Chương 1.2: Quấy rối



Lý Bình cau mày tản ra càng nhiều sợi tơ tinh thần, tơ tinh thần từng chút từng chút trải dài lan rộng, từ từ bao phủ lên tâm cảnh nóng nảy không kiềm chế được của Trương Lực, thanh lọc nhưng mảnh vỡ tinh thần bị ô nhiễm cho hắn.

Một lúc lâu sau, trên trán Lý Bình đều đã thấm đầy mồ hôi, những mảnh vụn tinh thần bị ô nhiễm mới gần như được thanh lọc hết, tinh thần thể hổ của Trương Lực cuối cùng cũng xuất hiện!

Khác với hình tượng uy mãnh thường ngày, vậy mà lại như một bé hổ con? Cái đuôi lông xù của bé hổ con quấn quanh bắp chân Lý Bình, nhẹ nhàng rêи ɾỉ vài tiếng.

Lý Bình sững sờ ra mặt nhìn bé hổ con, không lẽ lần này thực hiện nhiệm vụ, Trương Lực lại bị thương nghiêm trọng đến mức này, ngay cả tinh thần thể cũng không thể duy trì nguyên dạng được.

Sờ sờ bé hổ con đang làm nũng với Lý Bình, gương mặt vốn đang tươi cười của Trương Lực đột nhiên trở nên nghiêm túc, cẩn thận nói: "Nhiệm vụ lần này, suýt nữa đi tong...trước lúc sắp chết nghĩ lại bản thân đã 33 tuổi, vẫn còn là lính gác độc thân! Thật sự không cam lòng! Càng phải cắn răng chịu đựng!"

Hắn càng nói càng kích động, tay cũng siết chặt hơn, siết muốn gãy tay làm Lý Bình bị đau.

Lý Bình muốn rút tay về, nhưng lực tay của lính gác cấp A quá mạnh rồi, cậu thử mấy lần vẫn cứ không thoát được! Trương Lực vẫn đang chỉ lo việc của mình nói: "Dẫn đường Lý Bình, hai chúng ta biết nhau cũng đã 5-6 năm rồi. Tuy tôi biết cậu không có ý gì với tôi, nhưng tính cách chúng ta cũng xem như phù hợp, không bằng hai chúng ta kết đôi đi."

Hả? Sao đột nhiên lại nhắc đến kết đôi? Lý Bình vội vàng từ chối: "Xin lỗi, cậu là lính gác cấp A, mà tôi chỉ là dẫn đường cấp C..."

"Cấp độ nào thì có liên quan gì! Tỉ lệ xứng đôi của cậu và tôi không phải đạt 67% sao? Hai chúng ta thân mật gần gũi thêm nữa, là có thể đạt đến yêu cầu kết đôi rồi!"

Chỉ nói đẳng cấp thôi không đủ, Lý Bình chỉ có thể đổi cách khác nói: "Xin lỗi...ba mẹ tôi đều là người bình thường, từ nhỏ tôi đã quen với hoàn cảnh gia đình bình thường, do đó tôi hi vọng sẽ kết hôn với bạn lữ bình thường."

Nghe Lý Bình nói vậy, sắc mặt Trương Lữ sa sầm lại, tay cũng theo bản năng buông ra. Lý Bình thấy thế liền nhanh chóng rút tay về, thu hồi các sợi tơ tinh thần, từ trong tâm cảnh của Trương Lực lui về lại. Cũng không quan tâm Trương lực còn đang đờ ra đó, cấp tốc thu dọn đồ đạc rời đi.