Chương 17-2: Bắt được một con sắc ma

Khi Lâu Minh về đến nhà, Trần Ngư vẫn ngồi

trên

ghế sô pha trong phòng khách xem TV, khi thấy Lâu Minh trở về,



rất kinh ngạc “Sao

anh

về sớm thế?”

“Sao em vẫn còn ở đây?” Lâu Minh

không

trả lời mà hỏi lại.

“Em

đang

khôi phục linh khí mà.” Trần Ngư nhắc nhở “anh

quên là em mới vẽ bùa trấn sát cho

anh

à?”

“Vẽ bùa trấn sát rất hao tổn linh khí sao?” Lâu Minh kinh ngạc.

“Đúng thế, em phải ở nhà

anh

một

giờ

thì

mới khôi phục lại được.” Trần Ngư hoàn toàn quên trước đó

không

lâu,



đã

ở trước mặt người nào đó, dõng dạc

nói

vẽ bùa trấn sát là chuyện đơn giản nhất.

“thì

ra thế.” Cảm xúc của Lâu Minh

không

vui vẻ nên cũng

không

muốn

nói

nhiều với



nhóc,

anh

nhìn lướt qua chiếc bàn

đã

trống trơn,

nói

với Điền Phi “Cậu

đi

lấy thêm ít đồ ăn vặt

đi.”

Lâu Minh dặn dò xong, cầm theo quà cháu trai tặng

đi

lên lầu.

Trong chốc lát, Điền Phi cầm

một

đống đồ ăn vặt đến trước mặt Trần Ngư, Trần Ngư vui vẻ cám ơn, ôm khoai tây chiên vùi mình ở ghế số pha tận hưởng cuộc sống. Người này

một

khi

đã

thoải mái rồi là

không

muốn nhúc nhích,

không

nhúc nhích

thì

thời gian trôi qua vèo vèo.

Vì thế, đến khi Lâu Minh ngồi ngây người trong phòng sách hai giờ đồng hồ, khi xuống lầu vẫn thấy

cônhóc ngồi

trên

ghế sô pha xem TV, nhịn

không

được hỏi “Sao em vẫn còn ở đây?”

“Em

đang

xem dở mà, bộ phim này

thật

mắc cười.” Trần Ngư chỉ vào TV,

nói.

Lâu Minh liếc nhìn TV, thấy trong TV, nữ chính – lệ rơi đầy mặt ghé vào ngực nam chính kêu to “anh

ơi,

anh

ơi,

anh

đừng chết mà.”, tiếng khóc

thật

là đứt từng khúc ruột, đau thấu tâm can. Lâu Minh quay đầu nhìn gương mặt sáng lạn với nụ cười tươi rói của Trần Ngư, có chút vi diệu.

“Ha ha ha ha,

thật

là mắc cười.” Trần Ngư lại nhịn

không

được cười to.

“Phim này buồn cười vậy sao?” Lâu Minh hỏi.

“Em

nói

cho

anh

biết, thực ra

trên

TV còn có

một

con ma nữ, lúc nãy con ma đó còn ăn dấm (ghen), đẩy nữ chính ra rồi nằm úp lên người nam chính, còn hôn nam chính nữa nha. Cái này là

anh

trai bị ma nữ ‘sàm sỡ’ rồi, ha ha ha, khi còn sống, chắc con ma này là fan hâm mộ của nam chính.” Trần Ngư chỉ vào TV rồi lại cười to “Ma nữ còn định cởϊ qυầи áo của ‘anh

trai’ nhưng

không

làm được, đúng là đồ ngốc, ma vừa mới chết

thì

làm gì có năng lực chạm được vào đồ vật

thật.”

“…” Lâu Minh nhìn TV chỉ thấy hình ảnh nam nữ chính, đột nhiên cảm thấy rùng mình “Em … có thể nhìn thấy hồn ma

trên

TV?”

“Có thể chứ, nhưng đây là phim truyền hình nước ngoài, em

không

hiểu con ma nữ

nói

gì, nếu như phim của nước ta, em còn có thể nghe giọng của ma nữ nữa đó, lúc đó còn vui nữa, ha ha ha …”

khôngbiết Trần Ngư thấy cái gì mà lại cười ha ha.

Vì thân thể đặc biệt của mình nên Lâu Minh

đã

tiếp xúc với nhiều Thiên Sư nhưng người giống như Trần Ngư

thì

đây là lần đầu tiên.

Lúc này, Điền Phi đến hỏi

anh

“Tam thiếu, bữa trưa

anh

muốn ăn món gì?”

Lâu Minh nhìn Trần Ngư hỏi “Nhóc con, em ở đây ăn cơm hay về nhà ăn?”

“Em

đã

nói

với mẹ là hôm nay

đi

chơi cùng bạn nên

không

thể về nhà ăn được.”

nói

đến mẹ Trần, Trần Ngư chợt nhớ đến

một

chuyện,



nhảy dựng lên, hoảng hốt

nói

“Suýt nữa

thì

quên mất, mẹ em còn cho em năm ngàn

đi

mua quần áo nữa.”

“Vậy em ăn trưa xong rồi

đi

mua

đi.” Lâu Minh hỏi “Buổi trưa em muốn ăn gì?”

“Em

không

kén ăn!” Từ

nhỏ

Trần Ngư

đã

rất dễ nuôi.

“Vậy

thì

ăn món Tứ Xuyên

đi” Lâu Minh nhớ món ăn của tỉnh Thanh Sơn cũng khá cay.

“Vâng, tôi

sẽ

cho người

đi

mua.” Vì tình huống của Lâu Minh, trong nhà cũng

không

thuê người giúp việc hay đầu bếp gì, chủ yếu là hỏi Lâu Minh ăn gì rồi cho người ra ngoài mua.

“Sao phải

đi

mua đồ ăn ở ngoài? Đồ ăn mua ở ngoài cũng khó sắp xếp lắm.” Trần Ngư quay người “Hay là chúng ta ra ngoài ăn

đi.”

“…” Lâu Minh sững người, chưa kịp từ chối

thì

nghe Trần Ngư

nói

tiếp.

“Với lại chút nữa em còn phải mua quần áo, chúng ta lái xe tìm chỗ nào đó ăn cơm, rồi sau đó

anh

đimua đồ cùng em luôn.” Trần Ngư cảm thấy ý kiến của mình rất đúng luôn “Cứ vậy

đi,

một

công đôi chuyện.”

“Để

anh

cho người chở em

đi.” Lâu Minh vẫn

không

có ý định

đi.

“anh

lo lắng sát khi

trên

người

anh

hả, ai da,

anh

yên tâm, có em đây.” Trần Ngư

nói

xong liền từ ghế sô pha bật dậy, nắm lấy tay Lâu Minh, ngón tay trắng nõn nhanh như chớp vẽ lên lòng bàn tay của Lâu Minh, rất nhanh,

một

bùa trấn sát mới được hoàn thành.

Luồng khí lạnh quen thuộc từ lòng bàn tay truyền đến, Lâu Minh khϊếp sợ nhìn Trần Ngư.

“anh

xem, như vậy là

không

sao rồi, hai giờ, ăn lẩu cũng đủ.” Vẻ mặt Trần Ngư ‘em có giỏi

không’.

“Môn phái của họ vẽ bùa trấn sát

không

chỉ để trấn sát mà còn tạo tổn thương đối với cơ thể mang theo sát khí.” Trong đầu Lâu Minh lại

hiện

lên câu phân tích của Mao đại sư đối với bùa trấn sát. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Trần Ngư, Lâu Minh

không

nhìn ra được chút xíu ý muốn làm hại

anhcủa

cô, có lẽ,



nhóc này cũng

không

biết việc bùa trấn sát

sẽ

gây tổn thương cho cơ thể của

anh

đi.

“Sao rồi? Hay là chúng ta dứt khoát chọn ăn lẩu

đi, lẩu uyên ương được

không, người ăn cay hay

khôngăn cay đều ăn được.” Trần Ngư

nói, bỗng nhiên nhận ra



thật

thèm ăn lẩu mà, nhưng

một

người ăn

thì

chẳng thú vị gì, vì thế



tích cực dụ dỗ Lâu Minh “anh

Ba,

đi

nha,

đi

nha.”

“Em cũng

đã

vẽ bùa trấn sát rồi, giờ mới hỏi

anh



đi

hay

không

hả?” Lâu Minh cười khẽ “Nếu

không

đichẳng lẽ lại làm phí mất

một

lá bùa.”

“Đúng thế, đúng thế.” Trần Ngư liên tục gật đầu “Chắc chắn là

anh

đã

lâu lắm

không

đi

ăn bên ngoài rồi, đúng lúc quá còn gì.”

“Em đúng là,

đi

thôi.” Lâu Minh cười khẽ,



nhóc

nói

đúng, đúng là

anh

đã

rất lâu rồi chưa

đi

ăn bên ngoài, vì thế có chút động lòng.

==

Trong tiệm lẩu nào đó cách khu tập thể quân đội khoảng hai mươi phút chạy xe, Lâu Minh và Trần Ngư ngồi

một

bàn, Điền Phi và hai bảo vệ cao lớn, to khỏe ngồi

một

bàn.

không

ngừng khuấy, gắp trong nồi lẩu, hơi nước nóng

sự

bốc lên làm khuôn mặt Trần Ngư đỏ ửng nhưng đôi đũa của



không

ngừng lại giây phút nào.

Lâu Minh ăn

không

nhiều, thấy ly nước bên cạnh Trần Ngư

đã

hết

thì

lấy nước ô mai rót đầy cho

cô.

“Cám ơn

anh

Ba.” Hai má Trần Ngư phồng lên, tranh thủ bớt chút thời gian

nói

cám ơn Lâu Minh.

Lâu Minh thấy miệng Trần Ngư dính đầy tương vừng và tương ớt, lôi tha lôi thôi, lại nhìn xung quanh đầy người, nhịn

không

được rút giấy ăn đưa cho Trần Ngư “Em ăn từ từ thôi, đâu có ai giành ăn với em, lau miệng

đi

đã

nè.”

“Lau làm gì ạ, chút nữa đằng nào cũng dơ.” Trần Ngư

không

thèm để ý.

“…” Lâu Minh cau mày

nói

“Em là con

gái

đó, lúc ăn uống phải đoan trang

một

chút chứ.” Lần trước ở biệt thự cũng như vậy, nhưng khi đó

không

có người ngoài nên Lâu Minh

không

nhắc nhở

cô.

“Ăn đoan trang? Vậy chắc chắn là đồ ăn

không

ngon. Có đồ ăn ngon

thì

còn có người nào để ý ăn đoan trang hay

không

đoan trang.” Trần Ngư phản bác.

“Em ngồi yên xem nào.” Lâu Minh

không

có cách nào phản bác lý luận cùi bắp, ngụy biện của Trần Ngư nhưng lại

không

nhìn nổi bộ dạng này của

cô, đành phải lên tiếng cắt ngang lời Trần Ngư, từ phía đối diện vươn tay lên lau miệng cho

cô.

“Được rồi, em tiếp tục ăn

đi.” Cuối cùng Lâu Minh cũng thoải mái hơn.

“anh

ăn uống mà cũng phiền phức vậy.” Trần Ngư lầm bầm, tiếp tục vùi đầu vào

sự

nghiệp ăn uống.

Lâu Minh vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy quả nhiên Trần Ngư vẫn còn là trẻ con, nhưng tâm trạng

không

hiểu sao lại tốt hơn

không

ít.

Động tác vừa rồi của Lâu Minh làm vô cùng tự nhiên nhưng lại làm cho những người đàn ông to cao theo

anh

nhiều năm

đang

ngồi bên cạnh giật cả mình, cả đám đưa mắt nhìn nhau, Điền Phi lập tức lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào nhóm chat ‘bảy trợ lý’, đăng comment (Sau này các cậu thấy tiểu thư Trần Ngư

thì

phải khách khí

một

chút nha, Tam thiếu thích



ấy.)

(Tam thiếu muốn

yêu

rồi?) Trợ lý nào đó nắm lấy thông tin quan trọng nhất.

(Cái gì? Tam thiếu thích



nhóc nhà họ Trần, tôi mới

đi



một

ngày, cuối cùng là

đã

xảy ra chuyện gì???) Đây là Hà Thất vừa mới giao ban tối qua xong.

(Tam thiếu thích



nhóc nhà họ Trần? Sao

anh

ấy lại thích con bé nhiều chuyện đó?) Đây là Trình Bằng- người

không

có cảm tình với Trần Ngư lắm.

(Cái gì? Tam thiếu

yêu

đương rồi? Tôi còn nghĩ rằng

anh

ấy

sẽ

độc thân chứ.)

(Tôi cảm thấy nếu Bộ trưởng Lâu biết, chắc chắn là

sẽ

đến nhà thị trưởng Trần cầu hôn, mặc dù tuổi tác cách nhau hơi xa

một

chút nhưng Trần tiểu thư là



gái

duy nhất

không

sợ sát khí

trên

người Tam thiếu.)

(Bỗng nhiên cảm thấy hợp lý)

(Bỗng nhiên cảm thấy hợp lý)

(Bỗng nhiên cảm thấy hợp lý)



Điền Phi thấy nhóm chat

đã

chệch hướng sang chủ đề khác, vội vàng bổ sung (Tôi

nói

Tam thiếu thích tiểu thư Trần Ngư hơn là chúng ta nghĩ, chưa

nói

đến loại thích kia.)

Trong nhóm chat bao trùm

một

sự

im lặng tuyệt đối.

Rút cục cũng chờ đến lúc Trần Ngư ăn no, Lâu Minh đưa khăn giấy

đã

chuẩn bị từ lâu tới. Trần Ngư nhận khăn giấy, vừa lau vừa

nói

“Thực ra lúc em ăn cơm ở trong nhà rất đoan trang.”

“Tại sao khi ăn ở nhà

thì

đoan trang, còn ở bên ngoài

thì

… điên cuồng như vậy, bình thường người ta

không

phải là làm ngược lại hay sao?” Lâu Minh tò mò hỏi.

“Vì cha mẹ em a.” Trần Ngư giải thích “Nếu ở trong nhà, em ăn quá nhanh

thì

bọn họ

sẽ

suy nghĩ nhiều. Chắc chắn

sẽ

cảm thấy khi em sống ở thôn Đại Mộc chịu rất nhiều khổ sở, chưa được ăn món nào ngon hoặc là còn ăn

không

đủ no gì gì đó.”

“Mẹ em động

một

chút là

sẽ

khóc, em sợ bà ấy khóc lắm.” Trần Ngư nghĩ đến nước mắt của mẹ Trần là rùng mình “Phụ nữ mà khóc

thì

thật

đáng sợ.”

Lâu Minh nhìn



nhóc như

một

tên dở hơi, nhịn

không

được bật cười.

“anh

cười cái gì?”

“Xin lỗi, chẳng qua

anh

cảm thấy trước đây em sống rất vui vẻ.” Sáng sủa, lạc quan, vô tư lự, chỉ có người sống trong

một

hoàn cảnh tốt đẹp mới có tính cách này.

“Ha ha ha … Cũng tốt lắm.” Trần Ngư hỏi lại “Còn

anh

thì

sao? Có vui vẻ

không?”

Lâu Minh

không

ngờ Trần Ngư

sẽ

hỏi như vậy, sửng sốt chớp chớp mắt rồi dùng giọng điệu như đúc Trần Ngư trả lời “anh

cũng tốt lắm.”

“anh

xạo quá, thể chất đặc thù của

anh

như vậy chắc chắn là

không

thể thoải mái

đi

ra ngoài, chắc

anhcũng chẳng có người bạn nào.” Trần Ngư hào phóng vỗ vỗ ngực “Nhưng mà sau này

anh

không

cần lo lắng, coi như vì bữa lẩu hôm nay

anh

mời em, sau này

anh

muốn ra ngoài lúc nào cũng đều có thể đến tìm em, em vẽ bùa trấn sát cho

anh.”

“Xem ra nồi lẩu này

anh

mời rất đáng giá nha.” Lâu Minh lại nhịn

không

được cười khẽ.

Điền Phi thấy Tam thiếu lại cười, vùi đầu tiếp tục phát Wechat (Mấy cậu, bữa cơm này Tam thiếu cười suốt thôi, cộng lại còn nhiều hơn số lần

anh

ấy cười vào năm ngoái. Nét mặt bây giờ so với lúc mới từ nhà bộ trưởng Lâu về hoàn toàn là hai người khác nhau.)

(Cho nên …)

(Cho nên …)

(Cho nên …)

(Nội dung hạng mục công việc cần gia tăng thêm, mua sắm các loại đồ ăn vặt.



nhóc nhà họ Trần này xem bộ dáng rất dễ bị đồ ăn vặt dụ.) Hà Thất cũng

đã

gặp tướng ăn của Trần Ngư vào đêm qua.

(đã

rõ!)

(đã

rõ!)

(Vì Tam thiếu.) Đây là người vẫn còn chút ý kiến với Trần Ngư – Trình Bằng.

Những người lính tham gia đội bảo vệ Lâu Minh, đều là những người còn sống sót từ chiến trường nhờ vào những thiết kế vũ khí của Lâu Minh, bọn họ hiểu



giá trị con người của Lâu Minh, cũng

thật

tâm kính nể

anh. Nhưng

một

người như

anh, vì thể chất đặc biệt mà bị



lập đứng ngoài xã hội, người nhà, người thân, bạn bè đều

không

thể tiếp xúc, giao lưu. Điều này làm những người đàn ông cao to, thô lỗ như bọn họ đều cảm thấy đau lòng.

Mặc dù bọn họ

không

để ý đến việc sát khí

trên

người Lâu Minh ảnh hưởng nhưng Lâu Minh vẫn cố gắng tránh xa bọn họ hết mức có thể, dù cả ngày ở trong

một

tòa nhà, bọn họ cũng chẳng

nói

được với

anh

mấy câu ngoại trừ công việc.

Chỉ có Trần Ngư, người duy nhất

không

bị ảnh hưởng bởi sát khí có thể thoải mái tiếp xúc với Lâu Minh. Cũng chính bởi điều này, chỉ cần Trần Ngư

không

uy hϊếp đến

sự

an toàn của Lâu Minh, những người đàn ông cao lớn, thô kệch này

đã

quyết định nâng địa vị của Trần Ngư lên. Đừng

nói

chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, thậm chí



muốn ăn hổ, bọn họ cũng có thể liên hệ với các

anh

em ở biên giới xem có thể bắt

một

hai con mang về ăn chơi hay

không.

Ăn cơm trưa xong, Trần Ngư mang theo Lâu Minh đến tiệm quần áo thời trang dưới lầu. Lâu Minh chưa bao giờ cùng người khác

đi

mua sắm quần áo,

anh

đứng ở cửa mà

không

biết phải làm sao. Đặc biệt đằng sau

anh

còn đứng ba người đàn ông to cao, vạm vỡ, nhìn sao cũng thấy kì kì.

“Nếu

không

các

anh

đừng vào, em chọn đại hai bộ rồi ra ngay.” Trần Ngư thấy Lâu Minh

không

tự nhiên

thì

nói.

“không

sao đâu, em cứ từ từ chọn,

anh

đứng ở cửa chờ cũng được.” Bùa trấn sát còn tác dụng trong năm mươi phút nữa, đúng là

không

vội.

Trần Ngư gật

nhẹ

đầu, quay đầu bước vào cửa hàng. Trong nháy mắt vừa bước vào,

một

luồng khí lạnh quen thuộc ập đến làm bước chân của



ngừng lại.

“Sao vậy em?” Phát

hiện

Trần Ngư

không

bình thường, Lâu Minh hỏi.

“không

sao ạ.” Trần Ngư lắc đầu, tiếp tục

đi

vào tiệm quần áo.

Thành phố lớn như vậy

thì

quả nhiên ma quỷ cũng

không

ít,

đi

đâu cũng có thể gặp được, dù sao

thìMắt

âm

dương của



vẫn chưa mở, mắt

không

nhìn thấy

thì

coi như

không

biết

đi.

Mặc dù



có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng con ma này vô cùng nhiều chuyện.

Trần Ngư đưa tay cầm

một

bộ váy liền màu đen

thì

thấy bên tai truyền đến giọng

nói

kỳ dị “Chậc chậc, lớn lên đen như vậy mà còn

không

biết xấu hổ mặc váy màu đen,

không

sợ mặc lúc ban đêm ra cửa dọa người khác chạy mất dép.”

Tay

đang

cầm quần áo của Trần Ngư cứng đờ, đem cái váy đen treo lên kệ, ngược lại cầm

một

cái váy màu trắng lên, kết quả giọng

nói

bên tại vẫn

không

buông tha “Trời ạ, dám cầm váy trắng, trắng thêm đen, cho mình là thuốc trị cảm cúm chắc.”

“…” Trần Ngư nhịn xúc động muốn đánh người, đem cái váy trắng trả về chỗ cũ, chuyển qua cầm

mộtchiếc váy hồng. Sau đó,

một

luồng khí lạnh lại thổi tới, con ma này lại tới nữa rồi.

“Chậc chậc, uổng cho

một

đôi chân dài, chọn đồ kiểu gì vậy trời,

không

có mắt thẩm mỹ gì hết.”

“Mi …” Trần Ngư

không

nhịn được quay đầu định mắng con ma nhiều chuyện này, lại đối mặt với nụ cười tiêu chuẩn của chị

gái

bán hàng.

“Em

gái, quần áo em phải mặc thử vào người mới biết đẹp hay

không. Em cầm xem

thì

không

biết chính xác đâu, hay là em chọn vài bộ vào trong phòng thay đồ thử xem.”

thì

ra nhân viên cửa hàng thấy Trần Ngư cứ chọn rồi lại đặt xuống mấy lần mà chưa chọn được, vì thế chạy đến góp ý.

“A, vâng.” Trần Ngư gật

nhẹ

đầu, cầm bộ màu hồng định vào phòng thử thử xem sao.

Kết quả hồn ma kia

không

chịu tha cho

cô, vừa theo Trần Ngư vào phòng thử đồ vừa ồn ào “Thử cái gì mà thử. Mặc vào nhất định là khó coi muốn chết. Quần áo dù có đẹp nhưng người mặc

không

đẹp

thìcũng như

không,

thật

sự

là chà đạp tâm huyết của nhà thiết kế mà.”

Trần Ngư rầm

một

tiếng đóng cửa phòng thay đồ, đem hồn ma ngăn bên ngoài, nghĩ rằng cuối cùng cũng được thanh tịnh, nhưng con ma

không

biết xấu hổ này lại dám chui vào phòng thay đồ. Trần Ngư tức giận, đặt quần áo qua

một

bên, mở mắt

âm

dương, đưa tay tóm chặt áo của hồn ma, đẩy nó dán vào cửa phòng thử đồ, giận dữ quát “Mi

nói

thêm

một

câu nữa xem, có tin ta thu mi hay

không.”

“cô





có thể nhìn thấy tôi hả?” Con ma nam vô cùng hưng phấn nhìn Trần Ngư.

“Ta chẳng những nhìn thấy mi, nếu mi còn chọc giận ta, ta

sẽ

làm cho mi hồn bay phách lạc.” Trần Ngư nhìn con ma nam ăn mặc lòe loẹt, hung dữ uy hϊếp.

“A, trời ạ,

thì

ra



là Thiên Sư à, thảo nào mà tôi thấy quanh người



có vòng ánh sáng (linh quang).” Ma nam hiển nhiên là

không

để lời uy hϊếp của Trần Ngư ở trong lòng,

anh

ta còn

đang

chìm đắm trong

sự

vui sướиɠ vì mình

đã

phát

hiện

một

Thiên Sư.

“anh

biết

thì

tốt rồi, bây giờ

anh

câm miệng ngay cho tôi, nếu dám nhìn lén tôi thay quần áo,

thì

tôi …” Trần Ngư làm

một

động tác cắt cổ.

“Ai chà, tôi sợ quá à. Đừng khinh thường tôi

không

biết gì cả nhé. Lúc trước tôi cũng quen biết Thiên Sư đó nha. Thiên Sư như các



không

thể vô cớ khi dễ các hồn ma lương thiện chưa làm việc xấu như tôi được, nếu

không

sẽ

tạo nên oan nghiệt đó.” Ma nam cười khinh bỉ.

“Xem ra

anh

cũng có hiểu biết đó.” Trần Ngư cười lạnh “một

sinh hồn như

anh

không

nghĩ cách quay trở lại thân thể

đi, lắc lư bên ngoài làm cái gì, coi chừng trở thành ma

thật

thì

đừng có hối hận.”

Sinh hồn: hồn lìa khỏi xác nhưng vẫn còn sống (hôn mê), tình trạng ly hồn.

Nếu thằng oắt này là hồn ma

thật

thì

Trần Ngư

sẽ

liều mạng

một

lần ra tay

không

thu tiền tiễn cậu ta xuống

âm

phủ, nhưng xui

một

cái thằng oắt này lại là

một

sinh hồn.

không

sai, khi Trần Ngư vừa mở mắt

âm

dương ra

thì

phát

hiện

ngay, thằng oắt này

trên

cơ bản là chưa chết, chỉ là

không

biết vì lý do gì mà hồn rời xa thân thể mà thôi.

“cô

nói

là tôi chưa chết sao?” Vẻ mặt ma nam kinh hãi.

“không

phải

anh

tỏ vẻ hiểu biết nhiều lắm sao? Mình chết hay chưa mà còn

không

biết nữa hả?” Trần Ngư lười cùng đối phương

nói

nhảm “anh

đi

ra ngoài, tôi phải thay quần áo,

không

cho phép

anh

nhìn lén.”

“Ai thèm nhìn lén

cô,

một



nhóc như



thì

có gì để xem. Trước đây có đầy người mẫu thế giới cởϊ qυầи áo trước mặt tôi cầu tôi thiết kế trang phục cho họ mà tôi còn

không

thèm để mắt tới đây này.” Ma nam kiêu ngạo

nói

“Nể tình



có thể nhìn thấy tôi, tôi có thể giúp



tư vấn chọn trang phục. Trước tiên



cởϊ qυầи áo của



ra cho tôi xem dáng người của



…”

Trần Ngư tức giận, đưa tay vỗ bốp lên mặt ma nam, rồi kéo thằng oắt

đang

choáng váng này ra khỏi phòng thử đồ.

Nhân viên cửa hàng

đang

đứng trước phòng thử đồ, thấy Trần Ngư

đi

ra mà vẫn chưa thay quần áo

thìhỏi “Bộ lúc nãy

không

vừa cỡ với em sao?”

“không

phải, chị chờ em

một

chút.” Trần Ngư nhìn



nhân viên cười cười,

đi

ra phía ngoài cửa hàng, gọi to “anh

Ba,

anh

Ba.”

Lâu Minh nghe giọng của Trần Ngư

thì

đi

lại, hỏi “Sao vậy nhóc?”

“anh

Ba,

anh

qua đây em nhờ chút.” Trần Ngư kéo thằng oắt ma,

đi

theo Lâu Minh đến khu vực nghỉ ngơi trong cửa hàng, sau đó đem cánh tay của thằng oắt ma nhét vào tay phải của Lâu Minh.

Lâu Minh chỉ cảm thấy đột nhiên tay phải của mình dường như

đang

cầm

một

vật gì đó lạnh buốt, nhưng cúi đầu nhìn

thì

lại chẳng có gì.

anh

khó hiểu ngẩng đầu nhìn Trần Ngư.

“Có

một

con sắc ma, dám nhìn lén em thay quần áo.” Trần Ngư

nói.

Ánh mắt Lâu Minh nheo lại ánh lên tia nguy hiểm, nhìn về phía phòng thử đồ.

“trên

tay

anh

vẫn còn bùa trấn sát của em,

anh

giữ tay của

anh

ta,

anh

ta

sẽ

không

động đậy được đâu, em

đi

thử quần áo

một

chút.” Trần Ngư

nói

xong

thì

quay lại phòng thử đồ.

Nắm lấy tay

anh

ta, nắm lấy tay ai, sắc ma?

Sắc mặt Lâu Minh kỳ quái nhìn bàn tay phải của mình, bàn tay trống

không. Quả

thật

là có cảm giác lạnh buốt nơi bàn tay nhưng xung quanh đó chẳng có gì khác lạ.

Biết

trên

thế giới này có ma là

một

chuyện nhưng

anh

chưa bao giờ nghĩ có

một

ngày

anh

sẽ

cùng

mộtcon ma, lại còn là

một

con sắc ma nắm tay nhau.

Trước tới nay chưa bao giờ sợ hãi điều gì, lần đầu tiên Lâu Tam thiếu cảm giác lạnh cả sống lưng