Chương 38: Đây là hẹn hò sao?

Mẹ Trần bưng trái cây

đã

cắt sẵn,

đang

định cầm lên lầu cho con

gái

ăn

thì

thấy Trần Ngư vội vội vàng vàng từ

trên

lầu chạy xuống.

“Thi Thi, con ra ngoài à?” Mẹ Trần kinh ngạc

nói.

“Vâng.” Trần Ngư vui vẻ

nói

“Mẹ, con muốn

đi

thăm Vạn Lý Trường Thành, cho nên có khi tối nay con mới về đến nhà.”

“Con

đi

cùng bạn học leo Trường Thành sao?”

“A, vâng.” Trần Ngư đáp qua loa.

“Vậy con mang theo cái áo khoác

đi,

trên

đó gió to lắm.” Đế Đô

đã

vào tháng mười hai, nhiệt độ

không

khí

đã

hạ xuống, ở đây thời tiết

không

giống như phương nam, mặc dù có mặt trời nhưng cũng

không

ấm áp được bao nhiêu.

Trần Ngư đành phải chạy lại lên lầu, mặc thêm áo khoác kiểu bóng chày rộng rãi rồi mới ra cửa.

Trần Ngư chạy chậm ra cổng chính, rẽ phải đến ngã rẽ mới nhìn thấy hai chiếc xe hơi màu đen,

đang

đứng cạnh chiếc xe hơi thứ nhất là khuôn mặt tươi cười của Điền Phi.

“Trợ lý Điền.” Trần Ngư vui vẻ chào hỏi.

Điền Phi chờ Trần Ngư đến gần mới mỉm cười mở cửa xe phía sau ra, Trần Ngư nhìn thấy Lâu Minh

đang

nhìn



mỉm cười.

“anh

Ba.” Trần Ngư vui vẻ vẫy vẫy tay.

“Lên xe

đi.” Lâu Minh

nói.

Trần Ngư vâng lời ngồi vào xe, vì mới vừa chạy ra mà Trần Ngư có chút thở gấp. Lâu Minh nhíu mày, cầm

một

chai nước, vặn nắp rồi đưa cho Trần Ngư, giọng

nói

có chút trách cứ “Sao lại chạy vội làm chi?”

“Em sợ mọi người chờ lâu mà.” Trần Ngư ngửa đầu uống

một

hớp nước.

“Đâu có gấp gì đâu, muộn

một

chút

thì

có sao.” Lâu Minh

nói.

“Nhưng em muốn

đi

sớm

một

chút nha.” Trần Ngư hưng phấn “Khi còn học tiểu học em

đã

đọc về Trường Thành trong sách giáo khoa,



giáo

đã

nói

đó là

một

trong tám kỳ quan lớn của thế giới đó. Thế giới rộng lớn như vậy mà chỉ có tám kỳ quan, vậy mà em

sẽ

được thấy nó liền nè,

thật

hồi hộp quá

đi.”

“Tám kỳ quan lớn của thế giới,

không

phải là

trên

thế giới chỉ có tám kỳ quan thôi đâu.” Lâu Minh giải thích.

“Vậy có tất cả bao nhiêu kỳ quan?” Trần Ngư chân thành hỏi.

“…” Bị Trần Ngư hỏi như thế, bỗng chốc Lâu cũng

không

biết phải trả lời thế nào. Thực ra, suy nghĩ kĩ

một

chút,

trên

thế giới này, kỳ quan có rất nhiều, đương nhiên

không

có khả năng là chỉ có tám cái, nhưng được nhiều người biết đến và được cả thế giới công nhận, quả

thật

là chỉ có tám cái. Vì thế, xét

trên

góc độ nào đó mà

nói, Trần Ngư

nóinhư vậy quả

thật



không

sai tí nào.

“Nổi tiếng nhất là có tám cái.” Lâu Minh đành phải

nói

vậy.

Cũng may Trần Ngư

không

phải là người tích cực,

không

quấn lấy đề tài này nữa, trong lòng, trong mắt giờ này tràn ngập niềm vui

sẽ

được nhìn thấy Trường Thành trong chốc lát nữa thôi.

“Em chưa

đi

cùng bạn học đến Trường Thành sao?” Trần Ngư đến Đế Đô

đã

hơn ba tháng, sau giờ học sinh viên lại là người có nhiều thời gian nhất nên khi thấy Trần Ngư có vẻ hưng phấn khi lần đầu tiên được

đi

đến đó, Lâu Minh

không

nhịn được mà tò mò hỏi.

“Chưa ạ.” Trần Ngư lắc đầu “Bạn học trước đây của em

thì

còn chưa ra khỏi tỉnh Thanh Sơn nữa là, còn bạn học đại học

thì

hoàn toàn ngược lại. Hình như chỗ nào các cậu ấy cũng đều đến rồi nên làm gì có người nào là chưa đến Trường Thành chứ, các cậu ấy còn là người ở Đế Đô nữa chứ.”

“anh

chưa được đến đó bao giờ.” Lâu Minh ở Đế Đô ba mươi năm cũng chưa

một

lần được đến Trường Thành. Nghĩ đến việc hôm nay

anh

sẽ

đến đó mà trong lòng có chút ngẩn ngơ.

“Em cũng chưa đến đó.” Trần Ngư nghịch ngợm chớp chớp mắt “thật

là đúng dịp nha.”

“A …” Lâu Minh nhịn

không

được đưa tay vuốt vuốt đầu của Trần Ngư,



nhóc để tóc ngắn,

không

buộc tóc lại, sờ lên vô cùng mềm mại.

Trần Ngư thấy Lâu Minh

đã

vui vẻ hơn, thế là bắt đầu cầm bịch khoai tây chiên lên, răng rắc răng rắc cắn ăn.

Điền Phi yên tĩnh ngồi phía trước lái xe, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, cảm xúc biến đổi của Lâu Minh cậu ta đều nhìn thấy. Lần thứ

một

vạn khẳng định, quả nhiên chỉ cần có tiểu thư Trần Ngư ở bên

thì

tâm tình của Tam thiếu

sẽ

trở nên tốt hơn nhiều.

Núi Bát Đạt cách thành phố hai giờ chạy xe, khi đến chân Trường Thành

thì

đã

là giữa trưa. Nhìn dãy núi hùng vĩ chập chùng trước mặt, Lâu Minh và Trần Ngư quyết định ănmột

chút gì đó trước, dù sao

thì

không

ăn cơm

thì

không

có sức leo núi.

Nhưng núi Bát Đạt lớn như thế,

một

đống quầy hàng bán đồ lưu niệm mà lại

khôngtìm thấy

một

tiệm cơm nào, hai người lại lười nhác lái xe ra ngoài tìm chỗ ăn. Cuối cùng hai người đành phải tìm

một

quầy bán đồ ăn vặt mua hai tô mì ăn liền, ngồi xổm dưới chân Trường Thành ăn mì gói.

Sau khi nếm xong mì, hai người cùng bốn chiến sĩ bảo vệ, bắt đầu leo lên Trường Thành-nơi dường như

đang

tập trung người

trên

toàn thế giới lại, chen chúc qua lại.

“Khϊếp, sao mà đông người thế!” Trần Ngư cảm thán.

“Ừ, đúng thế.” Bị nhiều người đυ.ng chạm như vậy, lần đầu tiên Lâu Minh cảm nhận,thì

ra tiếp xúc với người khác

không

phải là lúc nào cũng vui vẻ.

“anh

nói

mấy bậc thang cũ kĩ như vậy là do bị thời gian bào mòn hay là do quá nhiều người giẫm lên?” Trần Ngư chỉ mấy bậc thang mấp mô dưới chân hỏi.

“Những bậc thang chúng ta

đang

bước lên, phần lớn

đã

được thế hệ sau tu sửa rồi đó, còn bậc thang nguyên thủy chắc chỉ có

một

số ít người sống ở vùng núi này mới đặt chân lên được, nhưng chắc là chúng cũng

đã

cũ nát lắm rồi.” Lâu Minh

nói.

“Em

đã

nói

rồi, nhà ở có mấy chục năm mà còn muốn xây mới, còn Trường Thành này cũng

đã

mấy ngàn năm rồi.” Trần Ngư vừa

nói

và trèo lên

trên

thành, nhìn dãy Trường Thành dài liên miên bất tận

không

thấy điểm cuối, nhịn

không

được cảm thán “thật

là dài quá

đi,

không

biết là dài bao nhiêu ha.”

“Căn cứ vào thực tế của di sản cùng

sự

đo vẽ của cục bản đồ quốc gia

đã

tính toán

thìchiều dài của Trường Thành vào thời Minh là 8851.8m, còn Trường Thành ở thời Tần Hán là hơn mười ngàn mét, tổng chiều dài khoảng hơn hai mươi mốt ngàn mét.” Lâu Minh thuận miệng

nói

tiếp.

“anh

Ba, sao

anh

lại biết những điều này.” Trần Ngư sùng bái nhìn Lâu Minh.

“Đọc nhiều sách vào.” Lâu Minh tức giận

nói.

Cảm nhận được

sự

ghét bỏ của

anh

Ba, Trần Ngư lè lưỡi, tiếp tục trèo lên, càng lên cao, người

đi

lại cũng ít

đi, khi lên đến đỉnh núi

thì

chỉ còn lác đác vài du khách. Trần Ngư nhìn Trường Thành uốn lượn theo núi non trùng điệp,

thì

lấy ngay điện thoại ra, răng rắc, răng rắc chụp liên tiếp vài tấm.

Lúc này Lâu Minh cũng leo lên đến nơi,

anh

đứng dựa lưng vào tường thành, mái tóc hơi dài bị gió thổi tung bay tán loạn, ánh mắt nhìn về nơi xa, yên tĩnh mà dịu dàng.

Răng rắc!

Lâu Minh đột nhiên xoay người vừa lúc bắt gặp Trần Ngư buông điện thoại di động xuống,

thì

cười

nói

“Sau này muốn chụp lén

thì

nhớ để chế độ im lặng.”

“Ai chụp lén cơ?” Trần Ngư

không

thể thừa nhận “rõ

ràng là em chụp

một

cách quang minh chính đại, ban ngày ban mặt mà.”

Lâu Minh nhịn

không

được lắc đầu.

“anh

Ba, tấm vừa nãy là chụp nghiêng, chụp thêm tấm chính diện nữa

đi.” Trần Ngư được voi đòi tiên.

thật

đúng là quang minh chính đại.

Trần Ngư chụp mấy tấm chính diện, lại tự chụp cho mình mấy kiểu, quay đầu thấy Điền Phi và mấy bảo vệ đứng cách đó

không

xa, bỗng nhiên gọi “Trợ lý Điền,

anh

giúp tôi chụp cho tôi và

anh

Ba chung

một

tấm

đi.”

Trợ lý Điền

đi

tới,

không

cầm điện thoại của Trần Ngư mà từ trong túi móc ra

một

cây gậy chụp hình đưa cho Trần Ngư,

nói

“Tiểu thư Trần Ngư, kĩ thuật chụp hình của tôikhông

tốt,



dùng cây gậy này tự chụp được

không?”

nói

đùa, tìm người chụp giùm sao bằng chính mình tự chụp chứ.

Quả nhiên, khi Điền Phi nhìn thấy Trần Ngư và Lâu Minh vì muốn có

một

tấm hình chụp chung đẹp mắt mà hai cái đầu

không

ngừng dính sát vào nhau,

một

lần nữa vì hành động nhanh trí của mình mà cho

một

like.

(Editor cũng cho

anh

một

like nè)


Ngay lúc Điền Phi

đang

không

ngừng tự đắc vì

sự

nhanh trí của mình

thì

một

đồng chí bảo vệ đứng bên nhắc nhở “anh

Điền, hình chụp của Tam thiếu

không

thể truyền ra ngoài được.”

“Truyền ra ngoài? Tiểu thư Trần Ngư mà là người ngoài sao?” Điền Phi hỏi ngược lại.

“không

tính sao?” Đồng chí bảo vệ nghi ngờ hỏi.

“Cậu nhìn Tam thiếu cười như thế kia kìa, vậy mà còn coi tiểu thư Trần Ngư là người ngoài sao? Ngu ngốc!” Điền Phi ghét bỏ trợn trắng mắt.

Đồng chí bảo vệ mơ hồ xoa xoa lên mái tóc ngắn của mình mà vẫn còn ngơ ngác, nhưng thôi, vẫn nghe

anh

Điền

thì

hơn.

Mùa này, buổi tối đến sớm hơn, chỉ chốc lát sau, mặt trời

đã

xuống núi, Trần Ngư đứng bên Lâu Minh cùng

anh

ngắm hết cảnh mặt trời lặn, rồi lại yên lặng chờ đến khi sao sáng khắp bầu trời.

Hai người ngồi

trên

bậc thang, lẳng lặng nhìn bầu trời. Ban đêm, Trường Thành cũng thắp đèn nhìn giống như

một

con rồng lửa, nhưng

không

còn

sự

hùng vĩ tráng lệ như ban ngày nữa. Hình như Lâu Minh rất thích bầu trời ở Trường Thành,

anh

đã

ngửa đầu yên lặng nhìn đến nửa giờ, Trần Ngư mấy lần nghi ngờ có phải

anh

đang

đếm sao

trêntrời hay

không.

“A … hắt xì …” Bị gió lạnh thổi tới, Trần Ngư nhịn

không

được hắt hơi

một

cái.

Lâu Minh bỗng nhiên hoàn hồn, nhận ra mình

đã

ngồi yên lặng trong bóng đêm khá lâu rồi, quên mất Trần Ngư

đang

ngồi bên.

anh

nhanh chóng cởϊ áσ khoác xuống, choàng lên người Trần Ngư,

nói

xin lỗi “Xin lỗi em,

anh

nhìn lâu quá hả, chúng ta về thôi.”

Trần Ngư bỏ áo khoác xuống, đứng lên, vừa cùng Lâu Minh

đi

xuống, vừa

nói

“anh

Ba, lúc nãy là

anh

đếm sao hay là suy nghĩ cái gì?”

“anh

đang

ngẩn người.” Lâu Minh cười trả lời.

“Ngẩn người?” Trần Ngư hơi ngạc nhiên.

“anh

không

được

đi

nhiều nơi nhưng

đã

đọc rất nhiều sách.” Lâu Minh

nói

“trên

sách có rất nhiều nơi mà

anh

muốn đến,

anh

xem người ta viết nhật kí du lịch, video, ảnh chụp. Có mặt trời mọc lúc bình minh, mặt trời lặn khi hoàng hôn, rồi cả bầu trời đầy sao, lúc đó

anh

mong muốn có

một

ngày mình có thể trải qua tất cả những điều đó. Lúc nãy

đã

thấy được mặt trời lặn, thấy được sao trời, phát

hiện

ra quả nhiên nhìn tận mắt

thì

đẹp hơn nhiều so với nhìn qua phim ảnh, vì thế vô thức mà đắm chìm trong đó.”

“Vậy là vẫn còn thiếu ngắm mặt trời mọc lúc bình minh nữa?” Trần Ngư dừng chân.

“Ừm?” Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.

“Bình minh, hoàng hôn, ngắm sao, vẫn còn thiếu bình minh nữa nè.” Trần Ngư giơ tay đếm.

“không

sao đâu,

không

cần xem.” Lâu Minh cảm nhận nhiệt độ hạ thấp

trên

đỉnh núi, mặc dù khó có được cơ hội như thế này, nhưng

không

thể để



nhóc này vì theo mình mà bị cảm lạnh được.

“Xem

đi

mà, xem

đi

mà, em cũng chưa được thấy mặt trời mọc ở Trường Thành nữa đâu.” Trần Ngư kích động

nói

“Bạn học của em nhiều như vậy, các cậu ấy đều đến Trường Thành rồi nhưng ở Trường Thành vừa ngắm mặt trời mọc, hoàng hôn và sao trời

thì

chắc chắn là rất ít người đó.”

“Được rồi, nhưng trời rất lạnh,

sẽ

bị cảm đó.” Lâu Minh phát giác ra Trần Ngư rất dễ dàng bị người khác thuyết phục. Sao mà chỉ

nói

có mấy câu đơn giản mà



ấy còn kích động hơn cả

anh

nữa vậy.

“Tam thiếu, trong xe có chuẩn bị sẵn chăn mền.” Nãy giờ vẫn im lặng, Điền Phi đột ngột lên tiếng.

Trần Ngư nghe xong

thì

càng kích động hơn “anh

Ba, chúng ta xem mặt trời mọc

đi. Quyết định như vậy nhé, để em gọi điện thoại cho mẹ em.”

Lâu Minh nhìn người nào đó

đã

lập tức lấy điện thoại

đi

qua

một

bên gọi điện thoại cho mẹ Trần, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Điền Phi.

Điền Phi lặng lẽ nuốt mấy ngụm nước bọt “Tam thiếu, tôi

đi

lấy mền.”

nói

xong, Điền Phi phát huy tốc độ chạy bộ của lính đặc chủng ưu tú, hai giây sau

đã

không

còn thấy bóng dáng đâu.

Khi Điền Phi quay trở lại, chẳng những mang theo chăn mền, còn mang theo ít đồ ăn vặt. Trần Ngư

đã

nói

sẽ

cùng Lâu Minh đón bình minh, nhưng chưa đến chín giờ

đãbọc chăn quanh mình, dựa đầu vào vai Lâu Minh nghẹo đầu ngủ mất.

Cho đến khi bầu trời phía đông ửng hồng cả

một

khoảng, từng tia nắng ban mai bắt đầu chiếu xuống dương gian, Lâu Minh mới

nhẹ

nhàng đẩy đẩy đầu Trần Ngư.

Trần Ngư xoa mắt, ngái ngủ nhìn mặt trời mọc, đến khi



hoàn toàn tỉnh táo

thì

mặt trời mọc cũng

đã

kết thúc.



ràng là chẳng xem được kĩ nhưng tâm trạng lại vô cùng hưng phấn “Mặt trời mọc ở Trường Thành quả nhiên là khác so với những nơi khác.”

“Khác chỗ nào?” Lâu Minh nhịn cười hỏi.

“Đây là mặt trời mọc ở

một

trong tám kỳ quan lớn

trên

thế giới đó.” Trần Ngư làm nhưthật

nói.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt Lâu Minh làm làn da trắng nõn của

anh

gần như trở nên trong suốt, con ngươi đen bóng cũng thay đổi trở thành màu vàng nhàn nhạt, mà nụ cười

trên

gương mặt

anh

còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.

“anh

Ba, lần sau em lại

đi

cùng

anh

nữa nha.” Trần Ngư bỗng nhiên

nói

Quả nhiên tối hôm qua là vì

anh

nên



mới cố tình đòi ở lại? Lâu Minh cảm động, bàn tay nhịn

không

được lại vò rối mái tóc ngắn của



“không

cần, lần sau

anh

muốn

đixem

thì

tìm em vẽ cho

anh

mấy tấm bùa trấn sát.”

“Bùa trấn sát chỉ có thể được em vẽ tại chỗ, mà cũng chỉ có tác dụng trong hai giờ thôi, còn chưa đủ cho

anh

đi

từ nhà đến đây đâu.” Trần Ngư

nói.

“Hiệu quả kém hơn

một

chút cũng

không

sao, em có thể vẽ lên giấy

thì

vẽ nhiều nhiềumột

chút cũng được mà.”

Lâu Minh

đã

hai lần dùng bùa trấn sát, thân thể

không

có gì bất thường nên đúng làanh

nghĩ

sẽ

nhờ Trần Ngư vẽ mấy tấm bùa trấn sát,

không

phải chỉ vì

đi

ngắm mặt trời mọc mà để phòng khi cần thiết

thì

anh

sử dụng.

“không

thể.” Bỗng nhiên vẻ mặt Trần Ngư nghiêm túc hẳn lên “anh

không

thể dùng bùa trấn sát vẽ

trên

giấy được.”

Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.

“Bùa trấn sát vẽ

trên

giấy sát khí quá nặng, trấn áp sát khí đồng thời cũng trấn áp linh hồn,

anh

Ba dùng

không

thích hợp.” Trần Ngư giải thích “Chỉ có khi em dùng linh lực để vẽ bùa trấn sát, sát khí mới được em làm cho

nhỏ

nhất,

không

gây tổn thương đến cơ thể của

anh

Ba.”

Lâu Minh sửng sốt

một

lát, mới giật mình

nói

“thì

ra là thế.”

“Vâng.” Trần Ngư gật đầu.

Trần Ngư thấp hơn Lâu Minh

một

cái đầu, lúc này, Lâu Minh cúi xuống nhìn hàng lông mi đen dày của



gái

cùng với lông tơ

trên





đang

ánh dưới ánh nắng vàng của buổi sớm, khuôn mặt

nhỏ

nhắn hơi ngẩng lên, trong đôi mắt to trắng đen



ràng là hình ảnh chiếu ngược của

anh.

“anh

Ba, chúng ta về thôi.”

Lâu Minh lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng hoạt bát của



gái, hình như từ nơi nào đó trong trí nhớ của

anh,

anh

cũng

đã

trải qua hoàn cảnh tương tự như bây giờ.

“anh

Ba,

anh

nhanh

một

chút, em đói.” Trần Ngư

đã

đi

xuống mười bậc thang, thấy Lâu Minh vẫn còn sững sờ đứng đó,

thì

thúc giục.

“Ừ,

anh

tới đây!” Lâu Minh cười cười, lòng bàn chân dường như có gió, lướt

đi

nhẹnhàng.

Tác giả có lời muốn

nói:

Khi Trần Ngư hắt xì, đồng chí bảo vệ ngồi

một

bên thấy Tam thiếu cởϊ áσ khoác, khoác lên cho Trần Ngư,

thì

lập tức cởϊ áσ khoác của mình ra, định đem đến đổi cho Tam thiếu.

Điền Phi đạp cho cậu ta

một

cú “Nhiều chuyện, đúng là đồ

không

có mắt.”

Đồng chí bảo vệ “…”