Chương 4: Chó sói nhỏ khẩu giao cho cha

Theo quan điểm của Diệp Vân, chàng trai trẻ trước mặt y trông giống như một cậu bé ngây thơ bị cha già cưỡng bức, với bộ dạng khuất nhục cố gắng chịu đựng, điều này làm y thấy rất thú vị. Nghĩ đến thân phận cha nuôi của mình, cũng xem như là cha kế của Tịch Sâm, thì trong lòng Diệp Vân chỉ cảm thấy có chút buồn cười vì mối quan hệ lộn xộn này.

"Cái thằng điếm vừa rồi, tôi thưởng cho cậu." Đột nhiên, Diệp Vân dựa vào trên ghế sa lon, bàn chân đang đè lên dươиɠ ѵậŧ của thanh niên cũng rời khỏi người Tịch Sâm, đôi chân tuyết trắng của Diệp Vân vắt chéo vào nhau. Đôi mắt y tràn đầy vẻ khôi hài và vô trách nhiệm sau khi đã trêu chọc Tịch Sâm xong.

“Cám ơn, cha.” Ánh mắt của Tịch Sâm tối sầm lại, lời nói khàn khàn khó nghe. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Diệp Vân, sau đó dời ánh mắt đi, yên lặng chờ đợi Diệp Vân ra lệnh khác. Ánh mắt quét qua dưới háng của người đàn ông, côn ŧᏂịŧ màu tím nặng nề, gân guốc, có kích thước khổng lồ, đủ làm cho mấy đối tượng mỹ thụ nhỏ bé kia giành giật muốn chết. Nhưng Tịch Sâm cũng nhìn thấy một nơi khác, mặc dù chỉ chưa đến một giây, hắn không dám nhìn thẳng vào nhưng lại có thể nhìn được rõ ràng, đóa hoa thịt non hồng nhuận, theo động tác bắt chéo chân của người đàn ông mà lộ ra, sau đó lại ẩn giấu vào cặp mông tròn trĩnh. Nơi đó không giống như tiểu thụ trong quán bar của hắn, bị chơi thâm hoặc bị chơi hỏng không thể khép lại được, nơi đó của Diệp Vân giống như đóa hoa hồng mỏng manh nhất, chờ người hái và tàn phá.

Tịch Sâm nuốt nước bọt một lần nữa, cúi đầu để che giấu tất cả những suy nghĩ không đứng đắn của mình.

Diệp Vân nhìn cậu bé vẫn đang quỳ giữa háng mình, tự hỏi tối nay có nên hưởng dụng cậu ta không? Nhưng vừa mới xuất tinh nhiều, giờ có hơi khó cương một chút? Trong đáy lòng của Diệp Vân dâng lên một cảm giác khó chịu, y đá ngã Tịch Sâm ra, đi vào phòng tắm, khi bước vào phòng tắm đã thấy Tịch Sâm chuẩn bị xong nước tắm cho mình.

Tịch Sâm nhìn bóng lưng Diệp Vân, ánh sáng trong mắt rốt cuộc cũng không còn che giấu nữa, hắn thở hổn hển, cắn cắn cánh môi mềm của mình, sau đó mới hoàn toàn thanh tỉnh trở lại, hạ thể cũng bởi vì đau đớn ở môi mà mềm nhũn xuống chút. Hắn lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho người có tên ghi chú là “Anh Ngô” Tịch Sâm luôn che giấu thế lực rất kín đáo, hắn nói với người thuộc hạ tài giỏi dưới trướng của mình: Hãy tống khứ con điếm tối nay đi.

Hắn không cho phép bất cứ ai thèm muốn "Cha kế" Diệp Vân này của hắn. Mà cái tên khốn leo lên giường Diệp Vân kia, tuyệt đối sẽ không có cơ hội được chung đυ.ng với "Cha" của hắn lần nữa.

Sau khi xóa tin nhắn xong, Tịch Sâm ngẩng đầu nhìn bóng dáng Diệp Vân trong tấm kính mờ đang cởϊ áσ choàng tắm ra, ở trong lòng thầm mắng, lão già dâʍ ɭσạи.

Diệp Vân đã quen với việc hưởng thụ như chủ nhân, nhưng hôm nay trong lòng y có chút ý nghĩ khác, cho nên cũng không chú trọng việc hưởng thụ.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên nghi ngút, Diệp Vân nằm trong bồn tắm lớn, mái tóc hơi xoăn nửa đầu được búi rối tung sau đầu tạo thành một bím tóc nhỏ, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi và đôi lông mày sâu thẳm, thân thể thon dài cân đối nằm trong bồn tắm, trên thân thể mảnh khảnh đó lại có những cơ bắp săn chắc, tràn đầy vẻ đẹp cường tráng, làn da trắng nõn lạnh lùng sáng bóng, giống như một viên ngọc bích cao cấp không tì vết được nhiều người thèm muốn, nhưng lại ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.

Phòng tắm cũng tràn ngập mùi hoa hồng thoang thoảng, cùng chuỗi với hương trong phòng ngủ, chỉ là, trong phòng tắm lại là mùi dầu gội, sữa tắm v.v., mùi hương thanh nhã không ngọt ngào, làm cho Diệp Vân mơ hồ nhớ đến, những thứ này đều là của "Quản gia" Tịch Sâm đặt mua? Bởi vì có một lần vô tình y nói mình thích hoa hồng, nên Tịch Sâm đã thay tất cả những vật dụng có mùi hương khác trong nhà thành những thứ có mùi hoa hồng, mùi rất thơm và y cũng rất thích.

Nghĩ đến Tịch Sâm, Diệp Vân uể oải liếc nhìn phòng ngủ, từ kính nhìn một chiều có thể giúp y nhìn được toàn cảnh trong căn phòng. Chỉ thấy Tịch Sâm vẫn đang bận rộn, thu dọn thảm sô pha bẩn thỉu, rót một cốc sữa nóng đặt gần giường, thay thế hương thơm đã ngửi trước đó bằng hương dễ ngủ mà y hay dùng, cuối cùng, trải ga giường mới. Làm tươm tất hết mọi thứ, chỉ chờ chủ nhân của căn phòng lên giường đi ngủ.

Thời điểm vừa khéo, khi Tịch Sâm làm xong mọi việc, hắn cầm một chiếc áo choàng tắm mới bước vào phòng tắm, thì cũng là lúc Diệp Vân vừa lúc bước ra khỏi bồn tắm. Tịch Sâm mặc áo choàng tắm cho y, hắn theo sát bước chân của Diệp Vân trở lại phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào bắp chân trắng nõn và mạnh mẽ dưới lớp áo choàng tắm, sau đó lại chuyển sang mái tóc đen đang nhỏ giọt trên đầu y.

Khi Diệp Vân ngồi ở mép giường và bật máy tính, thì Tịch Sâm đã cầm máy sấy tóc quỳ bên cạnh giường sấy tóc cho y.

Luồng gió ấm áp dịu dàng thổi qua đầu ngón tay quấn quanh mái tóc mềm mại, Tịch Sâm nhẹ nhàng lắc máy sấy tóc để phục vụ người đàn ông, từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy được sống mũi cao thẳng của người đàn ông và trên đầu mũi có một nốt ruồi nhỏ giống như hắc diệu thạch, cùng đôi môi đỏ tươi, nhìn xuống chút nữa chính là một bộ ngực lớn trắng như tuyết còn vương những giọt nước đọng lại. Diệp Vân nhìn chằm chằm máy vi tính, không chút phân tâm xử lý công việc trong băng đảng, trong mắt y có chút hung ác cùng tức giận, giống như là đã xảy ra chuyện đó không tốt.

Quả nhiên, từ góc độ của Tịch Sâm, có thể thấy được một phần nội dung trên máy tính, có lẽ là do gần đây "Xích bang" thường xuyên quấy rối, những gian hàng chưa hoàn toàn giành được chỗ đứng của “Thanh bang”, muốn thừa dịp Diệp Vân vẫn còn chưa hoàn toàn đứng vững gót chân trong giới, nên muốn cướp đoạt thêm nhiều lợi ích hơn, thậm chí còn há miệng to như sư tử, muốn thôn tính “Thanh bang” ngay lập tức. Diệp Vân chỉ cười thầm trong lòng, y gõ máy tính và ra lệnh cho cấp dưới của mình xử lý mọi việc, đồng thời yêu cầu Ôn Bác tìm cách chặn hàng hóa mà "Xích bang" vừa cập cảng gần đây, ra oai phủ đầu để cho những đứa cháu trai không biết tốt xấu kia một bài học.