Chương 3 (H+++)

Hai người đàn ông cao to đối mặt nhau, cơ thể Trương Binh nóng bừng, mồ hôi chảy dọc theo cơ thể, ngón tay của Khuông Minh vẫn đang co rút bên trong cơ thể anh, khuếch trương bên trong, khí lạnh từ bên ngoài nhân cơ hội xâm nhập vào, kí©h thí©ɧ thành ruột. Eo của Trương Binh bắt đầu mềm nhũn nhưng côn ŧᏂịŧ lại trở nên cực kỳ hưng phấn, là một người đàn ông bị làm thế này khiến anh cảm thấy khá là xấu hổ, nhưng vì đã hứa sẽ làm với Khuông Minh, anh liền hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi, quyết định sẽ kiên trì kết thúc.

Lúc còn ở trong quân đội cái gì khó cũng đã thử qua cả rồi, Trương Binh sẽ không rút lui nửa chừng. Hơn nữa anh biết Khuông Minh sẽ không cho anh rút lui.

“Đừng chơi nữa...” Trương Băng gập người cúi đầu xuống, tình cờ nhìn thấy ngón tay của Khuông Minh đang ở trong cúc huyệt của mình, bàn tay của Khuông Minh cũng rất trắng, lộ rõ những khớp xương đang chui vào trong cơ thể, ở bên trong lật mây che mưa*, lúc này Trương Binh cảm thấy đầu óc choáng váng, anh cắn răng tiếp tục nói: "Gần đến rồi, anh cứ thế này?"

“Đương nhiên.” Ngón tay Khuông Minh ở bên trong chen chúc cố gắng tiến lên phía trên, hắn thấp giọng nói: “Nơi này còn chặt hơn của phụ nữ, sử dụng rất thoải mái, một lúc sau anh sẽ thấy thoải mái giống tôi.”

Sắc mặt Trương Binh dần dần đỏ lên, vừa vào trong hộp chừng mười phút, tác dụng của thuốc hoàn toàn bộc phát, máu trong cơ thể chảy nhanh hơn, đồng loạt chảy xuống bên dưới, anh nhìn xuống gò má của Khuông Minh, há miệng nói: “Tôi có thể cắm vào bên trong anh không?”

Nghe vậy, Khuông Minh nheo mắt lại, sau đó nghiêng đầu cười nói: “Chỉ cần sau khi bị tôi làm mà anh còn đủ thể lực thì anh muốn làm gì tôi đều nghe anh.”

Nói xong, Khuông Minh dùng hai tay đặt hai chân Trương Binh xuống, duỗi hai tay xuống đáy quần rồi kéo quần xuống, nói: “Đáng tiếc tôi sẽ không cho anh cơ hội này, tôi sẽ khiến anh không xuống giường được."

Trương Binh đỏ mặt cười, anh biết thể lực của mình, vác một cục tạ nặng năm cân chạy việt dã anh còn không thở dốc, cho nên chắn chắc không bị làm đến mức không thể xuống giường được, côn ŧᏂịŧ của anh bị Khuông Minh chơi tới cứng, anh cũng muốn tìm một cái cúc huyệt để nhét nó vào.

Khuông Minh giơ tay lên cầm lấy hộp bαo ©αo sυ đặt trên đầu giường của chiếc hộp, xé nó ra và đeo nó vào vật dài cứng của mình.

Nếu Trương Binh cương cứng là phản ứng bình thường sau khi bị chuốc thuốc, thì phản ứng sinh lý của Khuông Minh chỉ đơn giản là ham muốn chinh phục Trương Binh, hắn không đợi được lâu, Trương Binh cử động cơ thể, tìm một tư thế không khó chịu như thế này, ánh mắt nhìn xuống côn ŧᏂịŧ của Khuông Minh, kích thước của côn ŧᏂịŧ này không nhỏ hơn của anh, qυყ đầυ trơn bóng đẹp đẽ, nhìn không hợp với cái tên tiểu bạch kiểm trước mặt anh chút nào, Trương Binh nuốt nước bọt, vẻ mặt bắt đầu trở nên mất tự nhiên.

Khuông Minh diễu võ dương oai* lắc lắc côn ŧᏂịŧ của mình, nói một cách tự hào: "Nó thế nào, anh có thích nó không?"

Với giọng điệu đó, Trương Binh lắng nghe, anh nghĩ rằng nếu người trước mặt anh là một phụ nữ ngực khủng và mông to, anh nhất định sẽ nhảy lên áp đảo cô, nhưng đối phương lại là Khuông Minh, Trương Binh không có chỗ nào để dùng sức, dù cho da mặt anh dày tới đâu thì hai má cũng ửng hồng nhưng anh ngay lập tức điều chỉnh sắc mặt, nói: "Bây giờ anh muốn đi vào à?"

“Ừ.”

Khuông Minh không cởϊ qυầи, mang giày đứng trên sàn, cả người dán chặt lên chân Trương Binh, hoa huyệt sau khi được khuếch trương có màu đỏ như máu, hít thở càng thêm nặng nề, Trương Binh ngoan ngoãn tách hai chân ra, trao toàn bộ phần dưới của mình cho Khuông Minh.

Khuông Minh nắm lấy chân Trương Binh đặt ở trên eo của mình, sau đó bàn tay vuốt lên trên theo đường cong của đôi chân đang cong lên hết cỡ, dừng ở trên mông Trương Binh, nhào nặn, xoa bóp rồi vỗ nó, tiếng vỗ vang lên rất rõ ràng, hắn dùng hai ngón tay hơi chần chờ một tí rồi đâm vào bên trong.

Trương Binh cau mày, anh cảm thấy trái tim mình giống như trái tim của người phụ nữ sắp bị chiếm đoạt, anh vừa mong chờ vừa sợ hãi nhưng anh không phải là một người phụ nữ, vì vậy anh liền tận hưởng kɧoáı ©ảʍ, không phải lo lắng về việc có thể sẽ mang thai, nhưng trên mông anh đầy dịch bôi trơn nên cảm thấy rất khó chịu. Khi qυყ đầυ của Khuông Minh chạm vào cúc huyệt của anh, Trương Binh trở nên mất kiên nhẫn, thở hổn hển nói: "Sao anh vẫn chưa vào?"

Khuông Minh rút ngón tay ra, bàn tay vỗ vào mông Trương Băng nói: "Đừng lo lắng, vì đây là lần đầu tiên của anh nên nếu không bôi trơn trước thì khi đi vào sẽ rất đau. Tôi đang muốn tốt cho anh mà thôi."

Trương Binh nhắm mắt lại, nắm chặt tay, trên trán nổi lên gân xanh, có chút phiền muộn nói: "Vậy thì nhanh lên, đạn bắn tôi cũng đã từng trải qua rồi, cần gì quan tâm đau đến việc tôi đau hay không nữa."

Trương Binh biết rằng anh phải là một người đặc biệt khi anh nói ra điều này.

Ánh mắt sắc bén của Khuông Minh quét qua cơ thể Trương Băng, dừng lại ở một vết sẹo trên vai phải của Trương Binh, phần thịt mới mọc ra từ vết sẹo có màu sắc rất khác với khu vực xung quanh, chắc là vết thương mới.

Chậc chậc chậc, trên người người đàn ông này thật sự có sẹo, Khuông Minh nở nụ cười khi nghĩ sau này người đàn ông này sẽ bị hắn đè ở dưới thân làm tới phát khóc, nụ cười kia sâu không thấy đáy, Trương Binh vốn là người bụng dạ thẳng thắn, không biết Khuông Minh đang nghĩ cái gì trong đầu nhưng Khuông Minh đã nhấc mông anh lên và tạo áp lực lên phần dưới của anh, Khuông Minh cầm côn ŧᏂịŧ trên tay rồi dần tiến vào bên trong.

Qυყ đầυ từ từ mở ra, tim của Trương Binh đập nhanh, trong l*иg ngực cảm thấy áp lực chưa từng có. Ngay cả khi anh huấn luyện thực chiến trong quân đội cũng không thấy gượng gạo như vậy.

Khuông Minh xoa mông Trương Binh, khàn giọng nói: "Mở chân ra chút nữa."

Trương Binh làm theo lời hắn nói, nhưng ngay cả khi hai chân của Trương Binh được kéo căng đến mức tối đa thì của anh vẫn bị đẩy lên phía trên, anh vẫn không thể nuốt côn ŧᏂịŧ của hắn một cách trơn tru.

Qυყ đầυ của Khuông Minh mới đi được một phần ba đoạn đường, Trương Binh rõ ràng là không thể chịu được, Trương Binh có thân hình chuẩn với cơ bụng tám múi, phần eo thực sự có mười phần đàn hồi, sờ lên cảm thấy rất tuyệt, Khuông Minh cảm thấy hoa huyệt của Trương Binh bắt đầu co rút với tần suất nhanh, cố gắng ép bảo bối của hắn ra ngoài, bụng và eo anh hạ thấp xuống, Khuông Minh cầm côn ŧᏂịŧ cứng ngắc của Trương Binh nói: "Lúc nãy là anh nói không sợ đau mà, tự mình nuốt nó vào đi, bây giờ qυყ đầυ của tôi đang bị anh ngậm không buông, anh chỉ cần giao mông anh cho tôi là được."

“Ha… A.”

Với một tiếng gầm nhỏ trong cổ họng, Trương Binh trừng mắt nhìn Khuông Minh, như để cảnh cáo lúc nãy ngón tay Khuông Minh cố tình cọ xát lên qυყ đầυ của anh.

“Nhạy cảm quá nhỉ.” Bàn tay của Khuông Minh càng trở nên tàn nhẫn, xoa nắn lên xuống côn ŧᏂịŧ của Trương Binh, nói: “Tuy rằng tôi chưa cho vào hoàn toàn, nhưng tôi muốn hỏi anh, cảm giác bị tôi cắm vào cúc huyệt như thế nào?"

Ban đầu Trương Binh không muốn trả lời câu hỏi của Khuông Minh. Khi Khuông Minh thấy Trương Binh không muốn nói, hắn đã dùng móng tay véo vào côn ŧᏂịŧ của Trương Binh. Côn ŧᏂịŧ của Trương Binh được làm bằng thịt và nó không hề được huấn luyện, bị véo một cái liền đầu hàng, há miệng nói: "Cũng không đau lắm, chỉ cảm thấy giống như một cục cứt kéo mãi không ra."

Nghe vậy, mặt mày Khuông Minh đen lại, Trương Bân chỉ lộ nửa mặt, bởi vì gương mặt anh đỏ bừng nên nhìn không có chút uy hϊếp nào.

Khuông Minh nhướng mày, khóe miệng lộ ra ý cười, hắn coi trọng Trương Binh vì anh là một quân nhân không nói nhiều, cũng không so đo tính toán với hắn, hắn biết Trương Binh coi bảo bối của mình như một cục phân. Khuông Minh thầm ghi chuyện này trong lòng, sự dịu dàng của hắn không còn nữa, hắn đột ngột bật chế độ tăng tốc, đẩy hông về phía trước, lập tức đẩy phần còn lại của côn ŧᏂịŧ vào theo lối đi mềm mại của Trương Binh.

“A… A ha… Tôi…A” Trong nháy mắt hai mắt Trương Binh toàn tơ máu, cảm giác đau đớn vì bị xé rách ở bên dưới hoàn toàn khác với vết đạn ở vai, cảm giác đau đớn cũng khác.

Nếu vết thương do súng bắn chỉ khiến anh đau đớn về thể xác, thì cảm giác đau đớn khi bị côn ŧᏂịŧ của Khuông Minh tiến vào là một loại đau đớn khác, trong ruột của anh rõ ràng đã bị côn ŧᏂịŧ của một người đàn ông khác chèn vào, trái tim anh đang loạn lên đòi kháng cự. Trong khoảnh khắc này anh chợt nhận ra, tam quan của anh về chuyện nam nữ đã bị hắn làm cho thất linh bát lạc*. Anh một người phụ nữ, mở rộng đôi chân của mình để cho một người đàn ông đi vào, với một người đàn ông đã hơn hai mươi năm, điều này thực sự khó chấp nhận.

Đối với một người lính được huấn luyện trong quân đội, đau đớn về thể xác vẫn có thể chịu đựng, nhưng sự tác động tâm lý này thực sự khiến anh không thể bình tĩnh được. Tim anh đập nhanh, máu trong người sôi trào, Trương Binh vươn cổ lên thở hổn hển, trên trán toàn mồ hôi, bụng dưới bị kí©h thí©ɧ anh ngẩng đầu hướng lên trên tạo thành một cây cầu thịt, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc liên tiếp cắm vào, dịch thể bắn ra vẽ thành một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung.

Luồng khí nóng của Khuông Minh phun ra, hắn thoải mái nheo mắt, côn ŧᏂịŧ của hắn xông thẳng vào đường hầm ấm nóng của Trương Binh, bên trong quá chặt, côn ŧᏂịŧ bị bóp chặt vô cùng thoải mái, qυყ đầυ bị hoa huyệt ướŧ áŧ bóp chặt xoa bóp, đem lại cho hắn du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất, hắn vừa dùng tay sờ soạng cơ bụng Trương Binh vừa cảm nhận kɧoáı ©ảʍ từ côn ŧᏂịŧ của hắn.

Hắn làm tất cả để kiểm soát kɧoáı ©ảʍ của cơ thể, tuy rằng Khuông Minh rất muốn ấn xuống eo của Trương Binh, càn quét bên trong Trương Binh, nhưng hắn vẫn nhịn xuống.

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm phản ứng của người dưới thân, duỗi tay sờ nơi hai người kết hợp, nếp uốn bên trong Trương Binh bị căng ra hết mức, chỉ cần tay hắn hơi cử động một chút thôi là eo Trương Binh lập tức run rẩy theo bản năng, giống một người phụ nữ đang phát tình.

Tay Trương Binh nắm chặt ga giường, lông mày nhăn lại, hiện tại anh cảm thấy rất khó chịu. Cái loại cảm giác này sẽ không biến mất, cảm giác bị nhét đầy này như muốn tra tấn anh đến điên, anh muốn nhấc chân lên đá Khuông Minh, nhưng mà bắp chân chỉ giật giật, tay Khuông Minh nắm chặt cổ chân anh, sức lực lớn đến mức anh không giãy ra được, Trương Binh thất thần* nhìn Khuông Minh. Bây giờ anh mới biết, đây là sức chiến đấu của một người đàn ông nằm trên.

Khuôn mặt Khuông Minh vẫn mang theo nụ cười, giao tiếp bằng ánh mắt với Trương Binh, Trương Binh là đàn ông, nhìn là biết ý trong mắt Khuông Minh, biết ngay hắn đang muốn di chuyển.

Mỗi một lần Khuông Minh cắm vào rút ra, đều khiến Trương Binh rêи ɾỉ, côn ŧᏂịŧ Trương Binh vì bị đau mà bắt đầu mềm đi. Ngược lại, vì cúc huyệt bị đối xử thô bạo mà ngày càng đỏ.

Trương Binh không rõ đây là cảm giác gì, lúc đầu là đau, sau đó thì đau đau ngứa lên, côn ŧᏂịŧ Khuông Minh cắm trong cúc hoa bỗng nhiên trở thành công cụ gãi ngứa tốt nhất, chỉ là công cụ này vừa to vừa nóng, tiếng bạch bạch vang lên nặng nề, khiến toàn thân anh nhũn ra, đầu óc anh cảm nhận rõ ràng mình đang bị môt người đàn ông cắm vào cúc huyệt, vẫn có lúc cảm thấy bị sỉ nhục nhưng cũng khiến anh thấy ngũ vị tạp trần*, côn ŧᏂịŧ của anh càng ngày càng muốn phồng lên và nổ tung vì sung sướиɠ. Mà cái người đứng ở mép giường, đẩy hông như động cơ, càng lúc càng thường xuyên, không bị gián đoạn mà ra vào, mỗi một lần cọ xát, Trương Binh đều run rẩy không thôi, da đầu anh trở nên tê dại, lý trí hoàn toàn trở nên trống rỗng.

“A... A... A…” Tần suất tiếng rên của Trương Binh giống với tần suất dao động của giường, còn có những lần hông của Khuông Minh đυ.ng vào mông anh vang lên tiếng bạch bạch.

Mặt Trương Binh đỏ như sắp trích ra máu được, khi cúc huyệt dần quen với côn ŧᏂịŧ của Khuông Minh, Khuông Minh liền đem nó rút ra, lông tơ khắp người Trương Binh dựng đứng lên, vô tri vô giác cả người bị nhấc lên, mặt đối diện với ga trải giường, anh bị xoay người, Khuông Minh đánh côn ŧᏂịŧ của mình lên mông Trương Binh, nói: “Nhếch mông lên nào cái đồ thiếu làm này.”

Trương Binh ngoan ngoãn chổng mông lên, tay Khuông Minh bẻ cánh mông anh ra, qυყ đầυ lại chậm rãi đi vào.

Sau khi côn ŧᏂịŧ cắm rất sâu, Trương Binh cảm thấy Khuông Minh cũng cởi giày rồi lên giường, côn ŧᏂịŧ Khuông Minh lại vào sâu hơn nữa.

“Ư… A…”

Tứ chi Trương Binh chạm xuống giường giống như một con cɧó ©áϊ đang động dục, tố chất cơ thể Trương Binh rất tốt, Cho nên gần nửa người Khương Minh giống như ngồi ở trên mông của anh, nửa trọng lượng của một người đàn ông thành niên ít nhất cũng phải năm mươi cân. Trương Binh cũng rất kiên trì, vẫn thẳng lưng không hề có dấu hiệu mềm đi, mà thứ chờ Trường Bình là tần suất đâm rút của Khương Minh, hắn tàn nhẫn đâm mạnh vào bên trong, giống như muốn nhét cả tinh hoàn vào trong.

“Không cần, không cần, không cần... Nhẹ một chút...”

Trương Binh kêu to, cổ anh dần chuyển thành màu hồng, anh cảm thấy nếu mình không nói ra chắc có khi thật sự sẽ bị Khuông Minh làm chết. Tuy là thành ruột của anh co dãn tốt nhưng cũng không chịu nổi côn ŧᏂịŧ của Khuông Minh, dù sao đâu cũng là lần đầu tiên của anh mà đã làm mãnh liệt như thế này, cái kết quả đau mông chắc chắn không thể thoát khỏi, cho dù anh có uống thuốc đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị khô héo.

Khuông Minh vỗ mông Trương Binh, nói: “Phóng nhẹ nhàng, hạ eo thấp xuống, cúc huyệt thả lỏng, nếu không sẽ rất khó chịu.”

“Mẹ nó, tôi đã khó chịu sẵn rồi.” Trương Binh nghiến răng nghiến lợi nói, mắng xong câu này, trong cổ họng lại phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

Khuông Minh cười ha hả: “Thật không hổ là người từng tham gia quân đội, thể lực khác với người bình thường, vốn dĩ tôi còn muốn giữ lại một ít thể lực cho anh, nhưng nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra nếu anh còn thể lực, tôi không thể không cởϊ qυầи làm anh. Cho nên đêm nay anh cứ chuẩn bị cho tốt, chờ tôi làm anh đến khóc đi.”

“Biếи ŧɦái.” Đầu óc Trương Binh dần trở nên mơ hồ, anh tức giận mắng hắn hai câu.

“Tôi là biếи ŧɦái.” Khuông Minh thản nhiên thừa nhận, thò tay xuống vuốt côn ŧᏂịŧ đang nhũn ra của Trương Binh, rồi lại đột nhiên đâm vào, khiến cho cơ thể Trương Binh bị đẩy mạnh về phía trước, cúc huyệt lập tức co rút: “Đêm còn dài, tôi sẽ từ từ khai phá cơ thể anh, biến anh thành một thằng điếm không thể thiếu côn ŧᏂịŧ.”

(*)翻云覆雨: mây mưa thất thường; sớm nắng chiều mưa; tráo trở; lật lọng; lật mây che mưa.

(*)diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.

(*)thất linh bát lạc: thành ngữ diễn tả sự sụp đổ, tan tác…

(*) thất thần: Mô tả tình trạng kiệt quệ về tinh thần hoặc trạng thái tinh thần bất thường của một người.

(*)ngũ vị tạp trần: chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ