Chương 11

Vì vậy với Biên Duyên mà nói, con đường sinh tồn thực sự ở tận thế sau khi xuyên đến từ ngày mai mới chính thức bắt đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, tiếng ồn ào bên ngoài truyền qua ô cửa sổ.

Đối với Biên Duyên tối qua suy nghĩ đến quá muộn, nửa đêm mới ngủ thì tiếng ồn ào này không khác gì đánh trống trong đầu cô, thực sự khiến người ta buồn bực.

“Mẹ.” Lúc cô sắp nổi giận thì bên tai truyền đến tiếng gọi nhỏ nhẹ cẩn thận của An An.

“An An dậy sớm vậy hả?” Nghe thấy giọng nói của con, Biên Duyên mở hai mắt ra nhìn nóc xe màu trắng gạo trên đầu, cô hít sâu một hơi xong lộ ra nụ cười dịu dàng quay đầu nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh.

Cô đã không còn là Biên Duyên làm giờ hành chính, tối còn phải đến công viên bày hàng kiếm tiền trả tiền nhà nữa, cô bây giờ tất cả về không, là một người mẹ đơn thân mang theo con tìm đường sống ở tận thế.

Mặc dù trả tiền nhà nhiều năm như vậy vẫn hơi không cam tâm, nhưng cứ nghĩ đến việc ở thế giới này cô không chỉ có con, mà còn có một chiếc xe, vẫn sống là được rồi, dựa vào bàn tay vàng của mình, cô cố gắng hơn chắc vẫn có thể mua được một căn nhà ở đây.

“Vâng.” An An nhìn mẹ dịu dàng cười với cậu bé trước mắt, cảm giác sợ hãi trong mắt ít đi một chút.

“Mẹ, sáu giờ rồi.” Lấy dũng khí An An chỉ vào đồng hồ treo sau người nói, nếu như hôm nay làm lỡ việc mẹ đi làm, mẹ bị trừ tiền trở về cậu bé sẽ lại bị đánh.

“Sáu giờ…hôm nay mẹ không đi làm, chúng ta đã đổi chỗ, sau này mẹ có càng nhiều thời gian ở cùng con hơn.” Nhìn ánh mắt cẩn thận của đứa trẻ, bây giờ Biên Duyên mới nhớ ra chuyện mỗi sáng sáu giờ nguyên chủ đều phải thức dậy chuẩn bị đi làm.

“Không, không đi nữa sao?” An An phát hiện mình không bị mắng giống như bình thường, lại nghe thấy mẹ nói không đi làm muốn ở cùng mình, trong lòng không những không thấy vui mà còn hơi hoảng hốt.

“Đi thôi, ăn sáng xong chúng ta còn phải ra ngoài mua đồ, cách thời gian mở hàng hôm nay còn rất ít.” Nhìn vẻ mặt của đứa trẻ, Biên Duyên thở dài, đứa trẻ này ở với nguyên chủ quá lâu tạo thành bóng ma tâm lý, nhất thời không thể nào giải quyết được, cô phải dần dần khiến đứa trẻ tiếp nhận mình, không thể vội.

An An thành thật đi bên cạnh Biên Duyên, An An lặng lẽ đánh răng rửa mặt ăn sáng.