Chương 11 Quá kỳ lạ

Các sợi tơ tinh thần nhẹ nhàng vuốt ve những mảnh vỡ tinh thần, tinh thần cảnh đầy vết nứt của Hắc Diệp đang từng chút từng chút nối liền lại.

Cảm giác được sự sung sướиɠ trước nay chưa từng có, Hắc Diệp không nhịn được thả lỏng cơ thể căng cứng, cánh tay đang siết thật chặt lấy Lý Bình, lúc này cũng trở thành một cái ôm dịu dàng...

Lý Bình cảm nhận được cánh tay siết chặt lấy cơ thể mình đang dần buông lỏng, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như khai thông cho chàng trai trước mặt, đã bắt đầu có hiệu quả.

Lý Bình đang chuẩn bị xử lý sạch sẽ số lượng lớn mảnh vỡ tinh thần cùng một lúc, đột nhiên cảm thấy tinh thần lực của mình lại bắt đầu trở nên yếu ớt...

Tơ tinh thần hăng hái ban đầu dần dần không thể áp chế được tinh thần lực hừng hực của Hắc Diệp ...

Quá kỳ lạ...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tinh thần lực của mình, sao lại lúc mạnh lúc yếu? ? ?

Lý Bình thực sự không thể hiểu được, đành phải thu lại tơ tinh thần của mình trước rồi nói sau.

Không ngờ được rằng, tinh thần lực đang xông đến của Hắc Diệp lại bắt đầu quấn lấy tơ tinh thần của Lý Bình không buông!

Một bên liều mạng muốn rút lui, nhưng bên kia lại bám chặt không chịu buông! Lý Bình lo lắng đến trán toát mồ hôi!

"Anh... Anh có thể thu hồi tinh thần lực được không? Tôi thật sự không chịu được nữa..." Lý Bình đành phải thể hiện sự yếu đuối, nếu tiếp tục dây dưa như thế này, cậu sẽ ngất xỉu vì tinh thần lực cạn kiệt!

Tinh thần lực của Hắc Diệp dính chặt lấy tơ tinh thần của Lý Bình, trước đây chưa từng được dẫn đường khai thông, khiến Hắc Diệp cảm thấy ham muốn chưa thoả mãn!

Vốn dĩ Hắc Diệp đối xử với những người dẫn đường đã khai thông cho hắn đều là dùng xong rồi vứt.

Dù sao khi được khai thông cũng đau nhức khắp người không thể chịu nổi, ngay cả dẫn đường có đẹp trai đến đâu, hắn đều cảm giác như trước mắt là kẻ thù đáng ghét!

Trước kia nghe những lính gác khác nói rằng họ cảm thấy khai thông rất sung sướиɠ, thậm chí một số lính gác tinh thần cảnh rất ổn định, vẫn sẽ tìm đến dẫn đường khai thông, để bản thân vui vẻ sảng khoái.

Nhưng đến lượt Hắc Diệp, rõ ràng hắn…rõ ràng năng lực của hắn cường đại như vậy! Lại chưa bao giờ cảm thấy thoải mái chút nào trong quá trình khai thông! Thậm chí từ đầu đến cuối đều bị đau đớn giày vò hành hạ!

Thật đáng ghét! ! ! Dẫn đường không phải là bạn đồng hành của lính gác sao? ? ? Tại sao lại hắn phải đau đớn khó chịu như vậy? !

Nếu một ngày... nếu một ngày nào đó hắn có thể gặp được dẫn đường khiến hắn cảm thấy không đau đớn khi khai thông...thì nên gϊếŧ chết, hay là chiếm hữu người đó...

Hắc Diệp vốn tưởng rằng hắn sẽ sảng khoái ra tay gϊếŧ, nhưng đến lúc thật sự gặp được người như vậy, lúc này cảm nhận được sự khai thông êm ái dễ chịu, trong lòng hắn dâng lên du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn chiếm được dẫn đường này...

Thu hồi tinh thần lực, Hắc Diệp mỉm cười với Lý Bình, dịu dàng hỏi: "Trước đây tôi chưa từng gặp em, em là dẫn đường mới đến sao? Phải rồi, em tên là gì?"

Lý Bình đang thu hồi tơ tinh thần nghe được câu hỏi của Hắc Diệp, đang thắc mắc tại sao thái độ của người này đột nhiên tốt hơn, anh do dự một lát, mới trả lời lại: "Lý Bình."

"Lý Bình... dẫn đường Lý Bình, tôi tên Hắc Diệp, lính gác cấp 3S." Hắc Diệp nở nụ cười đầy ẩn ý.

Giám đốc vẫn luôn liên tục nhìn chằm chằm vào tinh thần thể thỏ trắng của Lý Bình trong video giám sát, tận mắt nhìn thấy bộ lông trắng của con thỏ từng chút chuyển sang màu xám, cho đến khi toàn bộ trở nên đen tuyền!

Ước chừng kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi lại từng chút một chuyển từ đen sang xám, cho đến khi toàn thân trắng như tuyết!

Tình huống này thực sự quá kỳ lạ... Giám đốc năm nay đã 127 tuổi, đã gặp vô số người dẫn đường, cùng làm việc với dẫn đường hắc ám trước đó, chưa bao giờ thấy chuyện kỳ lạ như vậy!

Lý Bình....Lý Bình....Giám đốc nhớ lại hoàn cảnh xuất thân đã tra được của gia đình Lý Bình, không khỏi rơi vào trầm tư...