Chương 2: Xin hãy gọi con là Tây Thi

“cô

nhóc nhà họ Trần mất tích mười mấy năm trước à?” Lâu Minh nhíu mày.

“Vâng,



ta bị bọn buôn người lừa bán

đi.” Vì bảo vệ an toàn cho Lâu Minh, Hà Thất đều điều tra hết những việc, những người trong khu tập thể, kể cả chuyện nhà họ Trần mới tìm được Trần Ngư về “cô

ta bị bán đến

một

thôn nghèo hẻo lánh ở tỉnh Thanh Sơn, hai ngày trước Trần Đại thiếu mới đón trở về.”

“Bị lừa bán

đi?” Lâu Minh

không

tự chủ nhíu nhíu mày, nếu như hỏi

trên

đời này loại người nào làm cho người ta căm thù đến tận xương tận tủy

thì

bọn buôn người chính là

một

trong những loại người đó.

Lâu Minh thả tạp chí

đang

đọc dở

trên

tay xuống, đứng lên

đi

đến bên cửa sổ, vén màn cửa sổ lên nhìn ra ngoài. Chỉ thấy

một

dáng người vô cùng gầy gò,

nhỏ

bé, mái tóc cột đuôi ngựa lỏng lẻo phía sau, hai tay giơ lên, đưa lưng về phía

anh.

“Tôi … tôi

thật

sự

là đến nhặt đồ làm rơi,

anh

nhìn đồ còn trong tay tôi nè, tôi … tôi

thật

sự

không

phải là người xấu đâu.” Giọng

nói

Trần Ngư run rẩy, cố gắng giải thích.

đã

lớn đến chừng này, ma quỷ



đã

gặp qua

không

ít, nhưng súng

thì



chưa gặp đâu, muốn hù chết người ta mà, ô ô ô …

Lâu Minh nhíu mày rồi

nói

“nói

mấy cậu kia để súng xuống

đi, đừng dọa con

gái

nhà người ta.”

“Vâng.” Hà Thất

nói

vào tai nghe mấy câu, ngoài cửa sổ, hai bảo vệ lập tức bỏ súng xuống. Lúc này, phòng điều khiển bên cạnh cũng coi video giám sát kiểm tra lời

nói

của Trần Ngư, phát

hiện

mười phút trước đúng là có

một

vật thể bất minh rơi vào trong sân, chính là cái la bàn Trần Ngư

đang

cầm

trêntay.

“Kiểm tra



ràng chưa?” Lâu Minh hỏi.

“Vâng,

đã

kiểm tra xong. Đúng là Trần tiểu thư vào sân để nhặt đồ.” Hà Thất trả lời.

“Vậy cậu thả



ấy ra ngay

đi.” Lâu Minh thả màn cửa xuống,

đi

về ghế sa lon ngồi.

“Vâng, để em cho Trương Võ đưa



ấy về.” Hà Thất cầm tai nghe chuẩn bị phân công.

“không

cần đâu, đưa



ấy ra ngoài rồi để tự



ấy về.”

không

biết Lâu Minh nghĩ đến điều gì mà lên tiếng

nói.

“Tam thiếu, em thấy chuyện này vẫn nên để thị trưởng Trần biết

một

chút mới được.” Hà Thất nhắc nhở, dù sao tòa nhà này là khu vực cấm ở khu tập thể bộ đội, Trần Ngư vô cớ xâm phạm lần này, bọn họ có thể thả



đi

nhưng nếu có lần sau

thì

sẽ

không

may mắn như thế này đâu.

“cô

ấy từ

nhỏ

đã

bị lừa bán, mới vừa được đón về nhà, trong

một

hoàn cảnh hoàn toàn mới như vậy chắc chắn trong lòng



ấy

không

có cảm giác an toàn. Nếu cậu cho người đưa



ấy trở về, thị trưởng Trần biết



ấy gặp rắc rối, chắc chắn



nhóc này ở trong nhà càng

không

được tự nhiên.” Lâu Minh

nói

“Huống hồ vừa rồi



nhóc cũng bị các cậu dọa

một

trận

không

nhẹ, chắc là sau này cũng

khôngdám đến đây đâu.”

“Vâng” Hà Thất do dự

một

chút rồi cuối cùng quyết định nghe theo lời Tam thiếu dặn dò.

Hà Thất giao việc xong, thấy chén trà của Lâu Minh

đã

cạn, lấy ấm nước châm thêm vào chén.

“Tường sân của chúng ta cao bao nhiêu?” Lâu Minh đột nhiên hỏi.

Hà Thất sửng sốt

một

chút rồi rất nhanh phản ứng lại, trả lời “Hai mét chín.”

“Cao như vậy sao.” Lâu Minh bỗng nhiên cười

một

tiếng “cô

nhóc này có thân thủ (bản lĩnh)

không

tệ.”

không

biết có phải là ảo giác hay

không, Hà Thất luôn cảm thấy Lâu tam thiếu có cảm tình khó hiểu đối với con

gái

nhỏ

nhà họ Trần. Mà điều

anh

ta suy đoán này, rất nhanh liền được chứng thực.

==

Khi bị súng chĩa vào người, Trần Ngư cảm thấy lần này mình

không

đổ máu ở đây

thì

chắc cũng phải bị lột da,



đang

nghĩ ngợi có cần hét lên thông báo ba



là thị trưởng, tranh thủ giành lấy cơ hội sống sót hay

không, vậy mà đối phương chỉ cảnh cáo



một

chút rồi thả



đi.

Trần Ngư dùng tay che trái tim

nhỏ

của mình, dùng ba giây để xác định



vẫn còn sống khỏe mạnh, vắt chân lên cổ chạy nhanh về nhà.

Thuần thục leo cây, leo tường,

một

lần nữa trở lại phòng ngủ

trên

lầu hai, vừa mới ngồi xuống

một

lát

thì

có tiếng gõ cửa.

“Ai … ai đó?” Trần Ngư chột dạ hỏi

“anh

đây.” Giọng

nói

của Trần Dương từ ngoài truyền vào.

“Dạ … dạ”. Trần Ngư vội vàng đứng lên mở cửa, miệng toe toét cười ngây ngô nhìn

anh

trai nhà mình.

Trần Dương thấy em

gái

mình cả đầu đầy mồ hôi, nghi ngờ hỏi “Sao đầu toàn mồ hôi thế này?”

“A?” Trần Ngư hốt hoảng đưa tay xoa xoa mặt, cười gượng “Nóng … nóng quá ạ.”

“Em

không

mở điều hòa sao?” Trần Dương lúc này mới để ý, trong phòng Trần Ngư rất oi bức. Thời tiết tháng tám chính là thời điểm nóng nhất ở Đế Đô, cho dù

đã

chạng vạng tối nhưng vẫn còn rất oi nồng.

Trần Dương

đi

vào phòng, cầm lấy điều khiển giúp Trần Ngư mở điều hòa

không

khí.

anh

biết nhiều đứa

nhỏ

miền núi đến thành phố đều rất tiết kiệm nên cũng coi Trần Ngư vì lý do này cho nên mới

không

nỡ mở điều hòa.

anh

muốn

nói

gì đó nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của em

gái, do dự

một

chút rồi chỉ

nói

“Trong thành phố mùa hè rất nóng, khi em ở trong phòng

thì

nên mở điều hòa, nếu

không

sẽ

rất dễ bị cảm nắng,

anh

và ba mẹ

sẽ

lo lắng.”

“Ừm, vâng, em biết rồi.” Trần Ngư căn bản

không

chú ý đến

anh

trai nhà mình

đang

cẩn thận từng li từng li che chở trái tim pha lê của mình.

“Vậy em

đi

tắm

đi

rồi xuống nhà ăn cơm.” Trần Dương bỏ điều khiển xuống.

“Vâng.”

Chờ Trần Dương

đi, Trần Ngư thở phào

một

tiếng đứng tựa

trên

cánh cửa vỗ vỗ bộ ngực

nhỏ

của mình,

nói

thầm nguy hiểm

thật.

Chờ Trần Ngư tắm rửa thay quần áo

đi

xuống lầu, đồ ăn trong phòng bếp

đã

nấu xong. Bởi vì muốn chào đón Trần Ngư, bình thường nhà họ Trần ăn uống đơn giản nhưng hôm nay cũng hiếm khi làm thêm mấy món ăn. Trong bữa ăn, mẹ Trần

không

ngừng gắp thức ăn vào chén cho Trần Ngư, Trần Ngư lại

không

nỡ từ chối, chỉ có thể cố sức vùi đầu vào ăn. Vẫn là thị trưởng Trần nhìn thấy con

gái

囧,tìm chủ đề cho cả nhà

nói

chuyện.

“Hai ngày nữa ba cho người chuyển hộ khẩu cho con, con có muốn đổi tên khác

không?” Thị trưởng Trần hỏi.

“Đổi tên? Tại sao phải đổi tên ạ?” Trần Ngư

không

hiểu ngẩng đầu hỏi.

“Vậy

thì

không

cần đổi nữa, vẫn gọi con là Trần Ngư nha.” Thị trưởng Trần mặc dù muốn giữ lại cái tên của con

gái

mà ông

đã

đặt cho

cô, nhưng dù sao tên ‘Trần Ngư’ con

gái

đã

dùng quen, bây giờ đổi lại đúng là có chút bất tiện.

Mẹ Trần nghe vậy nhịn

không

được hỏi “Tên của con là ai đặt vậy? Sao lại gọi con là Trần Ngư, vì khi

nhỏ

con thích ăn cá sao?” (Ngư trong tên chị nghĩa là cá)

“Dạ,

không

phải.” Trần Ngư lắc đầu “Tên của con là do ông lão … khụ … ông nội đặt cho con. Mới đầu ông đặt theo bộ chữ Vương, Thiên bàng tên con là ‘Du’, nghĩa là ngọc tốt. Nhưng khi

đi

khai hộ khẩu, bác thôn trưởng viết nhầm tên con thành ‘Ngư’ trong ‘cá chép’. Đến khi ông nội phát

hiện

thì

hộ khẩu

đã

làm xong rồi, ông nội lười đổi lại nên con vẫn dùng tên này đến giờ.”

鱼: ngư

瑜: du

“Ngư trong ‘cá chép’ cũng rất tốt, nghe rất hoạt bát.” Mẹ Trần cười

nói.

Thị trưởng Trần cũng cười gật đầu.

“Mọi người cảm thấy hoạt bát sao?” Trong mắt Trần Ngư ánh lên vẻ nghi ngờ “Mọi người

không

có liên tưởng khác sao ạ?”

“Liên tưởng gì?” Mẹ Trần liếc nhìn ba Trần và con trai, vẻ mặt hai người cũng ngơ ngác.

“Trần Ngư, trầm ngư.” Trần Ngư nhắc nhở “Bốn vị mỹ nhân cổ đại ấy ạ.”

“Tây Thi?” Trần Dương phản ứng nhanh nhất.

“Đúng

không, đúng

không

anh.” Vẻ mặt Trần Ngư ‘con biết ngay mọi người

sẽ

đoán ra được mà’ “Bởi vì thế, khi

đi

học, các bạn của con đều

không

gọi tên con mà toàn gọi con là Tây Thi hoặc là tiểu mỹ nhân, mọi người cũng có thể gọi con như vậy.”

“…” Ba người nhà họ Trần lâm vào

sự

im lặng kỳ lạ, vẫn là ba Trần

không

hổ là người có kiến thức rộng rãi, là người phản ứng nhanh nhất, cấp tốc điều chỉnh lại tâm trạng

nói

“Biệt danh của con

thật

thú vị, sau này chúng tay

sẽ

gọi con là Tây Thi.”

Bàn tay cầm đũa của Trần Dương khẽ run rẩy, nhìn thoáng qua em

gái

nhà mình mặt mũi đen nhẻm. Coi như đây là em

gái

ruột thịt nhà mình, Trần Dương cũng

không

thể trái lương tâm thuyết phục mình đây là

một

mỹ nhân (người đẹp) được.

anh

yên lặng nhìn thị trưởng Trần, dường như muốn hỏi, ba xác định kêu em là Tây Thi là

không

có ý châm chọc

đi?

“Vâng, được ạ.” Trần Ngư vui vẻ đáp.

Vốn còn muốn

nói

gì đó, mẹ Trần thấy con

gái

rất vui vẻ, cuối cùng

không

nói

gì thêm, gắp

một

miếng xương sường bỏ vào chén cho con

gái

“Tây … Tây Thi, con ăn sườn rim

đi.”

“Vâng, cám ơn mẹ.” Trần Ngư cười tủm tỉm

nói

cảm ơn.

Mẹ Trần nhìn con

gái

đen nhẻm, hốc mắt ửng đỏ,

âm

thầm quyết định, từ ngày mai

sẽ

đem con

gái

ra ngoài mua

một

bộ mỹ phẩm về, ra sức đem con

gái

và từ ‘người đẹp’ nhanh chóng có điểm chung.

Khi mọi người ăn cơm gần xong, người giúp việc dì Lưu bỗng nhiên đến

nói

“Tiên sinh, phu nhân, bên ngoài có người đến tặng quà cho tiểu thư ạ.”

“Ai vậy?” Thị trưởng Trần nghi ngờ hỏi.

“Hình như là người của Lâu Tam thiếu gia.” Dì Lưu

nói.

“Tây … em

gái, em biết Lâu tam thiếu hả?” Trần Dương thực

sự

không

thể kêu em

gái

là Tây Thi được.

“không, em

không

biết.”

đang

uống canh, Trần Ngư tranh thủ lắc đầu.

“Vậy tại sao Lâu Tam thiếu lại cho người mang quà sang tặng em?” Trần Dương hỏi.

Vẻ mặt Trần Ngư cũng là ‘em

không

biết nữa’.

“đi

ra xem

một

chút

đi.”

Thị trưởng Trần dẫn đầu

đi

ra phòng khách, Trần Ngư

đi

theo mẹ phía sau, bước vào phòng khách

thìthấy

một

luồng sát khí quen thuộc, Trần Ngư

nói

thầm

một

tiếng ‘không

tốt rồi’. Ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy

một

người đàn ông mặc đồng phục, mà đồng phục này giống y đúc với đồng phục của những người

đã

bắt mình lúc chiều trong tòa nhà kia.

Trời muốn diệt mình sao!!!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mình giải thích làm sao đây? Mình

đi

ra ngoài như thế nào, tại sao muốn ra ngoài, mình



ràng ngồi ở trong phòng ngủ

thì

đồ vật sao lại rớt trong sân nhà người khác được. Trần Ngư càng nghĩ càng cảm thấy mình

không

thể giải thích



ràng được, vẻ mặt sống

khôngcòn gì luyến tiếc nhìn người

đang

ngồi ở trung tâm phòng khách-Hà Thất. Trách

không

được lúc chiều dễ dàng buông tha cho



như vậy,

thì

ra là muốn tính sổ lúc sau.

Hà Thất tất nhiên là nhìn thấy biến đổi

trên

mặt Trần Ngư, trong lòng cười thầm, nghĩ đến Tam thiếu gia quả nhiên đoán

không

sai,



nhóc này rất sợ thị trưởng Trần biết việc



đã

đi

ra ngoài lúc chiều.

“Trợ lý Hà,

anh

đến đây là?” Thị trưởng Trần nhận ra Hà Thất là trợ lý bên người Lâu Tam thiếu gia.

“Thị trưởng Trần, đây là chút quà Tam thiếu sai tôi đến tặng cho Trần tiểu thư.” Hà Thất

nói

rồi đem con gấu bông Teddy được gói cẩn thận, đẹp đẽ đưa ra phía trước.

“Đây là?” Thị trưởng Trần hơi kinh ngạc, hỏi “Sao Tam thiếu lại nhớ đến tặng quà cho đứa

nhỏ

nhà tôi?”

“Tam thiếu

nói

lúc Trần tiểu thư còn rất

nhỏ,

anh

ấy

đã

từng đồng ý tặng quà cho Trần tiểu thư. Chỉ là sau đó Trần tiểu thư mất tích, mặc dù quà Tam thiếu có lòng mua nhưng lại

không

thể tặng được nữa. Hôm nay vô tình Tam thiếu nghe

nói

Trần tiểu thư

đã

tìm được trở về cho nên liền nghĩ đến chuyện này. Do đó mới bảo tôi đặc biệt đến đây

một

chuyến để chuyển quà cho Trần tiểu thư, xem như hoàn thành lời hứa của Tam thiếu đối với tiểu thư.” Hà Thất quay người nhìn Trần Ngư

đang

còn ngơ ngẩn “Trần tiểu thư, Tam thiếu

nói

món quà này

đã

chuẩn bị sẵn từ mười lăm năm trước nên hơi xưa cũ, hi vọng



bỏ qua cho.”

“không



không

sao.” Trần Ngư lo lắng đến mức

nói

lắp.

“Vậy mong



nhận cho.” Hà Thất cười đem món quà đưa cho Trần Ngư.

Trần Ngư đưa tay nhận lấy, vừa lo sợ nhìn Hà Thất, sợ

anh

ta

sẽ

nói

ra điều gì đó.

“Quà tôi

đã

chuyển xong, vậy tôi

không

quấy rầy gia đình nữa.” Hà Thất đứng dậy cáo từ.

“Gửi lời cám ơn của gia đình tôi đến Tam thiếu.” Thị trưởng Trần

không

ngờ việc nho

nhỏ

từ mười lăm năm trước mà Lâu Minh còn có thể nhớ kĩ đến vậy, ngay ngày đầu tiên con

gái

ông trở về

đã

cho người đem quà tặng đến, lập tức vô cùng cảm động.

“Tôi nhất định chuyển lời đến Tam thiếu.” Hà Thất gật đầu, quay người rời

đi.

Trần Ngư thấy

anh

ta đúng là chỉ tới tặng quà, vừa mừng vừa sợ. Ấn tượng với vị Lâu Tam thiếu này lập tức tốt lên hơn rất nhiều, cảm thấy mình cần làm chút gì đó để thể

hiện

lòng biết ơn, thế là



cất tiếng gọi Hà Thất “anh



anh

chờ tôi

một

chút. Tôi … tôi cũng có quà đáp lễ tặng lại Tam thiếu.”

nói

xong cũng

không

đợi người khác phản ứng, Trần Ngư ôm gấu bông chạy lên

trên

lầu, chỉ trong chốc lát lại chạy xuống.



đến trước Hà Thất, đưa bàn tay phải ra,

trên

bàn tay xuất

hiện

con hạc được gấp bằng tờ giấy màu vàng.

Hà Thất

không

hiểu nhìn Trần Ngư.

Trần Ngư giải thích “Đây là bùa bình an, mang

trên

người có thể mang đến bình an, mặc dù … tôi gấp

không

khéo lắm nhưng hiệu quả

không

tệ đâu.”

Đây mà coi là gấp sao? Tiếng lòng của tất cả những người có mặt ở đây.

“Tôi

sẽ

chuyển cho Tam thiếu.” Hà Thất đưa tay nhận lấy hạc giấy, cẩn thận bỏ vào túi áo,

một

lần nữa cáo từ rời

đi.

Hà Thất nhanh chóng quay trở lại ngôi nhà

nhỏ, gõ cửa phòng sách.

“Quà tặng

đã

đưa rồi?” Lâu Minh cầm bút lông vẽ gì đó, cũng

không

ngẩng đầu lên hỏi.

“Dạ,

đã

đưa đến. Tiểu thư Trần Ngư còn có quà đáp lễ.” Hà Thất

nói

rồi đem hạc giấy từ túi áo ra, để trong lòng bàn tay.

Nghe có quà đáp lễ, Lâu Minh kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống con hạc giấy bằng giấy màu vàng

trên

tay Hà Thất, nhíu mày.

“Trần tiểu thư

nói

đây là bùa bình an, mặc dù gấp

không

khéo nhưng hiệu quả

không

tệ.” Lúc

nóichuyện, trong mắt Hà Thất còn

ẩn

ẩn

ý cười.

“thật

sao?” Lâu Minh duỗi tay cầm con hạc giấy nho

nhỏ

lên ngắm nghía, giật giật hai cánh, thấy ở phía

trên

có hai chữ

nhỏ: cám ơn.

Khóe miệng Lâu Minh khẽ nhếch lên, nghĩ thầm



nhóc này vẫn rất hiểu chuyện, lễ phép. Nhưng mà cái tờ giấy màu vàng này đúng là rất giống tờ giấy dùng để vẽ bùa, kiểu dáng rất giống bùa chú mà đại sư Mao

đã

cho

anh.

“Có phải lại đến giờ thay ca

không?” Lâu Minh nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

“Vâng, Tam thiếu. Gặp lại

anh

vào tuần sau.” Hà Thất giơ tay chào theo nghi thức quân đội rồi xoay người rời khỏi phòng sách.

Mười giờ rồi, xem ra sát khí

trên

người mình lại tăng thêm, Lâu Minh

không

tự chủ lộ ra nụ cười khổ.