Đầu óc của Quý Thanh Trác có chút mơ hồ, cô nhớ rõ Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ngày hôm qua còn bị trói dưới biển, lúc đó anh vẫn còn có cái đuôi dài như vậy.
Làm thế nào mà bây giờ anh lại khỏi đó được?
Lúc này, cả Quý Thanh Trác và An Côn đều sững sờ, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nhìn cô.
“Cô không thể thu tay về sao?” Tɧẩʍ ɖυng Vũ đến gần Quý Thanh Trác.
Khi bàn tay của anh đặt xuống mu bàn tay của Quý Thanh Trác, An Côn kinh hoàng phát hiện ra rằng cơ thể hắn ta không thể di chuyển được, như thể có một sợi dây vô hình nào đó đang kiểm soát cơ thể hắn ta.
“Vậy tôi đi thu hồi cho cô.” Tɧẩʍ ɖυng Ngọc chậm rãi xoay ngón tay của An Côn trên nòng súng trong tay Quý Thanh Trác.
Hiện tại hắn đã không thể động đậy, các khớp ngón tay cũng cứng ngắc, cho dù An Côn có ý thức được nguy hiểm mà muốn rút lui thì cũng không có chỗ cho nhân từ.
" Rắc - Rắc"
Tɧẩʍ ɖυng Ngọc mỉm cười, bẻ gãy xương ngón tay và rút nòng súng đang đặt trên tay Quý Thanh Trác với tốc độ chậm rãi và vô cùng thích thú.
Khi Quý Thanh Trác ổn định lại tinh thần, vũ khí với hơi ấm còn sót lại đã rơi xuống khỏi tay cô.
Chính tiếng kêu đau đớn của An Côn đã kéo cô tỉnh lại, tất nhiên, An Côn chỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi bởi vì Tɧẩʍ ɖυng Ngọc đã không để hắn tiếp tục phát ra âm thanh.
Anh đứng sau lưng Quý Thanh Trác, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt khiến anh trông rất quyến rũ, nhưng lúc này thì mọi người trên boong tàu đều nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.
"Thẩm .. anh. . . " Quý Thanh Trác mấp máy môi, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mấp máy môi nhả ra một chữ khô khốc.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người đến, Tɧẩʍ ɖυng Ngọc ... anh ấy không phải vẫn bị nhốt sao?
Và bây giờ anh trông rất nguy hiểm.
“Tôi tới tìm cô.” Tɧẩʍ ɖυng Ngọc trả lời cô.
Anh bước tới và dựa vào lan can thuyền với một tư thế thoải mái.
An Côn ngón tay vặn vẹo, khuôn mặt tràn đầy sự oán hận cùng kinh ngạc nhìn Tɧẩʍ ɖυng Ngọc, không phải hắn không có bị thương như vậy mà đáng sợ nhất chính là ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυng Ngọc nhìn hắn.