại cười tự giễu.

Không sao, y có thể đợi.

Biểu hiện vừa rồi của y, không tồi.

Nhìn không ra trào phúng, không có mắng chửi.

-

“Cho nên cậu bỏ chạy?”

Hết giờ học Tống Triệu và Úc Ninh cùng thu dọn đồ đạc.

Úc Ninh trở về khi đi học, tiết học này đã thừa ra nửa tiết, cũng may thầy giáo thấy hắn bị cảm, lại thêm bình thường hắn không trốn học, thành tích lại tốt, không trừ điểm hắn.

Chỉ là trong khi học, Úc Ninh cứ luôn tâm sự nặng nề.

Tống Triệu vẫn không nhịn được hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.

Suy nghĩ của Úc Ninh rất loạn, giấu trong lòng giống như bị nghẹn vậy, trong hai mươi năm qua, hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác này.

Hắn vẫn luôn cảm thấy mình là người lạnh nhạt.

Có thể bình tĩnh quên đi cái thích của mình với Lục Quyện.

Nhưng khi Lục Quyện thừa nhận thích hắn, cái sự tỉnh táo này gần như không chịu nổi một kích.

Hắn cảm thấy bản thân không cách nào quên, không cách nào xem nhẹ.

Nhưng lại có thể có cách nào.

Hắn và Lục Quyện không ở cùng một thế giới, nếu như không phải bà ngoại sắp xếp xem mắt, có lẽ cả đời này hắn cũng không có cơ hội gặp Lục Quyện.

Thậm chí hắn tình nguyện Lục Quyện xem mình như công cụ đối phó với ba mẹ, như vậy, ít nhất hắn còn có thể che giấu một chút tình cảm của mình.

Hai người chênh lệch nhiều như vậy, tiến tới bên nhau. Úc Ninh sợ hãi rất nhiều thứ.

Sợ không xứng với đối phương.

Sợ không thích.

Sợ buông không được.

Sợ về sau Lục Quyện không cần hắn nữa.

Sợ bị vứt bỏ giống như mẹ vậy.

Hắn không phải thiếu niên mười lăm tuổi đầy xúc động, cũng sợ tình cảm đến gần chết.

Trầm mặc hồi lâu, Úc Ninh mới gật đầu với Tống Triệu.

Cảm xúc của hắn không tốt, sắc mặt cũng có chút khác biệt.

Tống Triệu nhìn thấy thế, lời mắng người đã đến bên miệng đành nuốt xuống.

Tống Triệu không hiểu tâm lý của Úc Ninh, với cậu ta mà nói thích một người liền ở cùng một chỗ, không thích thì buông ra.

Chuyện tình cảm không phải không đúng người liền đổi người khác hay sao?

Nhưng hắn lại rõ ràng mình không phải Úc Ninh.

Tống Triệu vẫn nhớ khi vừa trở thành bạn bè với Úc Ninh.

Tống Triệu phát hiện tính hướng của mình tương đối sớm. Lúc ấy cậu ta thầm mến ban thể dục lớp bên cạnh, nhưng cậu ta biết đồng tính sẽ bị người ta kì thị, chỉ vụиɠ ŧяộʍ viết tên của đối phương lên nhật ký.

Nhưng đột nhiên có một ngày, không biết là ai lật ra quyển nhật ký cậu ta giấu sâu trong hộc bàn.

Bí mật cậu ta thích một người cứ thế bại lộ.

Bọn họ mắng cậu biếи ŧɦái.

Mắng cậu buồn nôn.

Ngày đó Úc Ninh lần đầu đáp lời cậu.

Người như Úc Ninh, mặc dù dáng dấp ngoan ngoãn, nhìn giống như dễ gần, nhưng trên thực tế luôn biểu lộ khách khí với người khác, hắn sẽ khách khí nói cảm ơn với bạn, cho bạn mượn bút, nhưng sẽ không chủ động đi tìm bạn, gặp thoáng qua cũng sẽ quên mất bạn là ai.

Trông như không có bạn bè, cũng ít nói.

Tống Triệu trốn trong lớp học ngồi bên cạnh thùng rác mà khóc.

Úc Ninh đưa giấy cho cậu ta, nói, không sao đâu, hắn cũng thích đàn ông giống cậu.

Không có gì mất mặt.

Về sau Tống Triệu biết, Úc Ninh và cậu không hề giống nhau.

Úc Ninh sống không quá tốt.

Tống Triệu há miệng, vỗ vai Úc Ninh, “Ninh Ninh à.”

Hắn còn chưa kịp nói tiếp, có một nam sinh đi tới trước mặt bọn họ.

Nhìn không chớp mắt, thẳng tắp đi đến trước mặt Úc Ninh.

Tống Triệu có chút ấn tượng với người này.

Bọn họ cùng cấp nhưng không cùng lớp, dáng vẻ đoan chính, bình thường là một dân thường, nhìn chất phác trung thực.

Quan trọng nhất là trước kia thường ra ngoài ăn cơm với Úc Ninh, người sáng suốt đều nhìn ra hắn ta có ý với Úc Ninh.

Đại học bây giờ tất cả mọi người đã bao dung với đồng tình hơn rất nhiều, cũng không tồn tại tình huống chế giễu nhục mạ như trước kia nữa.

Đang nghĩ ngợi, đối phương nhìn Úc Ninh lẽ phép hỏi, “Úc Ninh, tối nay co rảnh cùng đi thư viện học tập không?”

Úc Ninh gần như không do dự liền từ chối.

Chờ người kia tiếc nuối rời đi, Tống Triệu mới chậc chậc vài tiếng, “Cậu xem, ngoài miệng nói cần đàn ông có điều kiện như thế này, nhưng chờ người ta đến trước mặt cậu, cậu không cần suy nghĩ liền từ chối.”

“Cậu suy nghĩ gì đây? Bỏ lỡ người mình thích, về sau tiếc nuối cả đời? Vẫn hi vọng về sau cậu sẽ thích một người đàn ông giống như thế này?”

“Ninh Ninh à, tôi cũng đâu phải cậu, không chi phối được tư tưởng của cậu, về sau mặc kệ cậu thế nào tôi đều ủng hộ cậu, nhưng tôi vẫn hi vọng, cậu có thể nghe theo nội tâm của mình.”

“Yêu đương không phải chuyện đáng xấu hổ, thử một chút, không được liền phủi mông bỏ đi.”

“Hơn nữa, Lục Quyện là kẻ phá game, còn có gương mặt tra nam, chỗ đó hơn người khác một bậc, thả đến trước mặt tôi cũng chỉ là một người bình thường trong miệng cậu, chúng sinh bình đẳng, đâu phải xã hội phong kiến cần cái gì mà môn đăng hộ đối, cũng không phải, nếu thật là xã hội phong kiến vậy các cậu không phải là mệnh lệnh của ba mẹ?”

Tống Triệu vừa lải nhải, miệng nói không ngừng.

Cảm xúc của Úc Ninh vốn còn sa sút, bị nói như vậy, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt không đồng ý, “Lục Quyện rất tốt, rất biết chăm sóc người khác, đối xử với ai cũng tốt, chỉ là miệng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, dù sao cũng không phải người xấu…”

Trong giọng nói tràn đầy bênh vực.

Tống Triệu: “…”

Ha ha.