Chương 11: Trắng lại rồi

Tập huấn quân

sự

của đại học Đế Đô tổ chức ở doanh trại quân đội nào đó phía Tây ngoại thành, huấn luyện liên tục trong

một

tháng mới nghỉ. Trong khoảng thời gian này, dù là dân thành phố hay dân ở nông thôn, dù là học bá hay học tra, nam sinh viên hay nữ sinh viên,

thì

người nào cũng đều phải lột

một

lớp da mới có thể trở về trường học.

Học bá: sinh viên học giỏi.

Học tra: sinh viên học kém

Nhưng mà hiển nhiên Trần Ngư là

một

ngoại lệ, dù sao để có thể đuổi bắt ma

thì

thể lực của người nào đó

không

phải là người bình thường có thể có. Đối với tia tử ngoại là kẻ thù của phái nữ, Trần Ngư càng hoàn toàn bất chấp, ánh nắng ở Đế Đô còn ôn hòa hơn ở tỉnh Thanh Sơn nhiều.

Nhưng vì muốn hòa đồng cùng tập thể, tối nào Trần Ngư cũng theo các bạn đắp mặt nạ trắng da. Còn ban ngày, dù cho



có quên thoa kem chống nắng

thì

các bạn cùng phòng cũng giúp



thoa lên. Thế là hơn nửa tháng qua

đi, dưới

sự

chăm chỉ giám sát của ba bạn cùng phòng, bạn học đen nhẻm Trần Ngư của chúng ta, vậy mà trắng lại, trắng hơn nữa rồi!

“Trời ạ, mỗi ngày chúng ta đều phơi nắng lâu như vậy, Tây Thi, thế mà cậu còn trắng ra!” Phương Phỉ Phỉ

không

thể tin, trợn mắt nhìn Trần Ngư.

“Trước kia sao tớ lại

không

phát

hiện

nhỉ.” Hàn Du đưa tay sờ sờ gương mặt trơn mềm của Trần Ngư “Tây Thi dù đen, nhưng làn da

thật

mịn,

thật

mềm.”

Trương Mộc Oản lật xem mỹ phẩm dưỡng da của Trần Ngư “Cái mặt nạ này của cậu hình như

không



trên

thị trường, cậu mua ở đâu vậy?”

“Mẹ tớ làm cho tớ

một

thẻ thành viên spa trung tâm thành phố, mặt nạ này là họ làm cho tớ.” Trần Ngư

nói.

“Spa thẩm mỹ nào vậy, mặt nạ tốt vậy sao?” Trương Mộc Oản kết luận bí quyết trắng da của Trần Ngư là nằm ở mặt nạ dưỡng da này.

“Tớ cũng

không

nhớ

rõ, khi nào tập quân

sự

xong, về kí túc xá tớ lấy cho các cậu xem.” Trần Ngư cầm vài miếng mặt nạ đưa cho các bạn “Cho các cậu thử trước xem sao.”

“Vậy chúng tớ

không

khách sáo đâu.” Giữa các



nương, việc trao đổi mặt nạ dưỡng da là bình thường nên ba người cũng

không

có giả bộ kiểu cách, vui vẻ nhận mặt nạ Trần Ngư đưa, nằm

trên

giường đắp lên mặt.

“Còn bao nhiêu ngày nữa việc tập quân

sự

này mới kết thúc đây trời, bây giờ tớ đắp mặt nạ mà cũng thấy đau, chắc là bỏng nắng rồi.” Bởi vì mặt nạ

trên

mặt nên tiếng của Hàn Du mơ hồ

không

rõ.

“Nhanh lắm, hơn tuần nữa thôi.” Phương Phỉ Phỉ trả lời.

“Các



nương, ráng lên.” Trương Mộc Oản nằm

trên

giường giơ

một

tay lên làm động tác cố lên, động viên mình và các bạn.

Trần Ngư vừa nghe các bạn

nói

chuyện, vừa dùng điện thoại di động trò chuyện với mẹ Trần. Hàng ngày mẹ Trần đều nhắn tin hỏi thăm tình hình của Trần Ngư, thuận tiện dặn dò



chăm chỉ đắp mặt nạ.

Trần Ngư vừa nhắn tin trả lời mẹ Trần xong, phần mềm QQ nhảy ra tin nhắn nhắc nhở, Trần Ngư nghi ngờ nhấn vào, quả nhiên là ‘Mưa bay tháng ba’.

Mưa bay tháng ba: Người

anh

em,

anh

có đó

không, có

không?

Tôi muốn xây đường:??

Mưa bay tháng ba: Người

anh

em,

anh

đây rồi …. Giờ

anh

đang

ở đâu????

Trần Ngư nhìn tin nhắn quá lố của đối phương

thì

biết

anh

ta

đang

rất gấp gáp, nghĩ nghĩ rồi trả lời: Tôi

đang

ở Đế Đô.

Mưa bay tháng ba: Đế Đô? Đế Đô!!!

anh

xong việc trở về rồi!

Tôi muốn xây đường: Tôi vẫn ở Đế Đô, chuyện của tôi còn chưa làm xong.

Mưa bay tháng ba: Người

anh

em,

không, đại thần,

anh

có thể dành ra

một

đêm

không, giúp em (tiểu đệ) xử lý con ác ma đó trước được

không?

Tôi muốn xây đường: Sao thế?

Mưa bay tháng ba: Xảy ra chút chuyện ngoài dự kiến, con ác ma kia nhất định phải được xử lý trước đêm mai.

Đêm mai? Từ doanh trại quân đội mà lén chuồn

đi

thì

rất rắc rối, còn phải nửa đêm chạy

đi

bắt ma, sau đó lại phải quay về ngay, ngày hôm sau phải tham gia huấn luyện. Trần Ngư nghĩ nghĩ, cảm thấy

khôngđủ thời gian,

đang

định từ chối

thì

bên kia lại nhắn tin đến.

Mưa bay tháng ba: Lại thêm hai mươi vạn?

Mưa bay tháng ba: Em biết đột nhiên thay đổi thời gian là

không

được, nhưng mà đại thần,

anh

cứu em

đi, em

đã

lỡ khoe khoang trước mặt ông nội em rồi.

Cậu khoe khoang khoác lác

thì

liên quan gì đến tôi, nhưng mà có thêm hai mươi vạn, ngu sao

khôngcầm. Trần Ngư xóa mấy chữ định gửi lúc nãy, trả lời: Tối mai tôi

sẽ

cố gắng ra ngoài

một

chuyến xem sao.

Mưa bay tháng ba: Cám ơn, cám ơn đại thần. Đại thần, trước mười hai giờ đó,

anh

làm được

không?

Tôi muốn xây đường: Địa chỉ?

Mưa bay tháng ba: Ngoại ô phía Bắc, Hàn Sơn.

Trần Ngư tra địa chỉ, phát

hiện

nơi đó cách đây

một

đoạn, nếu may mắn bắt được taxi

thì

trước mười hai giờ có thể đến đó. Nhưng mà trước mười hai giờ phải giải quyết xong, coi bộ cũng khó à.

Nhưng mà … chênh lệch nửa giờ, chắc là đối phương

sẽ

không

phát

hiện

ra đâu. Ôm tâm lý chờ vận may, Trần Ngư cẩn thận đánh mấy chữ: Cũng xêm xêm.

Đúng vậy, mình

nói

là xêm xêm,

không

nói

là chắc chắn, cũng đâu phải là

nói

láo đâu.

Mưa bay tháng ba: Tốt quá, đại thần,

anh

quả thực

đã

cứu em

một

mạng. Sau này có chuyện gì,

anh

cứ

nói

với em

một

tiếng, em

sẽ

không

chối từ.

Tôi muốn xây đường: Muốn kết thân với tôi?

Mưa bay tháng ba: Hắc hắc hắc …

anh

nhìn ra rồi hả.

Tôi muốn xây đường: Có quen biết tôi cũng

không

giảm giá đâu.

Trần Ngư trả lời xong, thoát ra ngoài

không

để ý cậu ta nữa.

‘Mưa bay tháng ba’ đánh

một

dãy dấu chấm

thật

dài biểu thị mình

không

còn gì để

nói.

==

Khu Quan Hải, thành phố Đế Đô, trong

một

tòa nhà mang nét kiến trúc cổ của Trung Hoa,

một

thanh niên mặc áo trắng, cũng chính là ‘Mưa bay tháng ba’, vẻ mặt vui mừng ra khỏi phòng.

“Lương Vũ, cậu muốn

đi

đâu?”

một

thanh niên hai bảy hai tám tuổi, mặc âu phục gọi Lương Vũ lại.

“Tôi

đi

dạo xung quanh thôi.” Lương Vũ cũng

không

thèm để ý đến người thanh niên, vượt qua mặt

anhta định

đi

ra ngoài.

“Cậu

đi

tìm người giúp đỡ hả.” Người thanh niên cười lạnh lùng

nói.

“Đúng vậy,

thì

sao nào?” Lương Vũ đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn người thanh niên.

“anh

đây cũng là muốn tốt cho cậu, ác ma

một

trăm năm

không

phải là dễ đối phó, đừng có cố chấp ba hoa khoác lác nữa, kéo thêm người khác xuống cũng

không

phải là chuyện tốt.” Người thanh niên

âmtrầm

nói, dường như chắc chắn Lương Vũ

sẽ

không

tìm được Thiên Sư nào có thể giúp cậu ta diệt trừ ác ma.

“không

phiền

anh

phải quan tâm đâu,

anh

họ.” Lương Vũ trả lời.

“Lương Vũ, mặc dù

anh

không

thích cậu nhưng cũng

không

muốn thấy cậu

đi

vào chỗ chết.” Người thanh niên cau mày “Chỉ là

một

cây kiếm gỗ đào mà thôi, cậu cầm nó cũng đâu có ích lợi gì.”

“Tôi giữ nó

không

có tác dụng gì nhưng cũng

sẽ

không

đưa cho

anh.” Lương Vũ nhìn vẻ mặt người thanh niên lúc trắng lúc xanh, sau đó sảng khoái tinh thần

đi

ra khỏi nhà.

Lương Vũ là con trai trưởng nhà họ Lương,

một

dòng họ Thiên Sư thế gia (thế gia: gia đình có truyền thống, địa vị cao), nhưng lại là người có tu vi (học tập và rèn luyện) yếu nhất trong thế hệ này. Nhưng mà riêng Lương Vũ lại có trong tay

một

thanh kiếm gỗ đào ngàn năm.

một

thanh pháp khí cực phẩm (pháp khí: vũ khí của đạo sĩ, cực phẩm: thượng hạng) nhưng rơi vào tay Lương Vũ lại giống như cây củi mục. Những người khác trong nhà họ Lương đương nhiên là ‘trông thấy mà thèm’, mặc dù thanh kiếm này là do Lương Vũ ‘chó ngáp phải ruồi’ mua được tại

một

tiệm đồ cổ.

Nửa tháng trước, ông lão nhà họ Lương (Lương lão gia tử) để Lương Quang đến ngôi biệt thự

nhỏ

phía bắc ngoại ô – Hàn Sơn để ‘dọn sạch’. Ngôi biệt thự Hàn Sơn này, Lương Vũ biết là do Mao đại sư –

mộtngười bạn lâu năm của Lương lão gia tử đặc biệt nhờ cậy phải ‘dọn sạch’. Nghe

nói

bởi vì

một

tháng sau

sẽ



một

nhân vật vô cùng quan trọng đến biệt thự đó ở vài ngày, cần đảm bảo 100% xung quanh ngôi biệt thự

không



một

tia sát khí nào.

Lương Quang

đi

biệt thự, phát

hiện

ở đó

không

biết từ lúc nào

đã



một

con ác ma đạo hạnh

một

trăm năm.

một

người

một

ma chiến đấu với nhau xong, Lương Quang

không

thể thu phục ác ma, trở về

nóivới Lương lão gia tử, con ác ma đó rất lợi hại cần phải mượn kiếm gỗ đào của Lương Vũ.

nói

là mượn thực ra chỉ là lấy cớ mà thôi, lúc đó Lương lão gia tử

sẽ

cảm thấy cây kiếm gỗ đào ở trong tay Lương Quang mới phát huy được tác dụng. Nhưng làm sao Lương Vũ có thể đồng ý, từ

nhỏ

cậu

đãghét nhất người

anh

họ này của mình, thế là vì bảo vệ cây kiếm gỗ đào, đầu Lương Vũ nóng lên, dõng dạc

nói

với ông nội là cậu có thể thu phục con ác ma này.

Thế nhưng mà cậu làm sao mà có bản lĩnh ấy.

Lúc này, cậu mới nghĩ đến đại thần mới quen

trên

mạng, người có thể mở được cửa

âm

‘Tôi muốn xây đường’, thế là cậu liên hệ với người ta, hẹn

một

tháng sau

sẽ

đi

đuổi ma. Nhưng

thật

không

khéo, nhân vật quan trọng kia đột nhiên thay đổi thời gian,

nói

là đêm mai

sẽ

đến ở biệt thự.

Lương Vũ

không

còn cách nào khác, cậu

không

đánh lại ác ma, chỉ có thể mang tâm lý hên xui lên mạng tìm ‘Tôi muốn xây đường’, nghĩ nếu như đại thần

không

rảnh

thì

cậu đành phải đem cây kiếm gỗ đào cho Lương Quang thôi, dù sao

thì

mạng sống vẫn quan trọng hơn pháp khí mà. Cũng may là số của cậu

không

tệ, vậy mà đại thần

đã

đồng ý rồi.

Cho nên vì thế cậu mới ở trước mặt Lương Quang mà dương dương tự đắc như thế.

==

Biệt thự nhà họ Lâu, nhân vật quan trọng Lâu Minh

đang

nói

chuyện cùng hiệu trưởng đại học Đế Đô.

“Đúng, thời gian

không

có vấn đề gì, thứ sáu tuần này cứ theo kế hoạch

đi.” Lâu Minh

nói.

“thật

là ngại quá bỗng nhiên lại đổi thời gian của

anh.” Hiệu trưởng xin lỗi “Chính là do cuối tuần này tôi lại có

một

một

Hội thảo bên Mỹ,

một

tháng sau mới về được, nhưng tôi lại

không

muốn bỏ qua buổi tọa đàm của

anh.”

“Hiệu trưởng, ông đừng khách khí, ông đến nghe tọa đàm là vinh dự của tôi.” Lâu Minh khiêm tốn

nói.

“anh

đừng

nói

vậy, tài năng của

anh

tôi còn

không

biết sao.” Hiệu trưởng lại hỏi “Nội dung buổi tọa đàm

anh

đã

chuẩn bị xong chưa?”

Lâu Minh nhìn lướt qua bài viết trong máy tính “Cũng khá ổn rồi, ngày mai tôi sửa lại

một

chút là được.”

“Được, vậy tôi

không

quấy rầy

anh

nữa,

anh

tranh thủ sửa sang lại bản thảo

đi.” Hiệu trưởng

nói

xong

thì

cúp điện thoại.

Lâu Minh cười cười, để di động sang

một

bên, quay người đến giá sách chọn năm sáu cuốn sách tham khảo, định ngày mài

sẽ

mang đến biệt thự Hàn Sơn.

“Tam thiếu.” Hà Thất vừa cùng trợ lý Thượng Nhất Nhậm đổi ca,

đi

vào phòng sách.

Vì tránh để sát khí của Lâu Minh làm ảnh hưởng, bộ trưởng Lâu bố trí cho Lâu Minh bảy trợ lý, mỗi người làm việc

một

ngày, những ngày còn lại trong tuần

thì

nghỉ để tiêu trừ sát khí bị nhiễm vào người.

“Cậu về rồi?” Trước đó, Lâu Minh

đã

để Hà Thất cử người đến tỉnh Thanh Sơn tìm ông nội của Trần Ngư, cử người

đi

nhưng

không

thể tìm được nên tuần trước, Hà Thất

đã

phải đích thân đến tỉnh Thanh Sơn

một

chuyến.

“Vâng.” Vì chuyện này

không

để cho bộ trưởng Lâu biết nên Hà Thất phải chờ đến ca trực của mình mới đến báo cáo với Lâu Minh “Tôi

đã

đích thân đến thôn Đại Mộc, đúng là ông Ngô

đã

không

còn ở trong thôn nữa.”

“không

có trong thôn?” Lâu Minh nghi ngờ

nói

“Vì sao

một

người sống ở thôn Đại Mộc mấy chục năm trời,

không

có lý do gì lại đúng lúc chúng ta cần tìm ông ấy

thì

ông ấy lại bỗng nhiên biến mất

không

có tăm hơi.”

“Trưởng thôn

nói, thực ra

thì

ông Ngô

đã

sớm muốn

đi

ra ngoài du lịch, chỉ vì lúc trước Trần Ngư còn

đihọc, ông Ngô

không

yên lòng nên vẫn ở lại. Đến khi Trần Ngư rời khỏi thôn Đại Mộc, chưa đến hai ngày ông Ngô

đã

thu dọn hành lý rời

đi. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có vấn đề gì đó sai sai.”

“Sau đó, tôi thăm dò tin tức ở các nhà ga, bến xe nhưng cũng

không

xác định được tên của ông Ngô có mua vé xe.” Hà Thất

nói

“Hay là ngày mai, tôi nhờ người mở rộng phạm vi thăm dò đến bến xe, nhà ga trong cả nước …”

“không

cần.” Lâu Minh đặt cuốn sách

đang

xem lên bàn “Thân phận của ông ấy có thể là giả, cậu lại

không

có ảnh của ông ấy. Làm sao cậu tìm được?”

“Tôi …” Hà Thất nhất thời sửng sốt, đúng là ở thôn Đại Mộc

không

có ảnh chụp của ông Ngô, ảnh bên phía cảnh sát

thì

toàn là ảnh

đã

chụp từ lâu trước đây vài chục năm rồi, hoàn toàn

không

giống như hình ảnh

hiện

tại. Với lại Tam thiếu

nói

không

sai, có thể ông Ngô khai báo thân phận lai lịch giả

thì

sao.

“Cậu lấy mấy cuốn sách này cất vào vali ngày mai mang đến biệt thự Hàn Sơn.” Lâu Minh cũng chỉ định tìm ông Ngô hỏi thăm

một

chút thôi,

không

cũng nhất định phải tìm thấy.

không

thấy

thì

thôi vậy.

Tác giả có lời muốn

nói:

Ông Ngô: A …Cao nhân (người có uy tín, nổi danh) mà dễ tìm vậy sao?