Chương 19: Tay bị thương

Dù trong lòng Úc Ninh vội vàng muốn cự tuyệt nhưng đối diện với cặp mắt già nua lại đυ.c ngàu kia của bà ngoại, hắn không có cách nào chống cự.

Hắn đã nói dối bà ngoại, chỉ có thể tiếp tục lấp kín lời nói dối này.

Hắn cũng không muốn để bà ngoại lo lắng.

Chờ bà ngoại hết tinh thần giới thiệu đối tượng cho hắn, hắn liền có thể nói mình và đối phương đã chia tay, sớm tụ sớm tan.

Sau này Úc Ninh chỉ muốn sống thật tốt với bà ngoại, nếu như sau này có thể gặp đúng người, hy vọng người kia cũng có thể đối tốt với bà ngoại.

Chờ tắm xong nằm lên giường, Úc Ninh lăn qua lộn lại không ngủ được.

Trong nhà không có điều hòa, quạt điện cũ kĩ ở mép giường vẫn còn thổi vù vù, bởi vì đã rất nhiều năm rồi, tiếng cũng lớn, tâm trạng nhiễu loạn của Úc Ninh càng thêm loạn.

Hắn đã thiếu Lục Quyện rất nhiều.

Rõ ràng ban đầu là Lục Quyện tìm hắn giúp đỡ, kết quả Lục Quyện bận rộn hắn còn chưa kịp giúp đã hai ba lần cần sự giúp đỡ của Lục Quyện.

Nhưng cũng may Lục Quyện chỉ xem hắn là công cụ hình người.

Suy tính hồi lâu, Úc Ninh vẫn mê muội lương tâm mở ra wechat của Lục Quyện.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Anh Lục Quyện, anh có đó không? ]

Lục Quyện bên kia không trả lời.

Úc Ninh xem thời gian, mặc dù hắn không quá hiểu cuộc sống thường ngày của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng ngày trước từng xem phát trực tiếp của tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc này hẳn là lúc bọn họ bận rộn huấn luyện nhất.

Hắn thở dài.

Trừ xoắn xuýt chuyện làm sao báo đáp Lục Quyện giúp đỡ hắn chuyện lần trước, chuyện để Lục Quyện giả làm bạn trai gặp bà ngoại cũng không phải quá gấp.

Nghĩ như vậy, hắn liền chui vào chăn bắt đầu thấy buồn ngủ.

Không dễ gì mới hơi buồn ngủ, hắn thậm chí còn nghe được tiếng Lục Quyện trầm thấp khàn khàn gọi "Úc Ninh", tai còn chưa kịp nóng lên, điện thoại vốn đặt trên đầu giường đột nhiên chấn động.

Úc Ninh tỉnh lại trong nháy mắt.

Chờ thấy cuộc gọi wechat, chút buồn ngủ kia cũng không còn tồn tại.

Lục Quyện lại gọi điện thoại cho hắn.

Úc Ninh không quen nói chuyện điện thoại với người khác, dù là Tống Triệu, bình thường hai người cũng trao đổi chữ viết trên wechat là chủ yếu, trừ phi có lúc không tiện gõ chữ.

Nhưng ngại vì là hắn chủ động tìm người, nhất là người này là Lục Quyện, Úc Ninh chỉ có thể nhận.

"Anh Lục Quyện...?" Bởi vì đang nằm, giọng hắn nhu hòa hơn bình thường, mang theo chút xíu đè nén.

Tay cầm điện thoại của Lục Quyện hơi dừng, không thấy những ánh mắt bát quái của mấy người phía sau, vẫn đi từ phòng huấn luyện đến phòng trà.

"Ừ, vừa mới kết thúc huấn luyện thi đấu, tìm tôi có chuyện gì sao?"

Vừa nói chuyện với Lục Quyện, đại não Úc Ninh vừa suy tính nên hơi chậm chạp, kẹt một lúc mới giải thích, "Có chuyện, muốn nhờ anh giúp một chuyện."

Cách âm trong nhà không tốt, lúc này bà ngoại đã ngủ, Úc Ninh sợ thanh âm nói chuyện quá lớn sẽ đánh thức bà liền rúc vào trong chăn, tận lực đè nén âm thanh.

Giọng Úc Ninh thật sự nũng nịu quá đáng, giọng nói bình thường của cậu sạch sẽ trong trẻo, chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện sẽ giống như mang theo một chút âm đuôi, nhưng bây giờ, hạ thấp giọng lại mang theo mấy phần mềm mại vô hình, rõ ràng vẫn nghe ra giọng con trai nhưng lại thêm cái kiểu mềm mại tự nhiên của nữ sinh lại càng thêm... đáng yêu.

Lục Quyện tự rót cho mình một ly nước đá, uống xuống bụng mới khẽ ừ một tiếng, ngữ điệu hơi lãnh đạm.

Úc Ninh chỉ nghe thấy bên kia có tiếng va chạm cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đầu lại đưa ra khỏi chăn hít khí.

Mùa hè, vừa không có điều hòa, chui trong chăn không đến mấy iaay đã toát một mặt mồ hôi.

"Cuối tuần sau... anh có rảnh không?" Úc Ninh thở hổn hển hai cái mới hỏi tiếp, sợ Lục Quyện hiểu lầm lại giải thích ngay, "Là thế này, bà ngoại tôi muốn gặp anh một lần."

Nói xong, hắn lại cảm thấy hơi có nghĩa khác, bổ sung, "Là lúc trước tôi nói với bà ngoại hai chúng ta ở chung khá tốt, để tôi không cần đi xem mắt, hôm nay về nhà bà ngoại hỏi tôi có thể dẫn anh về ăn bữa cơm được không."

Dĩ nhiên hắn sẽ không biết xấu hổ mà thuật lại những lời của bà ngoại nói cho Lục Quyện nghe.

Lục Quyện cũng không phải bạn trai chân chính của hắn.

Nhưng Lục Quyện lại chú ý đến điểm không đúng lắm, "Cậu về nhà?"

Úc Ninh sửng sốt một chút, khẽ ừ một tiếng.

Hoàn toàn không nghe ra được giọng điệu như kiểm tra của Lục Quyện.

Lục Quyện lại hỏi, "Cậu nói chuyện hơi nhỏ."

Thậm chí quá mềm mại, uống nước đá cũng không mềm xuống được.

"Tôi nằm trong chăn... nhà cách âm không tốt, nếu anh không nghe rõ chúng ta có thể đánh chữ." Úc Ninh cũng không thể không biết xấu hổ mà nói thẳng, tôi không muốn gọi điện thoại.

Lục Quyện lại uống ly nước đá, mới đáp lời, "Gần đây huấn luyện thời gian dài, tay đau, đánh chữ không thoải mái."

Lời hắn nói cây ngay không sợ chết đứng, rõ ràng là ngữ điệu bình thường vào tai người nghe lại có hơi xót xa khó hiểu.

Giống như đã luyện tập thường xuyên.

Úc Ninh cũng đáp rất nhẹ.

Hắn biết tuyển thủ chuyên nghiệp cơ bản đều có bệnh nghề nghiệp, rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vì một thân bệnh tật mà không thể không bị buộc giải ngũ.

Hắn không ngờ Lục Quyện còn trẻ như vậy, tay đã bị thương rất nghiêm trọng rồi.

Úc Ninh không biết nói thế nào để an ủi đối phương, hắn không dám tưởng tượng, một người lợi hại như Lục Quyện sau này nếu vì bệnh tật mà giải ngũ sẽ khó chịu biết bao.

Chỉ là hắn còn chưa mở miệng, Lục Quyện liền nói, "Sau này trực tiếp gọi giọng nói thuận tiện hơn."

Úc Ninh trầm mặc mấy giây, ồ một tiếng, giọng lo lắng, "Căn cứ các anh có phải không có bác sĩ xoa bóp đặc biệt sao? Anh có muốn để cho bác sĩ kiểm tra một chút không?"

"Tay của tuyển thủ chuyên nghiệp rất quý giá."

Tay nắm ly của Lục Quyện chậm rãi buông xuống, "Từng kiểm tra rồi, kĩ thuật của bác sĩ không tốt lắm, chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi."

Úc Ninh nghĩ đến mấy lần y đều ba bốn giờ sáng mới ngủ, mơ hồ cảm thấy, làm tuyển thủ chuyên nghiệp rất cực khổ, nhưng Lục Quyện không phải là gì của hắn, hắn cũng không thể khuyên gì, chỉ có thể nói ý kiến cá nhân, "Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe."

Không biết Lục Quyện có nghe được câu nói vừa rồi hay không, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, "Vừa rồi cậu nói cuối tuần sau?"

Úc Ninh còn đang suy nghĩ, tuyển thủ chuyên nghiệp phải làm thế nào bảo dưỡng thân thể cho tốt, bất ngờ không kịp đề phòng bị câu nói này của Lục Quyện cắt đứt, hắn phản ứng chậm chạp ừ một tiếng, "Đúng vậy, cuối tuần sau... Một ngày là đủ rồi."

"Nhà tôi hơi xa, nhưng trong vòng một ngày chúng ta chắc chắn có thể quay về, tay nghề của bà ngoại tôi rất tốt, đến lúc đó vừa vặn anh có thể nếm thử một chút."

"Nhưng nếu như anh thật sự không rảnh, tôi sẽ nói lại với bà ngoại."

Chỉ là không biết bà ngoại có thể lại nhắc tới hay không, người này ngay cả ở cùng con đều không thể con còn cần làm gì.

Lời này hắn vừa nói ra.

Lục Quyện lại lần nữa đổ nước đá vào miệng, vốn dĩ cơm tối hắn không ăn quá nhiều, lúc này uống nhiều ước vậy, nháy mắt đã no rồi.

Úc Ninh bên kia không biết gì gọi một tiếng "anh Lục Quyện" vô cùng nũng nịu.

Hình như anh lại bắt đầu đói rồi.

Hắn trầm mặc một lát, "Có thời gian."

Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm, không để ý giọng Lục Quyện dường như còn khàn hơn vừa rồi mấy phần, vô cùng vô tình mà nói: "Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ sớm dậy sớm vẫn tốt cho cơ thể hơn."

Ngay khi Úc Ninh mưu toan cắt đứt cuộc gọi, Lục Quyện cắt đứt lời hắn, "Úc Ninh."

Động tác chui ra ngoài hóng mát của Úc Ninh hơi dừng, cảm giác mặt càng nóng.

"Trước đó tôi đã nói tôi là người tính toán chi li."

Động tác lùi vào chăn của Úc Ninh ngưng trệ.

"Muốn tôi giúp đỡ cũng được, cậu lại gọi vài tiếng anh nghe đi?"

Úc Ninh: "..."

Hắn mờ mịt chớp mắt, rúc vào chăn, giọng nói mềm mại lại mang theo chút nghi ngờ, "Anh Lục Quyện?"

"Đủ rồi."

Vừa nói ra, Úc Ninh còn chưa kịp phản ứng, Lục Quyện đã cúp điện thoại ngay.

Tựa như đầu bên kia điện thoại có nước lũ hay mãnh thú vậy.

Úc Ninh: "..?"

"Đội trưởng, do nhiệt độ máy điều hòa quá cao sao? Sao mặt anh đỏ vậy?" Nam Bắc vừa ngáp vừa vào phòng trà rót nước.

Nhìn thấy ly nước trong tay đội trưởng, hắn hơi ngập ngừng, "Đội trưởng, sao anh lại uống nước đá? Không phải trước kia anh nói nước đá không tốt cho dạ dày sao?"

Lục Quyện thu lại điện thoại, mặt lạnh liếc cậu ta.

Trong ánh mắt kia dường như còn mang theo ý mà thanh niên nhu nhược cậu đây không hiểu được.

Dường như nói, cậu lại phóng thêm cái rắm, hôm nay đừng hòng ngủ.

"Cậu nói nhiều như vậy, tôi xem cậu không mệt không buồn ngủ không khát, cũng đừng ăn cái gì mà bữa khuya nữa, tiếp tục huấn luyện đi." Giọng Lục Quyện bình thản, không một chút phập phồng.

Nam Bắc co rúm lại, đổ nước xong liền chạy mất.

Không được! Cậu phải tìm giám đốc đổi ý! Cái tính khí này của đội trưởng! Có thể đuổi được người ta mới lạ đó!

Ngắt cuộc gọi, Úc Ninh nháy mặt tự tại hơn không tí, cũng không cần ngộp thở nằm trong chăn nữa.

Lục Quyện người này quả thật kì kì quái quái.

Không biết là có chuyện gì, ù ù cạc cạc liền cúp điện thoại. Nhưng bất kể thế nào anh chịu giúp đỡ thì chính là người tốt.

Còn như chuyện vừa rồi Lục Quyện gọi tên hắn kia, hắn sinh ra sợ hãi không giải thích được, Úc Ninh tận lực không suy nghĩ.

Hắn ôm điện thoại nhắm mắt, không buồn ngủ, dứt khoát mở ra Đào Bảo.

Đào Bảo có rất nhiều máy xoa bóp, hắn nhớ trước kia Tống Triệu cũng từng mua, hình như còn dùng rất tốt.

Chính hắn cũng không biết tay Lục Quyện bị thương như thế nào, không biết có thể dùng hay không, liền xem bài nhận xét của từng cửa hàng lại hỏi thăm chăm sóc khách hàng.

Cho đến hơn nửa đêm, Úc Ninh trơ mắt nhìn chăm sóc khách hàng từ một giây hồi âm thành mười mấy phút hồi âm rồi cuối cùng là đọc mà không đáp.

Hắn tức giận ném điện thoại đi ngủ.

-

Úc Ninh ở nhà bốn ngày.

Vì có hắn ở nhà, bà ngoại cũng không ra ngoài đánh bài với bạn bè nữa, ngay cả quảng trường khiêu vũ cũng không đi.

Úc Ninh khuyên bà mấy lần đều không có kết quả, chỉ có thể nói sớm dọn đồ rời đi.

Vừa vặn ngày hôm sau bạn cùng phòng Khương Hạo trở về trường.

Hôm Úc Ninh đi bị buộc mang theo rất nhiều dưa muối bà ngoại tự ướp.

Buổi chiều, hắn vừa trở lại nhà thuê, đã nhìn thấy Tống Triệu kéo hành lý đứng trước cửa.

Trước khai giảng, Tống Triệu không muốn ở kí túc xá của trường liền chen chúc với Úc Ninh ở đây.

Úc Ninh dừng bước chân, quan sát đối phương từ trên xuống dưới, "Sao cậu lại đen vậy?"

Tống Triệu vốn cao lớn da lại không quá đen nhưng về nông thôn phơi nắng một chuyên bây giờ trông vừa cao lớn vừa uy mãnh.

Tống Triệu nhếch miệng, "Có phải cậu ở với vị kia nhà cậu lâu rồi, tim cũng bẩn theo rồi không?"

"Cái gì mà vị kia nhà tôi..." Úc Ninh mở cửa, hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp, không kịp suy nghĩ tốt trước khi phản bác, liền bật thốt, "Trước kia cậu mua máy xoa bóp ở chỗ nào? Gửi link cho tôi đi."

Tối hôm qua hắn nằm mơ cũng đang chọn máy xoa bóp, chăm sóc khách hàng còn chưa để ý tới hắn.

Tống Triệu nghẹn một hơi ở ngực, "Tôi biết ngay mà! Tim cậu thật bẩn! Sao cậu biết tôi lén mua!"

Úc Ninh: "...?"

Cậu ta nói gì vậy?