Chương 17: Ước định

Úc Ninh hít mũi.

Những lời muốn hỏi trước đó đều bị Lục Quyện trực tiếp dùng lý do chân thực như vậy đẩy trở về, hắn cũng không muốn hỏi nhiều nữa, chỉ có thể trầm mặc trong chốc lát, "Cám ơn anh Lục Quyện."

Hắn hơi dừng, lại tăng thêm một câu, "Cũng cảm ơn... chú dì."

Mặc dù không phải ba mẹ Lục Quyện làm, nhưng cuối cùng, Lục Quyện cũng vì sức ép của ba mẹ nên mới giúp đỡ.

Có lẽ đối với Lục Quyện mà nói đây chỉ là một chuyện rất nhỏ.

Úc Ninh rũ mắt, sờ cái mũi hơi ngứa ngáy.

"Cám ơn người lớn tuổi bóc lột cấp tư bản?" Lục Quyện cười khúc khích, dường như không quá đồng tình với lời nói của Úc Ninh, hắn hút thuốc lại lập tức nhả ra, tầm mắt rơi xuống ánh trăng ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong nhưng giọng nói vẫn không thay đổi: "Nói trước mặt mới tốt."

Úc Ninh xoa xoa lỗ mũi vẫn hơi không nhịn được hắt hơi một cái.

Sau khi hắt hơi xong hắn mới phản ứng kịp, hơi trầm tư mấy giây còn chưa kịp nghĩ xong đáp lại như thế nào lại nghe giọng nói Lục Quyện truyền tới qua điện thoại.

"Phải trả." Lục Quyện hơi dừng, dường như Úc Ninh nghe như có tiếng vật gì va chạm nhưng nghe kĩ lại không nghe được, chỉ có tiếng hít thở chậm rãi của Lục Quyện, và một tiếng than rất nhẹ, "Úc Ninh."

"Gọi điện nói cảm ơn không tốt lắm, tôi đây, hay tính toán chi li."

Chớp mắt, mặt Úc Ninh nhanh chóng nóng lên.

Giọng nói Lục Quyện trầm thấp, lại mang theo chút khàn khàn, ít đi chút lãnh đạm trước kia, giống như có một loại ôn nhu không giải thích được.

Úc Ninh không nhịn được lại hắt hơi một cái, sau một hồi im lặng hắn mới hậu tri hậu giác đáp lời, "Được."

Đúng là nên trả, mặc dù họ là quan hệ hợp tác nhưng trong điều khoản hợp tác hẳn là không có nội dung như anh phải giúp hắn xử lý chuyện riêng như thế.

Cho dù chỉ là vì đối phương muốn để cho cha mẹ an tâm.

Mặc dù không có có thứ như điều khoản hợp tác tồn tại.

"Bị cảm sao?" Lục Quyện kẹp thuốc, tựa như người đang đứng trước mặt.

Giọng Úc Ninh mang theo chút giọng mũi.

Cũng như... nũng nịu vậy.

"Ừ, có một chút." Úc Ninh muốn nói là lúc tối ngủ quên tắt điều hòa, nghĩ nghĩ lại nuốt những lời này xuống.

Như thế nào thì hắn và Lục Quyện cũng không phải loại quan hệ có thể kể lể với đối phương.

Có thể hắn bị câu hỏi có tức giận không lúc trước của anh làm cho đầu óc không tỉnh táo, còn may mà kịp dừng lại những lời dốc lầu tâm sự của mình.

Chỉ lo Lục Quyện phát hiện gì đó hắn lại nói ngay, "Tôi đi uống thuốc."

"Anh Lục Quyện... Anh đi ngủ sớm một chút, mặc dù trẻ tuổi nhưng vẫn nên dưỡng sinh..."

"Cậu lại trốn ở đây hút thuốc à?!"

Úc Ninh vừa nói xong, Lục Quyện bên kia liền truyền tới một giọng nam.

Úc Ninh hơi ngừng.

Lục Quyện khẽ kêu, "Chỉ cầm, không thật sự hút." Vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ điện thoại, ra hiệu Từ Minh đừng lên tiếng, vừa nói với Úc Ninh, "Thôi vậy, giám đốc tới bắt bài rồi, còn nhớ giao hẹn chứ?"

"Cái gì..." Giao hẹn?

Úc Ninh còn chưa nói xong, Lục Quyện đã trực tiếp cúp ngang, không dông dài, cũng không cho hắn cơ hội dò hỏi.

Úc Ninh mờ mịt nhìn chằm chằm điện thoại, chờ nhiệt độ trên mặt rút đi hắn mới hiểu.

Là chuyện phải trả này?

Hắn xoa xoa gò mái.

Vừa rồi dường như thấy có người nói Lục Quyện trốn đâu đó hút thuốc?

Chờ tinh thần chậm chạp trở về, Úc ninh lại kéo một đồng bài văn "hút thuốc có hại cho sức khỏe" gửi cho Lục Quyện.

-

Chờ Lục Quyện cúp máy, Từ Mính mới che đầu, mặt đầy vẻ mặt không muốn chết, "Tôi thật..."

"Cái gì?" Lục Quyện lại nhẹ nhõm nhìn anh ta, "Muốn nói cái gì?"

Từ Mính hít hai hơi thật sâu, nhìn cái tai hình như có hơi ửng đỏ của Lục Quyện, hắn miễn cưỡng lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Là... hoạt náo viên đó?"

Lục Quyện thu điện thoại di động, rũ mi mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Từ Mính thầm giật mình, "Bạn trai?"

Hắn hỏi xong lại thấy Lục Quyện chậm rãi lắc đầu, "Chưa phải."

Từ Mính lại hít một hơi.

Dáng vẻ này của Lục Quyện đúng là rất giống tra nam.

Chỉ là lấy tình cách của cậu ta, độc thân nhiều năm như vậy cũng không phải không có lý do, nhưng lần hành động này của Lục Quyện, làm đến hưng sư động chúng như vậy, kết quả y nói còn chưa phải bạn trai y?

Một câu tra nam kẹt ở cuống họng.

Hình như Lục Quyện biết anh ta muốn nói gì, nhấc chân đi phòng huấn luyện đồng thời liếc anh ta, "Còn đang theo đuổi."

Từ Mính ồ một tiếng, hậu tri hậu giác phản ứng, "Còn đang theo đuổi."

"Còn có thể theo đuổi người ta sao?"

Với cái miệng đó của cậu? Với cái tính khí đó của cậu?

Lục Quyện hơi dừng chân, dường như biết anh ta muốn nói gì, quay đầu nhìn.

Chỉ cái nhìn này, Từ Mính cảm thấy dường như mình bị lăng trì vậy.

Chờ Lục Quyện đi rồi, Từ Mính mới lấy điện thoại ra bắt đầu chia sẻ tin tức vừa mới lấy được với nhóm năm người.

Giám đốc đầu hói: [May mà không trực tiếp công khai sau lưng tôi, có thể để cho bộ quan hệ xã hội nghỉ ngơi rồi ]

Nam Bắc đáng yêu: [Ồ ồ ồ đội trưởng thật sự đang yêu đương sao? ]

Giang Lầu ôn nhu: [Xuân tâm nảy mầm ]

Trần Kiết thẹn thùng: [o.o ]

Tần Kỳ ham ngủ: [Không buồn ngủ nữa rồi ]

Giám đốc đầu hói: [Không yêu đương nhưng đang theo đuổi ]

Nam Bắc đáng yêu: [Chắc chắn đội trưởng có thể theo đuổi được! Đội trưởng lợi hại nhất ]

Giang Lầu ôn nhu: [Có ai đánh cược không? Đánh cuộc có thể theo đuổi tới tay không? ]

Giám đốc đầu hói: [Ồ, vậy tôi cược không thể! ]

Giang Lầu ôn nhu: [Vậy anh vội vàng xào bộ quan hệ xã hội? ]

Giám đốc đầu hói: [Tôi sợ tự cậu ta mắng người, hiểu không? Cái tính tình thối đó của y mà ]

Trần Kiết thẹn thùng: [Đội trưởng tới rồi ]

Nháy mắt Lục Quyện bước vào phòng huấn luyện, bốn người trong phòng huấn luyện đồng loạt nhìn vào máy tính.

Giang Lầu đứng sau lưng Nam Bắc chỉ chỏ.

Lục Quyện tùy ý quét qua bọn họ mấy lần, cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ.

-

Gửi tin nhắn cho Lục Quyện xong, Úc Ninh cũng không thật sự uống thuốc.

Từ nhỏ đến lớn, Úc Ninh rất ít khi bị bệnh, cho dù là bị bệnh, dưới tình huống có thể chống đỡ hắn đều cứ vậy mà chống đỡ, vì vậy chỗ ở cũng không có thuốc.

Vì nguyên nhân nền tảng tiến hành chỉnh đốn, mấy ngày này Úc Ninh không cần phát trực tiếp.

Hắn nghĩ thừa dịp hai ngày này về chỗ bà ngoại.

Vào lúc này hắn cũng không còn buồn ngủ, dứt khoát thu dọn chút đồ. Chờ lẫn nữa thật sự ngủ đã là ba giờ sáng.

Còn như những thứ hỗn loạn trên mạng, úc Ninh không có ý định để ý tới nữa.

Chờ qua một thời gian nữa, chuyện này cũng sẽ bị mọi người lãng quên.

Duy chỉ không thể quên chuyện này hẳn chỉ có một mình Chu Quyết.

Hôm nay Chu Quyết quả thật khó mà ngủ được.

Chính xác mà nói, có lẽ một thời gian rất dài sau, hắn cũng rất khó ngủ được.

Khi xảy ra chuyện, gã đang phát trực tiếp, duy trì hình tượng cao lãnh của gã, đánh đôi với một nữ hoạt náo viên bình thường của nền tảng, luôn luôn toát ra một vài lời như hai người rất thân mật lại rất cưng chiều.

Còn như người môi giới gọi điện cho gã trước đó, vào lúc gã phát trực tiếp thì đã sớm ném ra sau đầu.

Cũng vì vậy, khi phòng phát sóng đột nhiên tràn vào một đống lớn "A Quyết, anh bị treo rồi!" "A Quyết! Chúng em tin tưởng anh!" "Chuyện chủ bài viết đó nói là sự thật sao?" "Anh thật sự là người như vậy sao?" "Hoạt náo viên thối cút đi!" Khi mà ngôn luận ngày càng kịch liệt, thiếu chút nữa gã đã không khống chế được thiết lập nhân cách của gã.

Chu Quyết cô gắng áp chế tính tình, nhìn quản phòng phong người vừa khuyên các fan, "Đừng nghe tin vịt."

Vừa gọi điện cho người môi giới.

Nhưng mà điện thoại không thông, người môi giới ngày thường xem gã là cây rụng tiền lúc này "cạch" một tiếng cúp điện thoại của gã.

Sắc mặt Chu Quyết hoàn toàn thối.

Cùng lúc đó, nữ hoạt náo viên gọi gã anh Quyết vốn còn đang đánh đôi với gã đột nhiên thoát khỏi trò chơi, hô to gọi nhỏ thế nào cũng không đánh.

Mà số người tràn vào phòng phát sóng ngày càng nhiều, cho dù nhân khí của A Quyết cao cũng chưa từng thấy nhiều người như vậy.

Mà những người này, đại đa số đều là mắng gã, nói những lời khó coi.

Chu Quyết hít một hơi, vội vàng liên lạc với thủy quân mình từng dùng vừa liên weibo xem.

Đúng là gã bị treo, hơn nữa người treo gã chính là quản phòng của hắn.

Những điều nói ra đều là thật.

Bao gồm chuyện trước kia gã từng gian lận.

Nhưng chuyện này là chuyện đã qua nhiều năm, từ sau khi bị Thanh Huấn Doanh từ chối gã đã không còn dùng nữa.

Không ngờ bây giờ lại bị người ta nhảy ra thậm chí còn nói bây giờ gã cũng gian lận.

Lửa giận của Chu Quyết ngập trời, quan hệ giữa gã và quản phòng này cũng không tệ lắm, trước kia hai người còn cùng ra ngoài ăn cơm.

Cho dù là áp chế tính tình đi chăng nữa, lúc này Chu Quyết đã không cách nào duy trì phát trực tiếp, bởi vì trong phòng phát sóng người mắng gã, cầu chân tướng ngày càng nhiều, chỉ dựa vào fan căn bản không chống đỡ nổi.

Hắn nói một tiếng với các fan, lập tức đóng phát trực tiếp.

Có vài phần ý tứ bỏ chạy.

Sau khi màn hình máy tính tối đen, Chu Quyết mới móc điện thoại ra gọi cho quản phòng của gã, đối phương nhận máy rất nhanh, dường như không có một chút ý nghĩ tránh mặt hắn.

"Anh đây là có ý gì? Mấy năm nay tôi đối xử với anh cũng không tệ chứ?"

Đối phương cười khẽ, "Là cũng không tệ nha."

"Vậy anh có ý gì đây? Chê tôi cho anh ít tiền?"

"Không có à, mặc dù anh cho nhiều nhưng có người còn cho nhiều hơn, chỉ có thể nói anh chọc tới người không nên chọc." Đối phương hình như nhớ ra cái gì đó, giọng hơi ngừng lại dùng lời nói xâu xa dặn dò gã, "Nếu thức thời một chút, nói không chừng sau này còn có thể ra ngoài tìm một công việc."

"Nếu cậu không nghĩ ra có lẽ chỉ có Thiên Vương mới có thể cứu cậu."

Chu Quyết đắm chìm trong lửa giận, còn không hiểu rõ rốt cuộc mình đã đắc tội với ai, đối phương đã cúp điện thoại.

Chờ gã gọi lại thì đã bị kéo vào danh sách đen.

Mắt thấy chuyện trên mạng ngày càng nghiêm trọng, gã mời thủy quân cũng không ép được những kẻ mắng gã kia xuống, trang chính thức nền tảng Dã Báo cũng đột nhiên lên tiếng.

Cùng lúc đó, rốt cuộc A Quyết lại nhận được điện thoại từ người môi giới.

Nhưng mà không phải tới giúp gã.

Mà là tới thảo luận điều khoản vi ước với gã, giọng nói của đối phương hết sức xa lạ, hận không thể phủi sạch quan hệ với gã vậy.

Nhưng so với chuyện này, càng làm gã tuyệt vọng vẫn là chi phí vi ước kếch xù.

gã đã sống cuộc sống xa xỉ, ở đâu mà lấy ra được nhiều tiền như vậy.

Ngữ điệu người môi giới bình tĩnh "Không sao, dù sao thì sau này cậu cũng không trải qua được cuộc sống tốt đẹp gì, không bằng bán nhà bán xe của cậu đi."

Vì vậy chờ khi cảnh sát đến cửa lấy chứng, nhìn thấy là một tên đàn ông lôi thôi lếch thếch té xỉu trên đất.