Chương 18: Nắm chặt

Hôm sau Úc Ninh thức dậy sớm.

Bởi vì thời gian ngủ hôm qua khá lâu, nên hắn cũng không quá buồn ngủ, hình như mũi cũng hết nghẹt rồi.

Trên đường đi mua thức ăn, mặt Úc Ninh không đổi mà nghĩ, có thể là liên quan đến chuyện sau khi ngủ hắn mơ thấy Lục Quyện vỗ mặt hắn mà nói, "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ vì nghe lời cha mẹ thôi".

Làm hại hắn ra một thân mồ hôi.

Lúc sáng tỉnh lại, còn hoài nghi có phải ma bảo nam* trong truyền thuyết hay không.

(một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một người đàn ông nghe lời mẹ, luôn cho rằng mẹ đúng và lấy mẹ làm trung tâm; nó cũng ám chỉ những đứa trẻ được mẹ chiều chuộng. Theo baidu)

Úc Ninh khá quen với siêu thị đồ ăn ở khu vực này.

Mặc dù chỗ ở cách trường học hơi xa nhưng giao thông khá tiện lợi.

Sáng sớm, siêu thị đồ ăn gần như đều là phụ nữ trung niên, thỉnh thoảng cũng có đàn ông hơi lớn tuổi.

Úc Ninh một người con trai mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ trắng trắng mềm mềm đứng giữa một đám người, giống như hạc trong bầy gà.

Hắn chuẩn bị mang cho bà ngoại một ít sủi cảo.

Nếu như sau khi về mới mua, chắc chắn bà ngoại sẽ không để cho hắn chạm vào, cũng không nỡ tự mình ăn.

Tư tưởng của người lớn tuổi đã ăn sâu bén rễ.

Khổ nhất là mấy năm đó, bà ngoại luôn mang về cho hắn chút thịt, dỗ hắn mà nói mình đã ăn rồi, những cái này là còn thừa.

Cho tới bây giờ úc Ninh vẫn không chọc vỡ lời nói dối của bà ngoại mà là cười với bà một cái sau đó bắt đầu ăn.

Tay nghề của bà ngoại rất tốt, trong kí ức những ngày mẹ hắn còn sống cũng rất thích ăn thức ăn bà ngoại làm.

Úc Ninh mua thịt và da sủi cảo xong, chú bán thịt đó thấy hắn trẻ tuổi, trông giống như học sinh cao trung, lại cho hắn nhiều hơn một chút.

"Trẻ con ăn nhiều thịt chút mới cao được."

Dì bán cá bên cạnh định nói con trai tôi cũng tầm này tuổi, anh cũng cho tôi nhiều chút!

Tay nhận thịt của Úc Ninh hơi ngừng, cười thật tươi với chú bán thịt, "Cảm ơn chú, cháu là sinh viên rồi."

Nói hắn non nớt thì cũng thôi đi, còn nói hắn thấp.

Hắn không hề thấp mà?

Rõ ràng là 178 rồi, còn chưa mang giày độn!

Dì bên cạnh bặm môi.

Từ chợ về đã là buổi trưa, úc Ninh chỉ dùng sủi cảo.

Chờ ăn cơm trưa xong, hắn lại bỏ tất cả sủi cảo còn nguyên trong hộp vào túi, lại dùng túi nhựa vào một cái túi đá bọc lại.

Khi về đến nhà, sắc trời tối.

Úc Ninh xuống xe, mới nhìn thấy thấy trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều từ người môi giới của hắn.

Úc Ninh mở to mắt.

Gió đêm thổi tan cảm giác ngột ngạt trên xe cả một buổi chiều.

Hắn thoát khỏi nhật kí cuộc gọi, xem tin nhắn trên wechat.

Trong nhóm bạn cùng phòng, tin nhắn thảo luận liên quan đến sự kiện hôm qua đã đạt đến 99+, cơ bản đều là một mình Tống Triệu đang gầm thét, tại sao cậu ta không biết gì cả vậy! Khương Hạo sẽ cảm thán, kẻ ngu không cần biết những chuyện này. Sau đó hai người liền tranh cãi.

Ngay cả anh của Khương Hạo cũng gọi điện tới cho hắn, chúc mừng hắn xoay người thành công, còn bình thản nói mơ ước của mình chính là được vào sở sự vụ đó.

Úc Ninh: "..."

Úc Ninh vừa nhìn điện thoại vừa bước về phía trước.

Mí mắt vừa lướt xuống liền nhìn thấy Lục Quyện trả lời tin nhắn của hắn.

Một tấm hình một túi đường.

Lục Quyện: [Đang cai thuốc ]

Lục Quyện: [Quả thật là hút thuốc có hại cho sức khỏe ]

Úc Ninh dừng chân, đang do dự xem nên trả lời thế nào liền nhìn thấy từ đầu hẻm có mấy ông bà già đi ngang qua.

Bà ngoại đang nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh, trên mặt không che được nụ cười.

Trong đám người đó, có người nhìn thấy Úc Ninh đứng cách đó không xa, dừng bước.

"Bà ngoại Ninh Ninh! Là Ninh Ninh về!"

Mấy ông bà già này đều nhìn Úc Ninh lớn lên.

Lúc nhỏ Úc Ninh ở đây cũng từng cho hắn cái ăn, cái mặc.

Mặc dù cách lần Úc Ninh trở về hôm sinh nhật cũng chỉ mới mấy tuần nhưng mọi người cứ như đã lâu không gặp vậy.

Úc Ninh vội vàng nhét điện thoại vào túi, chạy chậm tới.

"Bà Tôn, Bà Lý..." Úc Ninh chào từng người, cuối cùng mới cầm tay bà ngoại, "Bà ngoại."

Nụ cười trên mặt bà ngoại Úc Ninh càng đậm, "Ai nha, sao lại trở về vào lúc này vậy? Có say xe không hả con? Có khó chịu không?"

Những người khác thấy vậy, cũng không đứng ở đó nữa mà đều tự về nhà, trước khi đi còn không quên kín đáo đưa cho Úc ninh một ít quà vặt.

Úc Ninh dắt tay bà ngoại, từ ngõ hẻm đi vào, "Không có, không say xe, sớm đã hết say rồi."

"Bà lại đi quảng trưởng nhảy múa sao?"

"Đúng vậy, rất náo nhiệt."

"Con không phải làm việc sao?"

Úc Ninh vẫn thật may mắn, mặc dù bà ngoại biết hắn dùng máy tính kiếm tiền nhưng bình thường cũng không thường lên mạng tán gẫu, nhiều nhất cũng chỉ xem tin nhắn wechat Úc Ninh gửi tới. Người già xung qunh đây đa số đều không có con, cũng không ai lên mạng.

Cho nên bà ngoại cũng không biết những chuyện xảy ra gần đây.

Úc Ninh gật đầu, "Đúng vậy, mấy ngày này xin nghỉ, con liền muốn về hai ngày, sắp khai giảng rồi, cũng không còn nhiều thời gian."

Bà ngoại lớn tuổi, đi chậm, Úc Ninh cũng thả chậm bước chân.

Ngõ hẻm này, lúc Úc Ninh còn nhỏ thì không có đèn đường, bây giờ trang bị đèn đường, ánh đèn loang lổ, bóng hai người dưới ánh đèn bị kéo ra thật dài.

Lại thật ấm áp.

"Sao không nghỉ ngơi hai ngày cho tốt? Chạy tới chạy lui rất mệt mỏi mà, bà ngoại ở nhà đâu phải không thể tự chăm sóc mình đâu chứ." Mặc dù miệng bà ngoại thì nói như vậy nhưng nụ cười trên mặt thì làm sao cũng không giấu được.

Úc Ninh cũng không nói toạc ra, chỉ nói muốn về nhà.

Bà ngoại liền không nói thêm gì nữa, chỉ có ánh mắt lấp lánh, sau đó lại bắt đầu nhắc tới Úc Ninh sống như thế nào.

Về đến nhà, như Úc Ninh đoán, hắn vừa lấy sủi cảo ra bà ngoại liền bắt đầu cằn nhằn.

"Tự con ăn đi, bình thường bà ngoại ăn rất tốt mà."

Úc Ninh bỏ sủi cảo vào tủ lạnh, lại lấy ra một ít chuẩn bị chưng lên ăn tối, bà ngoại lập tức đẩy hắn ra khỏi phòng bếp, "Để bà, con đi xem ti vi đi mà!"

Úc Ninh biết không lay chuyển được bà ngoại, cũng không cố cháp, cầm điện thoại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế salon.

Trong ti vi đang phát bộ kịch con dâu Úc Ninh chưa từng xem, hắn không có hứng thú với mấy thứ này liền cúi đầu chơi điện thoại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bóng dáng bà ngoại trong phòng bếp.

Dáng người bà ngoại đã già hơn nhiều rồi.

Ngón tay Úc Ninh lướt trên điện thoại hơi dừng, đột nhiên nhớ tới gì đó, "Bà ngoại! Kết quả kiểm tra tập thể nửa năm trước đã công bố chưa ạ?"

Mặc dù căn nhà của họ cũ kĩ nhưng trong trấn nhỏ sẽ sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho các ông bà lão sống một mình nửa năm một lần, đây cũng là chính sách từ trên xuống.

Mấy năm trước, thân thể bà ngoại vẫn rất cường tráng, mỗi lần kiểm tra sức khỏe kết thúc, bà luôn cảm khái cho Úc Ninh xem báo cáo kiểm tra sức khỏe, còn nói ai kiểm tra ra được cái gì.

Hắn hỏi xong, bà lão vốn đang bận rộn ở phòng bếp hơi ngừng tay.

Nhưng Úc Ninh cách khá xa, không thấy rõ.

Cách một lúc, bà lão mới xoay người lại, trên mặt nở nụ cười, "Không có, hình như năm nay chuyển đi rồi."

Úc Ninh cũng không nghĩ nhiều, "Vậy bà lại xem ti vi đi? Để con làm."

Vừa nói hắn vừa đứng dậy chen vào bếp.

Phòng bếp khá nhỏ.

Bà ngoại thấy hắn đi vào liền chỉ cho hắn còn món gì chưa làm.

Lúc này lại hết sức sảng khoái đi ra ngoài.

Chờ quay lưng lại, bà lão đứng dưới ánh đèn mờ, lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm.

Chờ ăn tối xong, hai bà cháu liền làm ổ trên ghế sô phs ai nấy làm chuyện của mình.

Bà ngoại ở bên cạnh may áo lông, Úc Ninh liền lẳng lặng dùng điện thoại làm đề, đây là thời gian mà hắn thích nhất.

"Ninh Ninh à."

Nghe bà ngoại gọi, Úc Ninh hạ mắt.

Bà lão ngồi bên cạnh mái tóc đã trắng phau.

Bởi vì một mình nuôi hắn, bà đã già hơn những người cùng tuổi nhiều, nhưng Úc Ninh lại cảm thấy bà còn rất trẻ.

Hắn đáp, "Sao thế, bà ngoại?"

Bà ngoại đột nhiên toét miệng cười, Úc Ninh có một loại dự cảm xấu, quả nhiên một giây sau bà ngoại nói.

"Con và thằng bé kia ở chung thế nào rồi hả?"

Động tác lướt điện thoại của hắn hơi ngừng, bà lão cười lên vốn hiền lành vào lúc này lại mang theo vài phần... bà tám.

Úc Ninh trừng mắt, không dám nhìn thẳng mắt bà mà nói dối, chỉ có thể quay đầu đi khô cằn nói: "Cũng khá tốt."

Bà ngoại chỉ xem là hắn đang xấu hổ, dù sao thì Úc Ninh lớn vậy rồi mà chưa từng yêu đương.

Sau khi biết tính hướng của Úc Ninh, bà cũng từng mờ mịt, cái gì khiến cho tính hướng của Úc Ninh không giống người khác vậy? Có lẽ là bởi vì từ nhỏ không có ba mẹ chăm sóc, thứ bà có thể cho cũng quá ít.

Cuộc sống trước kia của Ninh Ninh quá khổ, bà lại không thể khiến sau này Ninh Ninh cũng khổ, không thể để hắn chịu ấm ức.

Bởi vì không hiểu biết về đồng tính, bà thử tìm nội dung liên quan qua các tờ báo chí.

Cũng may, xã hội hiện giờ đã khoan dung với vấn đề tính hướng.

Bà thậm chí còn thấy một số luận văn liên quan đến vấn đề tính hướng.

Cháu bà cũng không phải dị loại.

"Đừng xấu hổ, bà ngoại cũng là người từng trải, yêu đương cũng không phải chuyện không thể nói mà."

Úc Ninh cảm thấy hôm nay bà bà tám đến lạ.

Hắn khẽ vâng một tiếng, "Không phải xấu hổ, bà ngoại, thời gian chúng con quen biết còn ít, cũng không tiếp xúc quá nhiều."

Hắn suy nghĩ một chút, cũng không muốn để bà ngoại thất vọng liền thừa nhận với bà ngoại, "Công việc của anh ấy tương đối bận, chúng con ít có cơ hội gặp mặt."

Hắn nói xong, bà ngoại nhướng mày, "Vậy là các con yêu xa hả? Cũng không phải mà, bà cậu ta nói cậu và cùng một chỗ với con mà, bình thường không thể gặp mặt hả?"

"Nếu vậy..." Bà ngoại trầm ngâm một hồi, "Nếu các con không hay trò chuyện vậy bà ngoại lại giới thiệu cho con một người? Nghiên cứu sinh lần trước..."

Úc Ninh quả thực không biết tại sao bà ngoại đột nhiên nhiệt tình với chuyện này, và những người bà nội khác cả ngày đều bận rộn tìm tình yêu cho cháu mình.

Hắn chỉ có thể kiên trì cắt ngang, "Không có... bà nɠɵạı ŧìиɧ cảm hai con vẫn... rất ổn định."

Vừa nói, ánh mắt hắn còn lóe lên.

Vẻ mặt bà ngoại nghiêm túc, "Nhưng các con không thường gặp mặt mà, vậy cậu ta không thể ở cùng con rồi? Không thể muốn làm gì thì làm theo lời con rồi?"

Úc ninh: "..." Cho tới bây giờ hắn không hề biết trong lòng bà ngoại, yêu đương hóa ra chính là muốn dính cùng một chỗ.

Hắn châm chước, "Không phải vậy, bình thường chúng con... sẽ gặp mặt, không gặp mặt cũng sẽ nói chuyện video một chút."

Hắn vừa nói vừa cảm giác tựa như thật vậy.

Mặc dù hắn và Lục Quyện không thường gặp mặt nhưng vẫn nói chuyện mỗi ngày, mặc dù chỉ vài câu nói ngắn ngủi.

Bà ngoại nhìn hắn một cái, thấy gò má hắn dưới ánh đèn hơi đỏ, chút băn khoan vừa nãy mới dần dần tan biến, nói ngay, "Tốt lắm đó, vậy cuối tuần dẫn cậu ấy về cùng ăn cơm nhé?"

"Bà ngoại còn chưa từng gặp cậu ấy, kiểm định cho con kiểu gì nha?"

Úc Ninh: "..."

Không phải ban đầu là bà giới thiệu cho con sao, còn thổi phồng y đến ba hoa chích chòe! Làm sao lại chưa từng gặp! Còn muốn dẫn người về nhà kiểm định nữa?