Chương 2

Đột nhiên, Diệp Vân, người đang lười biếng nghe Tịch Sâm báo cáo, cảm thấy đau ở phần dưới cơ thể, hóa ra là thiếu niên bên dưới không giỏi khẩu giao bằng miệng lắm, nên đã vô tình để răng cứa vào dươиɠ ѵậŧ của Diệp Vân, làm cho cự vật vốn dĩ đã bán cương ngay lập tức rũ xuống.

“Được rồi!” Diệp Vân đột nhiên vung tay lên, trợn mắt đá vào giữa hai chân thiếu niên, ánh mắt sắc bén như muốn gϊếŧ chết thiếu niên đáng thương đang ngã trên mặt đất: “Cút.” Diệp Vân lại đá vào món đồ chơi nhỏ phía trước của thiếu niên đang nước mắt lưng tròng tràn đầy hoảng sợ, nhìn thấy người đó còn chưa kịp mặc quần áo vào đã lật đật chạy ra ngoài.

Đột nhiên bị mất hứng, nên Diệp Vân cũng không có tâm tình nghe Tịch Sâm báo cáo nữa, y dựa lưng vào ghế sô pha hút thuốc. Hai chân dang rộng, dươиɠ ѵậŧ yếu ớt giống như một con rồng đang ngủ đông giữa hai chân, xung quanh là tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp và dâʍ ŧᏂủy̠ của thiếu niên kia, nhìn dâʍ ɭσạи không chịu nổi.

"Làm sạch nó." Diệp Vân lơ đãng yêu cầu Tịch Sâm, vừa nói y vừa thổi ra một vòng khói dày đặc khác.

“Được, cha.” Tịch Sâm nhìn thật sâu Diệp Vân sau khi tận hứng đang ngồi trên sô pha hút một điếu thuốc để lộ ra côn ŧᏂịŧ, hắn ở trong lòng nghiến răng chửi “Đồ đĩ điếm”. Sau đó, Tịch Sâm bật hệ thống thông gió trong phòng, dọn giường, đổ đầy nước vào bồn tắm, sau khi mùi hương tản đi và điếu thuốc của Diệp Vân cung đã hút gần hết, Tịch Sâm thắp hương trên bàn cạnh giường, mùi hương thoang thoảng của hoa hồng tràn ngập không khí, khắp phòng xua tan hết mùi xú uế tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong không khí.

Diệp Vân ngửi thấy mùi quen thuộc trong không khí, cảm thấy buồn ngủ. Cảnh làʍ t̠ìиɦ vừa rồi nói chung là đã khiến y càng chán ăn, thiếu niên lúc nãy mà Tịch Sâm đã chọn từ quán bar thuộc quyền quản lý của hắn mang đến cho y, sau cùng thì Diệp Vân cũng đã sử dụng qua, người đó rêи ɾỉ không thôi làm cho hai lỗ tai của y đau ê ẩm, đã vậy kỹ năng khẩu giao bằng miệng của cậu ta cũng thật tệ, thật sự rất nhàm chán.

Kể từ khi bạn trai Tịch Uyên của y đột ngột qua đời, Diệp Vân đã không còn kiềm chế bản tính của mình nữa. Sau khi dùng sức mạnh sấm sét kiểm soát toàn bộ "Thanh bang", thì công việc của băng đảng cũng dần đi vào ổn định, Diệp Vân cũng dần dần cảm thấy trong lòng trống rỗng. Quyền lực đã nắm trong tay, nên tất nhiên là bước tiếp theo y cần phải theo đuổi người đẹp. Diệp Vân đã ch!ch qua không ít người, nhưng mỗi một người điều làm cho y cảm thấy không mấy hài lòng họ đều có những khuyết điểm nhất định trong mắt y, chẳng hạn như quá gầy, quá da^ʍ, quá quanh co, không tình thú, hoặc có quá nhiều tâm tư, quá chu đáo ... Ngay cả làn da sần sùi cũng có thể khiến Diệp Vân cảm thấy ghê tởm và đuổi người đó đi, còn không quên mắng Tịch Sâm một trận vì đã dâng những thiếu niên xấu đó cho y. Diệp Vân không thể không nghĩ đến người bạn trai đã qua đời của mình, Tịch Uyên, cựu thủ lĩnh của "Thanh bang", người đàn ông mà y đã hoan ái trong 7 năm, nhưng sau khi người đó chẳng may qua đời, thì trong lòng y cũng không lưu luyến gì mấy, Diệp Vân là người luôn vì chính mình thà phụ người chứ nhất quyết không để người phụ mình, y cười to, nhưng khi nhìn thấy Tịch Sâm đang bận rộn thu dọn trong phòng, thì ánh mắt của Diệp Vân híp lại, trong mắt hiện lên một tia âm trầm khó lường.

Sau khi vượt qua Tịch Sâm chiếm lấy quyền lợi của “Thanh bang”, Diệp Vân cũng đã có ý định xem nên xử lý Tịch Sâm như thế nào, hắn là con trai nuôi của người bạn trai quá cố, nhưng cuối cùng y cũng không có đủ tàn nhẫn để trục xuất hắn ra khỏi dòng họ Tịch, vì trong mắt Diệp Vân, đứa con trai nuôi hèn nhát này cũng chỉ là một người hầu có trách nhiệm với y mà thôi, Diệp Vân cũng thực sự coi Tịch Sâm như một người hầu mà sai bảo, chăm sóc thức ăn và cuộc sống hàng ngày cho mình và coi bộ hắn làm cũng khá thành thạo.

“Cha, con lau mình cho cha.” Tịch Sâm dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt, quỳ xuống bên chân Diệp Vân thành kính lau đi đôi chân thon dài cường tráng bị dính đầy dịch thể nhớp nháp. Đây cũng là công việc mà Tịch Sâm đã làm quen, từ quản lý nhà tổ tiên, quán bar và những nơi khác, cho đến việc cung cấp ba bữa ăn một ngày cho Diệp Vân, Tịch Sâm giống như là quản gia riêng của y, chăm sóc mọi việc từ lớn đến bé cho y.

Diệp Vân đã quen được người hầu hạ, khăn tắm ấm áp chạm vào da thịt, khiến y thoải mái nheo mắt lại, giống như người không có xương cốt mà dựa vào trên sô pha, để cho người khác hầu hạ mình thoải mái. Diệp Vân cúi đầu nhìn thiếu niên đang quỳ giữa đũng quần mình, ôm chân cẩn thận lau chân, trong lòng chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ.

"Cậu đã từng làʍ t̠ìиɦ với đàn ông chưa?" Diệp Vân nhìn người thanh niên trước mắt, lại nghĩ đến người thiếu niên lúc nãy vừa mới quỳ ở giữa hai chân y khẩu giao, thì không khỏi nghĩ đến tư thế của hai người bọn họ rất giống với nhau, không biết người con nuôi kế này, khi bị chơi sẽ có mùi vị như thế nào? Xuất phát từ bản tính háo sắc tràn đầy ham muốn của một người đàn ông, nên Diệp Vân đột nhiên cảm thấy có chút háo hức muốn thử.

“Dạ, chưa từng.” Tịch Sâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Diệp Vân mà trả lời. Ông già có nét mặt vui tươi, nụ cười phù phiếm và nguy hiểm trên đôi môi gợi cảm, mái tóc xoăn ướt đẫm mồ hôi trên trán, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng lộ ra vẻ thâm thuý. Tịch Sâm lặng lẽ nuốt nước bọt, dùng đầu lưỡi liếʍ láp thịt mềm ở sau răng hàm, trong lòng thầm mắng, thật mẹ nó gợi cảm quá đi.

“Vậy có muốn thử không?” Diệp Vân mỉm cười đầy nguy hiểm. Tính toán cẩn thận, thanh niên trước mắt cũng đã ngoài 20 tuổi, theo bên y không lâu, nhưng lại càng ngày càng ngoan, càng ngày càng chiều ý y và hơn nữa là cậu ta càng ngày càng đẹp trai.