Từ chỗ ngồi của Liêu Thiên Kiêu có thể nhìn thấy bàn làm việc của Peter, tuy trước đây Peter cũng rất thường xuyên ra ngoài gặp khách hoặc chuồn đi làm việc riêng, nhưng hơn một tuần lễ chẳng thấy bóng dáng quả thật khiến hắn đâm lo. Hắn nghe Chris phòng nhân sự nói Peter gọi cho Diệt Tuyệt sư thái xin nghỉ ốm, bảo là muốn ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng Liêu Thiên Kiêu biết Peter không hề ốm!
Tuy rằng biết, nhưng Liêu Thiên Kiêu cũng bất lực. Liêu Thiên Kiêu thật sự chỉ là một người rất bình thường mà thôi, tức là lòng cảm thông của hắn cũng chỉ dừng ở mức bình thường. Hắn biết Peter có lẽ đã bị thứ gì đó ám thân, nhưng hắn vẫn nhớ rõ mấy lời mà cô nàng Tiểu Thu hoặc Phỉ Phỉ hoặc Tư Hàm đã nói tuần trước — Bớt lo chuyện bao đồng.
Liêu Thiên Kiêu tuyệt nhiên không có khả năng đi lo chuyện bao đồng, hôm ấy hắn có thể từ Ngân Giản Gia Viên trở về, đại khái chắc cũng nhờ phúc của Xà Thất Yêu, mặc dù đại thần hết ăn lại nằm ngạo kiều biệt nữu xài tiền như nước kia chưa bao giờ chịu nhận.
Vừa nghĩ đến Xà Thất Yêu, Liêu Thiên Kiêu đã cảm thấy một cơn đau đầu quen thuộc. Có lẽ vì Xà đại gia không phải là người, nên mới chẳng có chút xíu khái niệm nào về tiền bạc của loài người, đâm ra cứ thế tiêu xài như nước. Sau bữa tối sang chảnh bất đắc dĩ nọ, Liêu Thiên Kiêu đã cực kỳ nghiêm khắc nói chuyện lại với Xà Thất Yêu, khổ sở lắm mới thông não được cho Xà đại gia rằng hắn vẫn đang phải trả nợ, không sống phóng khoáng như thế được, kết quả là Xà Thất Yêu chỉ hừ một tiếng, bảo, “Biết rồi, hoá ra ngươi lương thấp vậy à ti!”
Liêu Thiên Kiêu lúc ấy quả thực có một loại ảo giác… Rằng mình đang bị vợ hiền oán trách là đồ vô tích sự! Nhưng về sau Xà Thất Yêu đúng là không làm như vậy nữa, đương nhiên cũng không thể trông chờ vị đại gia này ở nhà ngoan ngoãn quét dọn nấu cơm, tuy rằng Liêu Thiên Kiêu ngày nào về nhà cũng thấy Xà Thất Yêu ngửa cái đầu rắn phè phỡn nghe ca múa hoặc nghịch máy tính hoặc đắp mặt nạ linh tinh, nhưng cũng có lần hắn được về sớm lại thấy trong nhà chẳng có ai.
Liêu Thiên Kiêu nghĩ, rất có khả năng Xà Thất Yêu vẫn luôn làm cái gì đó khi hắn không ở nhà, nhưng về phần y làm gì thì hắn không thể hỏi, lại càng không thể tham gia vào. Liêu Thiên Kiêu rất biết ơn Xà Thất Yêu đã cứu hắn một lần, cũng rất biết ơn y dùng pháp thuật biến ra một cái giường khác để hắn đỡ phải ngủ sô pha (Lâu dần thành quen, lúc này Liêu Thiên Kiêu đã quên bẵng mất vì ai mà hắn phải ngủ sô pha), nhưng mà, ngoại trừ cùng sống dưới một mái hiên, thỉnh thoảng cùng ăn một bữa cơm, thì Liêu Thiên Kiêu cảm thấy quan hệ giữa hắn và Xà Thất Yêu cũng chỉ thường thôi, chắc chắn không thân thiết đến mức có thể nhờ vả đại thần này ra tay cứu người.
Bản tính con người vẫn luôn luôn tránh rủi tìm may, nhất là dưới tình huống bản thân không nắm chắc cả mười phần thắng. Liêu Thiên Kiêu chỉ có thể mặc kệ Peter, nhưng mắt thấy chỗ ngồi kia có lẽ sẽ còn tiếp tục trống trơn, Liêu Thiên Kiêu cũng lấn cấn trong lòng. Hắn nghe Chris lén tiết lộ, rất có khả năng tháng Ba hoặc tháng Tư năm sau Peter sẽ bị đuổi việc, ấy là còn nhờ Diệt Tuyệt sư thái nể tình gã cống hiến nhiều năm và là nòng cốt lão làng, nên mới cho gã lĩnh thưởng rồi mới đuổi. Tóm lại, nếu Peter vẫn không quay về, chẳng mất mạng thì cũng mất việc.
Liêu Thiên Kiêu hơi khó chịu, chẳng lẽ thật sự cứ phải như vậy sao?
“Tiểu Liêu, cậu lại đây một lát.” Diệt Tuyệt sư thái gọi điện thoại nội bộ, Liêu Thiên Kiêu thấp thỏm đi vào, xong xuôi lại thấp thỏm đi ra.
Diệt Tuyệt sư thái ra lệnh cho Liêu Thiên Kiêu làm một chuyện, chuyện này rất hợp tình hợp lý, đối với người bình thường thì không vấn đề gì, nhưng đối với Liêu Thiên Kiêu lại hơi khó nói, bởi vì Diệt Tuyệt sư thái muốn hắn đại diện công ty đến thăm hỏi Peter.
Diệt Tuyệt sư thái đương nhiên không biết chuyện Peter bị bệnh còn có phức tạp bên trong, chỉ thực hiện đúng quy định của công ty, chi tiền cho quản lý hành chính và người chơi thân nhất với bệnh nhân đến thăm hỏi, vừa hay Liêu Thiên Kiêu một mình kiêm luôn hai chức, tất nhiên không cần người thứ hai.
Thực ra Diệt Tuyệt sư thái cũng định cử một người ở phòng nhân sự đi cùng, cả Ngũ Tiểu Dũng cũng đi, nhưng Chris phòng nhân sự lại có việc phải về sớm, Ngũ Tiểu Dũng thì cả buổi chiều bị các chị đồng nghiệp nhét đồ ngọt cho ăn đến hỏng bụng, thượng thổ hạ tả phải vào bệnh viện, nên cuối cùng chỉ còn lại Liêu Thiên Kiêu.
Liêu Thiên Kiêu cầm một ngàn tệ công ty chi, chẳng biết làm gì cho đúng, hắn cảm thấy bản thân thật sự không có cách nào đối diện với Peter, đồng thời cũng hơi sợ phải gặp lại Tiểu Thu • Phỉ Phỉ • Tư Hàm nọ. Rốt cuộc, lúc tan tầm Liêu Thiên Kiêu vẫn bất chấp đi mua một lẵng hoa quả, bỏ chỗ tiền còn lại vào phong bì, viết tên rồi leo lên xe công cộng đến nhà Peter.
Lại nói tiếp, quen biết Peter bao năm, Liêu Thiên Kiêu chưa từng đến nhà gã. Hắn chỉ biết Peter cũng không phải người địa phương, gia cảnh không bằng nhà hắn, nhưng đã sớm mua được một căn hộ ba buồng một sảnh không tồi, coi như cũng thành đạt. Thật khiến người khác ghen tị, nhưng may mà Liêu Thiên Kiêu rất ít khi so đo những chuyện này.
Xuống xe rồi, Liêu Thiên Kiêu đang đi dọc theo biển số tìm nhà Peter, lúc đi ngang một trường học lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
“Chạy chậm thôi! Nhóc con, về nhà nhớ làm bài tập, nếu không ngày mai phạt đứng hành lang hết đấy!”
“Biết rồi, chào Tiểu Tình Tình nhé! Ha ha ha ha!”
“Tình Tình cái tiên sư mi, gọi cô giáo!”
Cuộc đời thật lắm tình cờ, Liêu Thiên Kiêu dừng bước, đúng lúc va vào Phương Tình Vãn từ trong trường đi ra.
Phương cô nương hoàn toàn không nhìn thấy Liêu Thiên Kiêu, vẫn đang bận rộn quát tháo học sinh, tuy không ra dáng giáo viên, nhưng vừa nhìn cũng biết các học sinh rất yêu quý cô. Mấy nam học sinh cấp II không còn nhỏ nữa, đạp xe đạp hi hi ha ha vẫy tay chào tạm biệt cô.
Bóng đèn trong đầu Liêu Thiên Kiêu bật sáng, “Tiểu Phương!”
Phương Tình Vãn đang đà lao vội vàng phanh gấp, đế giày nghiến trên nền đất thành hai vệt dài. Quay sang, Phương cô nương nhìn thấy Liêu Thiên Kiêu thì ngẩn người, rồi lập tức cúi đầu vượt qua hắn để đi tiếp, vừa đi vừa lẩm bẩm, “A ha ha ha, ngài nhận lầm người rồi, nhận lầm người rồi!”
“Tiểu Phương! Phương Tình Vãn!” Liêu Thiên Kiêu nhanh chóng chặn trước mặt cô. Mấy học sinh và đồng nghiệp của Phương Tình Vãn đi ngang qua, ai cũng quẳng lại một ánh mắt mờ ám cộng thêm tò mò, cho rằng bọn họ đang diễn phim Quỳnh Dao.
Phương Tình Vãn chẳng biết làm thế nào, vò vò mái tóc hôm nay buộc đuôi ngựa, mặc kệ cho nó bù xù, hạ giọng, “Đã bảo từ nay về sau ai đi đường nấy rồi cơ mà, tránh ra, cậu còn đến đây làm gì?”
Liêu Thiên Kiêu cũng hiểu mình hơi bị mặt dày, nhưng hắn đâu phải cố tình chặn đường người ta, chỉ là tình cờ gặp lại, cũng coi như ý trời.
“Không phải tôi cố ý đến tìm cô, chỉ tình cờ thôi.” Liêu Thiên Kiêu giải thích.
Phương Tình Vãn đại khái chắc cũng vỡ lẽ, cô chưa từng cho Liêu Thiên Kiêu biết mình làm việc ở đâu, vì thế nói, “Ồ, trùng hợp thật, xin chào cậu, tạm biệt!”
Liêu Thiên Kiêu sốt ruột, “Làm phiền cô một lát, tôi muốn hỏi chút chuyện.”
Phương Tình Vãn lườm hắn một cái, “Ai da tổ tông ơi, vị kia nhà cậu tôi thật sự không trêu vào được đâu, cậu đừng hại tôi mà, chị đây vẫn muốn sống thêm vài năm tìm tấm chồng đẹp trai nhà giàu tài giỏi!”
Liêu Thiên Kiêu bị Phương Tình Vãn làm cho phì cười, “Không phải vì chuyện đó, tôi muốn hỏi ý kiến cô chuyện khác cơ.”
Trước cổng trường có giàn hoa tử đằng, bây giờ người đi hết, yên tĩnh vô cùng. Liêu Thiên Kiêu nhìn đồng hồ, cảm thấy vẫn đủ thời gian, bèn kể lại sơ qua chuyện của Peter cho Phương Tình Vãn. Hắn cũng không biết còn nhờ ai giúp được nữa, nghĩ đến Phương Tình Vãn có thể xem chỉ tay, còn biết những thứ người thường không biết, nên nhân cơ hội nhờ cô cố vấn, cũng chẳng ôm hi vọng gì, nhưng ít ra Phương Tình Vãn sẽ không cho rằng hắn bị tâm thần.
“Chuyện là như thế đó.” Liêu Thiên Kiêu nói, “Tôi nghĩ có thể anh Peter bị cái gì không hay ám rồi, nhưng ảnh không nghe lời tôi, nên tôi muốn nhờ cô tìm xem còn cách nào khác không.”
Lúc này vẻ mặt Phương Tình Vãn rất nghiêm túc, cô nói, “Trường hợp như cậu nói, là quỷ hay là yêu cũng đều có thể, chưa nhìn thấy bản tôn thì chưa thể xác nhận, nhưng đồng nghiệp của cậu chắc chắn đang gặp nguy hiểm, rất có khả năng anh ta bị thứ yêu quỷ kia mê hoặc để hút dương khí, cái này gọi là dầu hết đèn tắt, cứ thế mãi thì nhất định toi đời.”
Tuy cũng đoán ra từ sớm, nhưng nghe Phương Tình Vãn nói vậy, Liêu Thiên Kiêu lại càng sốt ruột, bèn hỏi, “Thế có cách nào giúp ảnh không? Quanh đây có đạo sĩ hay cao nhân hàng yêu trừ ma gì không để tôi đi thỉnh?”
Liêu Thiên Kiêu nghĩ Phương Tình Vãn sẽ giới thiệu cho hắn một người đáng tin cậy, nhưng Phương Tình Vãn chỉ nhìn đồng hồ rồi vắt ba lô qua vai, nói, “Chẳng phải có sẵn rồi sao? Tôi đi với cậu!”
Nói đi là đi. Vì Phương Tình Vãn rất quen thuộc với vùng này, nên kéo theo Liêu Thiên Kiêu, hai người rất nhanh đã tìm đến khu chung cư nọ. Liêu Thiên Kiêu đứng dưới lầu ngập ngừng ấn chuông, thật lâu sao mới có giọng nói truyền qua micro.
“Ai thế?” Là giọng nữ, nhẹ nhàng mềm mại, nghe mà nhũn cả lòng.
Liêu Thiên Kiêu suýt nữa thì “Á úi” kêu lên, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bởi vì mấy lần chỉ gặp cô nàng cổ quái nọ vào buổi tối, nên hắn kiểu gì cũng không ngờ hiện giờ cô ta lại ở trong nhà Peter.
Phương Tình Vãn nhìn phản ứng của hắn, đưa mắt ý hỏi, “Sao thế?”
Liêu Thiên Kiêu ra hiệu, “Có thể là cô gái kia.”
Phương Tình Vãn sáng mắt lên, quay sang tóm lấy cánh tay Liêu Thiên Kiêu, nói với micro, “Chúng tôi là đồng nghiệp của Lý Khánh, nghe nói anh ấy bị bệnh nên đại diện công ty đến thăm.”
“Ừ.” Đầu kia cúp máy, cánh cửa “Cạch cạch” hai tiếng, tự động mở ra.
“Đi theo tôi, lát nữa không có chuyện gì thì đừng rời khỏi tôi.” Phương Tình Vãn nói, định bước vào bên trong.
“Khoan đã!” Liêu Thiên Kiêu gọi lại, “Cứ vậy mà vào à?”
Phương Tình Vãn nhướn mày, “Thế cậu định thế nào?”
Liêu Thiên Kiêu bảo, “Thì cô, cô không cần chuẩn bị bùa chú nước thánh để Buff công lực à?”
Phương Tình Vãn đảo mắt nhìn trời, “Cậu chơi game nhiều quá đấy!”
Liêu Thiên Kiêu ấm ức muốn chết, chẳng phải hắn chỉ lo lắng cho an nguy của cả hai thôi sao, ai mà biết cái cô nàng ba hợp một kia là thứ gì, nhưng nhìn vẻ mặt Phương Tình Vãn tựa hồ rất nghiêm túc, Liêu Thiên Kiêu biết lúc này mà bỏ chạy thì không kịp rồi, hắn đâu thể bỏ Phương Tình Vãn lại một mình.
Sợ thì có sợ, nhưng bỏ mặc một cô gái thì Liêu Thiên Kiêu không làm được, vì thế hắn chỉ đành vừa âm thầm niệm “A Di Đà Phật”, vừa cảnh giác cùng Phương Tình Vãn lên lầu.
Nhà Peter ở tầng mười sáu, hai người ra khỏi thang máy, dọc theo hành lang tìm số nhà, còn chưa kịp ấn chuông thì cửa đã mở, mĩ nhân ba hợp một quả nhiên đang đứng bên trong. Hôm nay cô ta ăn vận như một nàng dâu dịu dàng, tóc dài buộc nơ con bướm sau đầu, váy dài, áo khoác lông dê, muốn hiền lành bao nhiêu cũng có.
Liêu Thiên Kiêu không dám mở miệng, cũng không biết bây giờ cô ta lại tên là gì, Phương Tình Vãn thì bước lên một bước, nói, “Xin chào, chúng tôi đến thăm Lý Khánh, tôi là Tiểu Hồng, cậu ấy là Tiểu Minh.”
Liêu Thiên Kiêu vã mồ hôi, hạ giọng, “Tiểu Hồng Tiểu Minh là cái khỉ gì?”
Phương Tình Vãn sâu xa bảo, “Danh tự và bát tự của một người cũng giống như Rada định vị GPS ấy, nếu đối phương là yêu hay quỷ thì nhất định không được để cô ta biết, bằng không rất dễ gặp chuyện chẳng lành.”
Liêu Thiên Kiêu nghĩ, nếu thế cứ bảo tên tôi là Tiểu Liêu cũng được mà, nhưng mà ngẫm ra, cô gái nọ đã biết hắn họ Liêu từ lâu rồi.
“Vào đi.” Mỹ nhân ba hợp một nhẹ giọng nói, nghiêng người tránh ra. Liêu Thiên Kiêu để ý Phương Tình Vãn lúc vào cửa thay giày thì tựa hồ bất cẩn vấp một cái, va vào cô gái nọ, phải vịn vào cô ta mới đứng vững, sau đó thẳng người dậy, hắn đoán Phương Tình Vãn cố ý.
Quả nhiên khi cô gái nọ quay đi, Phương Tình Vãn liền cúi đầu nhìn nhìn bàn tay mình, sau đó nhíu mày.
“Sao thế?”
“Hình như chẳng có vấn đề gì cả.” Phương Tình Vãn nghi hoặc, “Cậu chắc chắn là cô ta chứ?”
“Đúng mà, khuôn mặt này, cả đóa hoa mai nữa, chắc chắn đấy!”
Phương Tình Vãn nói, “Ừ, thế cứ vào xem.”
Liêu Thiên Kiêu bắt lấy cô, “Hay là để tính đã, đừng vào vội, nguy hiểm.” Liêu Thiên Kiêu có một loại trực giác, hắn cảm thấy mình không nên kéo Phương Tình Vãn vào chuyện này, nhưng Phương Tình Vãn lại trợn mắt nhìn hắn.
“Đừng có khinh thường tôi, trông thế thôi chứ tôi là truyền nhân đời thứ mười một của Phương thị đó!”
“Đời, đời thứ mười một á? Tức là cái gì?”
“Là trừ ma thế gia đó, ngu!”
“Peter đang ngủ trong nhà, hai người vào ngồi đi.” Mĩ nhân ba hợp một quay lại giục, sau đó đi vào bếp. Liêu Thiên Kiêu và Phương Tình Vãn liếc nhìn nhau, rốt cuộc vẫn tiến vào phòng khách, nhưng đi đứng rón ra rón rén như dò mìn. Phương Tình Vãn còn lấy một cái la bàn ra cầm trên tay, thử trái thử phải, cuối cùng chỉ chỉ vào một cánh cửa, Liêu Thiên Kiêu cũng gật gật đầu, coi như đã xác định được Peter đang ở trong gian phòng đó.
“Uống nước đi.” Làm xong hết thảy, cô gái nọ lại bưng ra hai ly nước, đặt trước mặt hai người.
Liêu Thiên Kiêu không dám đυ.ng vào, Phương Tình Vãn thì lịch sự cầm ly nước lên nhìn nhìn rồi lại nghe nghe, sau đó uống một ngụm nhỏ, gật đầu với Liêu Thiên Kiêu, tỏ vẻ không có vấn đề gì. Liêu Thiên Kiêu vẫn không dám uống, chỉ cầm ly trên tay. Chẳng ai mở miệng, cả căn phòng lặng ngắt, Phương Tình Vãn ho khan một tiếng, lúc này Liêu Thiên Kiêu mới ngớ ra, vội nói, “À, chuyện là, anh Peter đã lâu không đi làm, đồng nghiệp ai cũng lo lắng, lão tổng Diệt… Vương phu nhân cũng lo cho tình trạng sức khỏe của anh ấy, nên đặc biệt ủy thác tôi và… Tiểu Hồng đến thăm.” Liêu Thiên Kiêu nói đến đoạn Tiểu Hồng, suýt thì cắn đứt lưỡi, hắn lấy phong bì trong túi áo ra, “Đây là chút lòng thành.”
Cô nàng ba hợp một nhận phong bì, sau đó nhìn Liêu Thiên Kiêu, Liêu Thiên Kiêu mù tịt nhìn lại, cô nàng ba hợp một tiếp tục nhìn Liêu Thiên Kiêu, Liêu Thiên Kiêu tiếp tục nhìn lại, Phương Tình Vãn ngồi một bên nhìn không nổi nữa, lấy cùi chỏ chọc chọc Liêu Thiên Kiêu, nhẹ giọng nói, “Hoa quả!” Liêu Thiên Kiêu giờ mới tỉnh ngộ, vội vàng nói, “À đúng, còn lẵng hoa quả này nữa, suýt thì quên mất ha ha.” Nói xong mới đưa lẵng hoa quả nãy giờ lưu luyến ôm trong lòng ra.
Phương Tình Vãn đột nhiên đứng bật dậy, “Ôi cha, uống chút nước đã muốn đi WC, WC ở đâu ạ?” Vừa giả bộ tìm WC, vừa nháy mắt với Liêu Thiên Kiêu.
Liêu Thiên Kiêu ngầm hiểu, cũng đứng dậy bảo, “Chết thật, nghe nói thế tôi cũng muốn đi WC.” Để đề phòng cô nàng ba hợp một có động tĩnh gì, hắn đứng lên cũng rất cẩn thận, nhưng cô ta chẳng phản ứng gì cả.
Hai người cứ thế một trước một sau đi về phía toilet, căn hộ vốn không rộng, Phương Tình Vãn đi vài bước đột nhiên thét lên, “Vào nhanh!” Rồi thình lình chạy về phía trước, đẩy cửa lao vào căn phòng đã xác định hồi nãy, Liêu Thiên Kiêu cũng lập tức theo sau, Phương Tình Vãn lanh tay lẹ mắt khóa cửa lại, chẳng biết lấy đâu ra một đống bùa, cổ tay vung lên, những lá bùa bắn ra như phi tiêu, dán lên cánh cửa thành hình tam giác. Phương Tình Vãn lẩm bẩm một lát, cuối cùng quát to, “Sắc lệnh!” Một quầng sáng vàng lóe lên, cánh cửa trong giây lát đó chấn động không ngừng, rồi trở về tĩnh lặng. Làm xong tất cả, Phương Tình Vãn mới nhẹ nhõm thở phào, nói, “Rồi, cô ta không vào được đâu, chúng ta cứ bảo vệ Lý Khánh trước đã.”
Liêu Thiên Kiêu trợn mắt há mồm, thật lâu sau mới nói, “Tiểu Phương, cô lợi hại quá!”
Phương Tình Vãn đắc ý cười cười, “Giờ cậu đã biết Phương gia là… A, sao vẫn ôm lẵng hoa quả?”
Liêu Thiên Kiêu bị Phương Tình Vãn nhắc nhở mới cúi đầu nhìn thử, quả nhiên hắn vẫn đang ôm khư khư lẵng hoa quả đắt tiền. Hắn nhịn không được, đỏ mặt bảo, “À, hình như quên mất.”
Phương Tình Vãn cảm thán, “Trời ạ, tôi chưa thấy ai đối đầu kẻ địch còn ôm theo lẵng hoa quả nặng trĩu vậy đâu!” Lôm côm còn hơn cả Đại chưởng môn Phương gia – Chú hai của cô nữa.
Mặt Liêu Thiên Kiêu càng đỏ tưng bừng, hắn thì thào giải thích, “Tôi, không phải tôi cố ý, cô biết không, đây toàn là hoa quả nhập khẩu đấy, hơn năm trăm đồng cơ, nên sơ ý chút là…” Bộ dạng nhân dân lao động nghèo khổ.
Phương Tình Vãn lệ rơi đầy mặt, nói, “Được rồi được rồi, cứ giải quyết chuyện Lý Khánh trước đã, lúc về tôi mời cậu ăn ngon.”
Liêu Thiên Kiêu đáp, “Thế sao được…” Nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại, “Cửa đâu?”
Phương Tình Vãn hỏi, “Hả?”
Liêu Thiên Kiêu nói, “Cánh cửa vừa nãy đâu?”
Phương Tình Vãn nhìn lại, cánh cửa gỗ lúc nãy họ bước qua đã biến mất từ lúc nào, cả bùa chú cô dán lên cũng không còn. Phương Tình Vãn nhất thời có dự cảm chẳng lành.
Liêu Thiên Kiêu hỏi, “Tiểu Phương, đây là cô biến ra à?”
Phương Tình Vãn lắc đầu, cô chỉ dựng kết giới để bịt kín lối vào của đối phương, chứ không phải để bịt kín lối ra của bọn họ, lại nhìn xung quanh…
Vẻ mặt Phương Tình Vãn chầm chậm biến đổi, từ mờ mịt đến nghiêm túc, cô nói, “Liêu Thiên Kiêu, chúng ta bàn bạc.”
“Ừ?” Liêu Thiên Kiêu chậm chạp xoay người lại, rồi há hốc miệng. Lúc này thế giới phía sau cánh cửa bọn họ đang đứng không phải gian phòng ngủ, mà là một khoảng không trống rỗng. Giờ là xế chiều, xung quanh rất im ắng, chỉ có mặt trời lấp ló trên sân thượng một tòa nhà cao tầng, lạnh lùng nhìn ngắm thế gian.
“Đây là đâu?” Phương Tình Vãn lầm bẩm, thực ra cũng không trông đợi nhận được đáp án.
Liêu Thiên Kiêu mấp máy môi, thật lâu sau mới nhẹ nhàng bật lên bốn chữ, “Ngân Giản Gia Viên.”
Hết chương 11.