Quyển 1 - Chương 49

Và điều rắc rối nhất là cô ấy không thể thoát khỏi đây mà không bị tổn thương trừ khi——

Quý Thanh Trác tiến lên hai bước, đặt nòng súng hướng vào ngực An Côn, An Côn nhanh chóng giơ tay tỏ ý đầu hàng, nhưng hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Thanh Trác với ánh mắt điên cuồng.

Đó là...bộ sưu tập hoàn hảo, cô ấy không thể thoát khỏi đây.

“Tôi không có đả thương bất kì một ai, cũng không có vi phạm bất kỳ quy định nào của thành phố Độc Lập.” Giọng nói của Quý Thanh Trác có chút run run, “Ngài An, yêu cầu anh cho thuộc hạ của anh rời đi khu vực biển của tôi.”

“Cô Quý, trong súng của cô không có đạn đúng không?” An Côn đột nhiên đè lên nòng súng vẫn đang cháy “Cô là một nhà nghiên cứu xuất sắc, cô sẽ không nói dối.”

Hắn cụp mắt xuống, phát ra một tiếng âm trầm cười: "Yên tâm, ta sẽ thả cô đi, nhưng chỉ là trước đó, chỉ sợ bây giờ cô phải cùng tôi ký một cái hợp đồng khác."

Quý Thanh Trác run rẩy đặt ngón tay lên cò súng, kể từ khi cô rút súng ra thì cô cũng không có ý định gϊếŧ người.

Số lượng đạn vừa đủ để làm đứt dây trói cá voi là giải pháp tối ưu.

"Tôi sẽ không" cô nói.

“Không có việc gì, tôi sẽ dùng cổ tay mảnh khảnh xinh đẹp của tiểu thư ghi tên của cô vào bản hợp đồng.” Ngón tay An Côn chậm rãi đặt lên thùng rượu bên cạnh “Rốt cuộc, người uy hϊếp tôi trước, không phải chính là cô Quý sao?”

Khi ngón tay của hắn ta sắp đáp xuống mu bàn tay của Quý Thanh Trác, lại có một âm thanh khác từ biển vang lên, tiếng động cơ gầm rú, một người khác đang đứng trên tàu cao tốc. Quý Thanh Trác đi theo âm thanh đó và cảm thấy rằng bóng dáng của người đó vô cùng quen thuộc.

Bộ quần áo anh đang mặc hình như là cô mua cho anh cách đây không lâu, cô biết rõ kích thước cơ thể anh.

Có một âm thanh "suỵch", Tɧẩʍ ɖυng Ngọc bắn một thứ gì đó vào lan can của tàu săn cá voi và kéo mình từ xuồng cao tốc lên tàu.

Ngay lập tức, vũ khí ban đầu nhằm vào Quý Thanh Trác quay lại và nhắm thẳng vào hắn ta.

Tɧẩʍ ɖυng Ngọc cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, ôn nhu cười với Quý Thanh Trác: “Xin lỗi, tôi xem giờ mà cô vẫn chưa đến, cho nên tôi ra ngoài tìm cô.”

Ánh mắt anh chuyển hướng và rơi vào vũ khí công nghệ cao được trang bị của đội bảo vệ vệ An Côn.

"Cái gì đây, thật màu mè." Anh mới tiến lên một bước, quay đầu nhìn lại, những vũ khí lạnh lẽo kia trong nháy mắt sụp đổ, hệ thống bên trong rối loạn, năng lượng tiêu tán, phảng phất bị một loại năng lượng cấp công kích để đánh bại.