Chương 3: Kỹ năng kiếm tiền mới

Mặc dù Lâu Minh cũng ở trong khu tập thể của bộ đội, nhưng vì

một

vài nguyên nhân đặc biệt nên hầu như

anh

không

có tiếp xúc với người ngoài, mọi người xung quanh cũng hết sức tránh tiếp xúc với Lâu Minh. Cũng chính vì thế, buổi tối nay khi Hà Thất đến tặng quà, thị trưởng Trần mới kinh ngạc như vậy.

“thật

không

ngờ nhiều năm như vậy, ngoại trừ chúng ta còn có người khác nhớ đến con

gái

chúng ta.” Mẹ Trần có chút cảm khái.

“Đúng vậy, Lâu Tam thiếu

thật

có lòng.” Thị trưởng Trần cũng gật đầu phụ họa.

“Lúc còn bé, em

gái

đã

từng gặp Lâu Tam thiếu ạ?” Trần Dương tò mò hỏi, phải biết rằng từ

nhỏ

anh

đãsống ở khu tập thể nhưng số lần gặp được Lâu Minh chỉ đếm

trên

đầu ngón tay.

“Lâu Tam thiếu

nói

đã

gặp con bé

thì

chắc là đúng rồi.” Mẹ Trần nhớ lại “Dù sao mười mấy năm trước dáng vẻ của cậu ấy cũng

không

giống như bây giờ. Lúc đó, nhà họ Lâu mở tiệc gì, Lâu Tam thiếu cũng đều có mặt. Có

một

năm mẹ đưa em con đến dự sinh nhật của bộ trưởng Lâu, chắc là gặp vào lúc đó.”

“Dáng vẻ như bây giờ? Dáng vẻ bây giờ như thế nào ạ?” Trần Ngư nghe vậy

thì

không

nén được tò mò, hỏi.

“không

có gì.” Mẹ Trần hiển nhiên là

không

muốn tiếp tục đề tài này, cười hỏi Trần Ngư “Con

đã

ăn no chưa? Con muốn ăn thêm gì

không?”

“Con ăn no rồi.” Trần Ngư gật

nhẹ

đầu, lại nhịn

không

được lòng hiếu kì, hỏi “Đúng rồi, mẹ, Lâu Tam thiếu

đang

ở đâu ạ?

anh

ấy cũng

đang

ở trong khu tập thể này sao ạ?”

“Con hỏi cái này làm gì?”

“không

phải là

anh

ấy tặng quà cho con sao? Con nghĩ ngày mai đến gặp

anh

ấy cám ơn.” Trần Ngư vừa cười vừa

nói.

“không

cần đâu con.” Lần này thị trưởng Trần lên tiếng ngăn cản “Lâu Tam thiếu

không

thích người khác quấy rầy

anh

ta đâu.”

“Đúng vậy, ba con

nói

không

sai, Lâu Tam thiếu đúng là

không

thích người khác làm phiền cậu ấy đâu.” Mẹ Trần vội vàng phụ họa

nói.

“Vâng.” Trần Ngư vừa đáp lời vừa suy tư, trong đầu

không

khống chế được lại

hiện

lên hình ảnh tại tòa nhà trong khu tập thể hồi chiều.

một

căn nhà tràn ngập linh khí, mười bảo vệ cao to, vạm vỡ trang bị súng, cả người tràn đầy sát khí, dùng đầu ngón chân để nghĩ

thì

cũng biết chắc chắn ở đó có vấn đề.

Mặc dù Trần Ngư rất tò mò nhưng cũng

không

định

đi

tìm hiểu làm gì, dù sao

thì

bị súng chĩa vào người

không

phải là

một

cảm thụ tốt đẹp gì cho cam.

Trần Ngư về phòng, cầm cái túi vải bỏ lại hộp mực đỏ, xấp lá bùa mình lấy ra lúc chiều vào, rồi ngồi

trên

giường cầm lá thư ông lão

đã

viết cho

cô, chăm chú đọc.

{Nhóc con! Lúc trước ông

đã

nói

với con, bản lĩnh của ông nội thực

sự

rất dễ kiếm được tiền, nhưng mà lúc đó con còn ở thôn Đại Mộc, ông cảm thấy con có tin hay

không

không

quan trọng, cho nên cũng

không

định chứng minh cho con thấy. Nhưng mà

hiện

tại con

đã

ở Đế Đô, ông nội nhất định phải trịnh trọng

nói



một

lần nữa với con, bản lĩnh này của ông

thật

sự

kiếm được tiền!}

“thật

vất vả viết được lá thư cho mình mà vẫn viết mấy thứ

không

đáng tin này.” Trần Ngư nhìn dấu chấm than vừa lớn vừa đen

trên

thư, nhịn

không

được mà oán thầm.

{Lúc trước, ông mang con đến các thôn trấn xung quanh thôn Đại Mộc để bắt ma, cơ bản đều là để thực hành nhiệm vụ, mục đích để cho con học hỏi chút ít kinh nghiệm. Nếu quả

thật

dựa theo tiêu chuẩn thu phí trước kia của ông nội, muốn ông rời núi

một

lần, nếu

không

có mấy trăm vạn

thì

ngay cả gặp mặt ông cũng lười đến.}

{Ông biết chắc là con

sẽ

không

tin, cho nên ông chuẩn bị cho con

một

tài khoản QQ là số 37829, mật khẩu: zhuoguish}

Trần Ngư nhìn

trên

lá thư thực

sự



một

địa chỉ QQ và mật khẩu đăng nhập, lập tức nhíu mày, tiếp tục đọc thư.

{Tài khoản QQ này là năm đó ông nội lăn lộn ở giang hồ mà có, tài khoản

nhỏ

thôi, tài khoản lớn ông chưa cho con được, ông sợ hù dọa người khác. Tài khoản này bên trong cũng

không

có nhiều bạn tốt, chỉ có tác dụng duy nhất là trong đó kết nối với nhóm Thiên Sư, nếu con có thời gian rảnh

thì

lên đó đọc tài liệu

đi,

sẽ

học được rất nhiều điều hữu dụng. Khi

không

có tiền có thể tiếp nhận mấy đơn đặt hàng, kiếm ít tiền lẻ.}

“thật

hay giả vậy trời?” Trần Ngư cúi đầu tiếp tục xem thư.

{Chờ đến khi con có chút ít hiểu biết với việc bắt ma, nếu như cảm thấy có thể đảm nhiệm, ông nội hi vọng con có thể thông qua bản lĩnh mà ông nội

đã

dạy con, vì thôn Đại Mộc mà làm

một

chuyện, vì họ mà tu sửa lại đường.}

Trước khi nhìn thấy câu cuối cùng, từ đầu đến cuối Trần Ngư đều cảm thấy lão thần côn

đang

nói

đùa với

cô. Nhưng khi



nhìn thấy ủy thác của ông lão muốn



giúp người dân thôn Đại Mộc sửa đường, Trần Ngư bỗng chốc có chút tin tưởng.

Làm

một

con đường từ thôn Đại Mộc thông ra phía ngoài núi lớn là ước vọng đời đời kiếp kiếp của người dân thôn Đại Mộc. Lão thần côn mặc dù thường ngày

không

đứng đắn lắm nhưng cũng

không

thể lấy chuyện này ra làm chuyện đùa được.

“Đọc sách làm cái gì, nếu con học tốt bản lĩnh của ông

thì

một

mình con cũng có thể kiếm đủ tiền sửa đường cho thôn ta.”

Trần Ngư chợt nhớ đến câu

nói

này của ông lão, liền nhảy xuống giường, chân trần chạy đến trước bàn sách, lưu loát bật máy tính lên, dựa theo tài khoản, mật khẩu mà ông lão

đã

đưa cho



lần lượt nhập vào, cuối cùng con chuột dừng lại

trên

nút đăng nhập phía

trên, Trần Ngư hít sâu

một

hơi rồi dứt khoát nhấn vào.

Tích tích, tích tích

âm

thanh trong trẻo của hệ thống nhắc nhở vang lên, Trần Ngư

không

thể tin nhìn góc dưới bên phải

đang

nhấp nháy tin báo của diễn đàn, lập tức hít vào

một

hơi.

Tài khoản QQ thực

sự

dùng được sao?

không

được, Trần Ngư, mi

không

được kích động, tài khoản QQ có thể sử dụng được

thì

có gì lạ đâu, phải quan sát thêm, quan sát thêm.

Đầu tiên Trần Ngư kiểm tra thông tin tài khoản QQ, xem xong mới thấy, ông lão quả

thật

không

nóikhoác chút nào, trong vòng bạn bè

không

có người nào chỉ kết nối với

một

nhóm tên gọi “Quỷ thần đừng hỏi”,

một

người bạn tốt cũng

không

có. Tiện thể

nói

luôn, ông lão

đã

lấy nickname cho mình là “Tôi là tiểu hào”. (tiểu hào: số

nhỏ)

Trần Ngư nhịn

không

được liếc mắt, đưa tay ấn mở cửa sổ group chat, yên lặng nhìn màn hình.

Hạt đậu ma: Phong Hỏa, bán cho tôi hai lá bùa đuổi ma trung cấp

đi, mười vạn

một

lá, được

không?

Phong Hỏa đạo nhân: Mười vạn

một

lá?

anh

có bao nhiêu, đưa hết cho tôi, tôi mua.

Hạt đậu ma: Mẹ kiếp, nếu tôi vẽ được

thì

tôi tìm

anh

làm gì?

Phong Hỏa đạo nhân: Mười vạn

một

lá là giá cách đây mười năm rồi người ơi,

anh

có thành tâm muốn mua

không, chắc giá hai mươi vạn

một

lá.

Hạt đậu ma: Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy,

anh

giảm giá chút đỉnh cho tôi được

không.

một

lá bùa đuổi ma trung cấp mà hai mươi vạn

một

lá á? Trần Ngư phản xạ có điều kiện liếc nhìn cái túi vải bị mình tiện tay để ở kia, trong đó có mười mấy lá bùa đuổi ma trung cấp mà, phải

không?

một

lá hai mươi vạn, vậy mình có bao nhiêu tiền?

không

được,

không

được, phải bình tĩnh, bình tĩnh. Sao lại có thể như vậy chứ, loại lá bùa này

khôngđáng tiền, ông lão tùy tiện vẽ là có mà. Lần trước ra ngoài bắt ma cho người ta, ông

đã

dùng liên tiếp tám lá bùa đuổi ma trung cấp, cuối cùng ông chỉ thu của người ta có

một

trăm đồng thôi cơ mà.

Trần Ngư lắc lắc đầu, tiếp tục yên lặng nhìn màn hình, cho đến khi

một

nickname là ‘Mưa bay tháng ba’ lên tiếng

thì

Trần Ngư bắt đầu

không

tình bĩnh nổi.

Mưa bay tháng ba: Có phải người

anh

em

đang

ở Đế Đô

không?

Hạt đậu ma: Sao vậy?

Mưa bay tháng ba: Đúng là

anh

ở Đế Đô hả? Vậy

anh

có thể giúp tôi

một

việc

không, hôm trước tôi tiếp nhận

một

đơn hàng, đến khu công viên mới xây dựng bên bờ hồ để đuổi ma, nhưng đột nhiên tôi có việc bận

không

đi

được. Các

anh

ai có thể

đi

giùm tôi vụ này

không, thù lao

một

trăm vạn.

một

trăm vạn??? Trần Ngư cảm thấy adrenalin của mình bắt đầu tăng vọt.

Hạt đậu ma: Đạo hạnh (công phu tu luyện) bao nhiêu năm?

Mưa bay tháng ba: Tôi

đã

đến xem qua

một

lần, chắc khoảng

một

trăm năm đạo hạnh.

Hạt đậu ma:

một

trăm năm đạo hạnh

một

trăm vạn,

không

có lời,

không

đi.

Mưa bay tháng ba: Trong nhóm mình có

anh

em nào rảnh

không? Tôi có thể chi trước năm mươi vạn, tháng sau giải quyết xong là được.

Chi trước năm mươi vạn? Chi trước có nghĩa là có tiền ngay phải

không?

Trần Ngư biết chuyện này

không

đáng tin lắm, nhưng khoản chi trước này có sức hấp dẫn quá lớn, vả lại



cho

anh

ta số tài khoản cũng

không

có gì nguy hiểm nhỉ.

Trần Ngư cắn ngón tay suy nghĩ hai phút, quả quyết ấn khung chat riêng với “Mưa bay tháng ba”.

Tôi là tiểu hào:

một

trăm vạn? Có thể giao trước tiền đặt cọc?

Mưa bay tháng ba: Đúng vậy, người

anh

em.

anh

có muốn thử

không?

Tôi là tiểu hào: Để tôi suy nghĩ.

Mưa bay tháng ba: Người

anh

em, cho tôi số tài khoản, tôi chuyển khoản cho

anh

ngay nè.

Chủ động vậy sao? Trần Ngư trừng mắt nhìn, dù sao trong thẻ ngân hàng của



cũng

không



một

xu tiền, lừa đảo

thì

lừa đảo,



dứt khoát nhắn số tài khoản của mình cho bên kia.

một

phút sau.

Mưa bay tháng ba: Người

anh

em,

đã

gửi tiền. Xử lý xong

thì

nhắn tin cho tôi, tôi chuyển khoản cho

anhsố còn lại.

Leng keng.

Hầu như là cùng lúc với tin nhắn của đối phương, điện thoại của Trần Ngư cũng nhận được tin nhắn, Trần Ngư mở điện thoại thấy bên trong viết.’Ngân hàng Thanh Mộc: Tài khoản 62****888 của quý khách ngày 26 lúc 22 giờ 50 phút + 500.000 đồng. Số dư 500.000 đồng.’

không

phải là tin nhắn lừa đảo chứ, Trần Ngư vừa cầm điện thoại vừa cầm thẻ ngân hàng, cố gắng khống chế tâm trạng gấp rút của bản thân lại muốn nhảy cửa sổ chạy

đi

tìm cây ATM để kiểm tra số dư tài khoản.

Dù là

thật

hay giả, nhưng vì việc này mà Trần Ngư cả đêm

không

ngủ ngon. Ngày hôm sau

đã

dậy

thậtsớm, treo hai con mắt thâm quầng

trên

mặt ngồi vào bàn ăn, nhưng mà bởi vì da



quá đen nên

khôngai phát

hiện

điều đó.

“Tây … Thi Thi, tối hôm qua có ngủ ngon

không

con?” Mẹ Trần cảm thấy hai chữ Tây Thi quá khó đọc nên tự động đổi sang thành Thi Thi.

“Rất ngon ạ, cám ơn mẹ.” Trần Ngư trả lời.

“Vậy

thì

tốt, tốt quá.” Mẹ Trần cười, gắp cho con

gái

cái bánh bao

nói

“Con ăn nhiều

một

chút, chút nữa mới có sức cùng mẹ

đi

dạo phố.”

“Mẹ cũng ăn

đi

ạ.” Trần Ngư cũng gắp cho mẹ Trần cái bánh bao.

Mẹ Trần lập tức vui cười hớn hở.

Ăn sáng xong, thị trưởng Trần

đi

làm, Trần Dương hẹn với bạn học

đi

đá bóng. Tất nhiên là Trần Ngư theo mẹ Trần

một

đường thẳng tiến đến trung tâm thương mại.

Mẹ Trần dường như muốn đem số tiền mười lăm năm qua chưa dành cho con

gái

đem ra xài hết

mộtlần. Sau khi vào trung tâm thương mại, cả người

không

thể khống chế được, chỉ cần bà thấy con

gáidùng được

thì

đều mua. Cho đến cuối cùng, ngay cả người có thể lực như Trần Ngư

một

tay có thể lật bốn quả núi lớn nhưng lúc này cũng thở

không

kịp, mẹ Trần mới đem Trần Ngư đến

một

spa thẩm mỹ để nhân viên tư vấn cho con

gái

một

bộ mỹ phẩm dưỡng trắng da.

“Thi Thi, sau này mỗi cuối tuần, mẹ con mình đều đến spa làm đẹp nha.” Mẹ Trần nhận hóa đơn POS từ tay nhân viên, kí tên rồi

nói

với Trần Ngư.

* POS được viết tắt từ Point Of Sale là thiết bị dùng cho phương thức thanh toán bằng thẻ được sử dụng ở hầu hết tất cả các khách sạn, nhà hàng, siêu thị, trung tâm thương mai, cửa hàng kinh doanh tầm trung trở lên… sử dụng để khách hàng thanh toán các khoản phí dịch vụ bằng thẻ quốc tế hoặc thẻ nội địa.

Trần Ngư nhìn thấy hóa đơn POS liền nghĩ đến việc kiểm tra số tài khoản thẻ ngân hàng của mình.

đitheo mẹ Trần dạo

một

ngày, Trần Ngư quên khuấy mất việc dành thời gian

đi

tìm cây ATM để kiểm tra tài khoản ngân hàng.



đang

chần chừ tìm lý do để

đi

ra ngoài

thì

nhân viên spa mặc đồng phục màu hồng từ trong phòng

đi

ra,

nói

“Trần phu nhân, Trần tiểu thư, phòng

đã

chuẩn bị xong, xin mời bà và

côvào.”

“Thi Thi, chúng ta vào thôi.” Mẹ Trần kéo con

gái

đi

vào phòng.

“Mẹ, mẹ vào trước

đi, con

đi

vệ sinh cái

đã.” Trần Ngư hơi ngượng ngùng

nói.

“Ừ, vậy mẹ vào trước thay quần áo.” Mẹ Trần cũng

không

nghĩ nhiều,

đi

theo nhân viên spa vào trước.

Trần Ngư chờ mẹ Trần vào phòng, quay người

đi

ra cửa, nhân viên tiếp tân ngoài cửa nhìn thấy, cười nhắc nhở “Trần tiểu thư, trong tiệm chúng tôi cũng có phòng vệ sinh.”

“không

sao, tôi thích

đi

ở ngoài.”

nói

xong cũng

không

chờ đối phương đáp lời, Trần Ngư

đi

ra phía thang máy,

đi

xuống lầu

một. Trần Ngư nhớ kĩ lúc sáng



đã

nhìn thấy

một

ngân hàng bên cạnh trung tâm thương mại.

Trần Ngư tìm

một

cây ATM

không

có người, đóng cửa lại, cắm thẻ, nhập mật khẩu, chọn mục kiểm tra số dư tài khoản.



Trần Ngư sững sờ nhìn màn hình, chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mấy cái nữa, xem hết chữ số Ả rập rồi lại xem đến phần chữ tiếng Trung, xem

đi

xem lại vẫn

không

thể tin trong thẻ của



thực

sự

có năm mươi vạn. Để chắc chắn số tiền là của mình, Trần Ngư quyết định rút thử

một

trăm đồng.

“Mời quý khách nhận tiền.”

Trần Ngư nhìn tờ tiền giấy màu đỏ rực mới ra lò còn mang theo chút nhiệt, lại nhìn số dư

trên

màn hình 499.900 đồng, cúi đầu trầm tư.

Kiếm tiền trở nên dễ dàng như vậy, làm



bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ cuộc sống này, làm sao đây?