Chương 10: Biến cố xảy ra

Sau khi quần áo mặc xong, đáy lòng Diệp Vân vẫn chưa nguôi ngoai, y thật sự không hiểu, mình như thế nào lại giống như một bé bot nhỏ sau khi bị người chơi đùa với bộ ngực một chút là đã không kìm được mà rêи ɾỉ ra tiếng? Rõ ràng y là một đấng top là một người công bất khả chiến bại, ít nhất y cũng đã từng cᏂị©Ꮒ hơn mấy chục người đàn ông rồi? Nhưng cuối cùng, Diệp Vân cũng chỉ đành cho rằng phản ứng không thể giải thích này, là do tuổi tác của mình đã già đi, đúng vậy, năm nay y đã 32, dường như do y đã buông thả trong tìиɧ ɖu͙© nhiều năm, nên dường như cơ thể ngày càng sa sút hơn thì phải? Nhưng cảm giác này, chỉ mới xuất hiện gần đây khi Diệp Vân chính thức lên tiếp quản "Thanh bang" tính ra cũng chỉ có mấy tháng, chẳng lẽ là do mệt mỏi quá độ sao?

Đến cuối, Diệp Vân cũng không tài nào nghĩ ra được lý do chính đáng, y tức giận đi đến trụ sở của "Thanh bang", dù sao gần đây "Xích bang" cũng ngo ngoe rục rịch khiến y rất đau đầu, y cần cùng thành viên trong bang thương thảo biện pháp ứng phó. Và đêm nay là thời điểm then chốt.



Lúc 2 giờ sáng, bầu trời đêm không mây, mặt trăng to tròn chiếu sáng muôn nơi.

Nhà kho ngột ngạt tràn ngập sự khẩn trương, bầu không khí căng thẳng như muốn bóp nghẹt không khí xung quanh, hai đội người đứng đối diện nhau trong nhà kho, số lượng của hai bên ước chừng mười người, muốn thực hiện một cuộc trao đổi tội lỗi. ——Là "Xích bang" đang mua vũ khí và lô vũ khí mới này được nhập khẩu từ nước ngoài với giá cao để thách thức "Thanh bang".

Tay buôn vũ khí xuất thân là một người đàn ông vạm vỡ với mái tóc vàng chói trong miệng đang ngậm điếu xì gà. Nhìn thấy một đôi nam nữ khác trong bóng tối, trong mắt gã hiện lên một nụ cười giả dối nịnh nọt.

Người “Xích bang” đến giao dịch là một người đàn ông cao gầy, mặc vest trắng, quần hoa, đi dép tông, dáng vẻ bình dị nhưng thỉnh thoảng lại nhướng mi, hếch cằm nhìn người ta, thì trong mắt lại ánh lên sự lạnh lùng.

"Angkor vậy mà lại đích thân đến, rất hân hạnh được gặp ngài." Gã tóc vàng cúi người xiểm nịnh lấy lòng, nhìn về phía Angkor đang ở đối diện, trong mắt mang theo sự sợ hãi cùng vẻ a dua nịnh hót.

“Hàng đâu?” Người đàn ông được gọi là Angkor không nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề. Giọng nói trầm khàn, cộng với ngoại hình không tồi, khó có thể tưởng tượng hắn ta lại là thủ lĩnh của "Xích bang".

"Angkor yên tâm, tôi đã chuẩn bị từ lâu, ngài nhìn xem, đều là hàng nhập khẩu thượng hạng." Gã tóc vàng phất phất tay, lập tức có một người đàn em bưng cả thùng hàng lên, nhất loạt mở ra, bên trong là súng ống và đạn dược mới nhất.

“Ừm.” Angkor gật đầu, đưa tay nhận lấy hai cái vali lớn mà đàn em đưa tới, mở ra đặt trên mặt đất, bên trong chứa đầy tờ tiền trăm tệ: "Đây là toàn bộ số tiền, 100 triệu đô la, cậu kiểm tra xem có đúng không.

“Khà khà, cảm ơn Angkor, không cần đếm đâu, chúng ta làm ăn lâu năm với nhau tôi tin tưởng ngài, với lại Angkor làm việc chúng tôi rất yên tâm." Gã tóc vàng hưng phấn xoa xoa tay, phất phất tay để cho mấy thuộc hạ phía sau lấy hàng đưa qua. Ở phía đối diện, cũng có hai người xách rương đi tới.

Khi hai người kia đến gần, hai mắt của gã tóc vàng sáng lên, gã chạm tay vào số tiền mặt trong tay, nhưng chỉ nghe thấy "Bằng" một tiếng, trên đầu đàn em trước mặt xuất hiện một lỗ thủng máu chảy đầm đìa, người này phản ứng đến cùng, tiền mặt rải xuống đất.