Chương 23: Bị anh xx đến mức tiểu đầy đất

Chương 23: Bị anh xx đến mức tiểu đầy đất.

Trình Nghị nghe thấy lần đầu tiên da^ʍ nữ này gọi thẳng tên mình, thú tính trong anh dần lắng lại, lý trí chậm rãi quay về, hiện tại anh vui đến mức muốn bay lên, nghĩ bụng sẽ cắm gậy thịt và hai túi da kia nhét hết vào trong thân thể cô.

Không được, như thế còn chưa đủ, anh muốn cả người anh cũng sẽ nhét vào thân thể non mềm của cô gái trước ngực này, máu thịt hòa làm một với cô.

Giọng anh trầm khàn đầy dụ dỗ: “Vợ ơi, ngoan, gọi tên anh đi.”

Chu Dao vừa khóc nức nở vừa nũng nịu kêu lên: “Trình Nghị, hức hức ~~ Trình Nghị, Trình Nghị ~~”

Lần đầu tiên anh nhận ra, tên của mình từ miệng cô kêu ra lại dễ nghe đến như vậy.

Cô gái trong lòng nũng nịu gọi tên, thật sự giống như liều thuốc tiên, có thể trấn an bản tính hung tàn của tên sói này.

Động tác của gã sói xấu xa này dịu dàng hơn rất nhiều, không còn hung hăng càn quấy cơ thể cô nữa mà chậm rãi thả cô ngồi lên cự vật của mình, đỉnh đầu to lớn cẩn thận dò xét bên trong, chạm vào một viên thịt tròn trịa nhô ra, lập tức nó nhẹ nhàng cọ vài cái, thành thịt nhạy cảm trong cô càng quấn chặt lấy gậy thịt to khỏe của anh không buông.

Anh vô cùng hài lòng, liên tục nói: “Ngoan quá, ngoan quá, vợ anh thật ngoan!”

Hai túi thịt thỉnh thoảng nhét vào khe mông, tiếp xúc thân mật với cúc hoa rụt rè của cô.

Nóng bỏng và ấm áp khiến cúc hoa cũng nhíu chặt lại.

Đã làʍ t̠ìиɦ với anh mấy lần, lần này là dịu dàng nhất, từ lúc bắt đầu, gã lưu manh cục mịch này luôn nghĩ đến cảm thụ của cô, thân thể không ngừng được nhưng trái tim cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có của anh.

Nước mắt Chu Dao dần dần ngừng rơi, cô nằm trong ngực anh, híp mắt nhìn vào gương, nhìn thấy bụng dưới của mình, gồ lên một khối dài rất rõ ràng, đó chính là cự vật cường tráng đang chôn trong thân thể cô.

Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng nói vang lên: “Chủ tiệm đâu rồi, không có đây sao?”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Chu Dao sợ căng cứng cơ thể, cố sức đánh vào tay anh để anh dừng lại, nhưng sói đói Trình Nghị này làm sao có thể ngừng dễ dàng như vậy được, chẳng những không mà anh còn cố ý tăng nhanh tốc độ, hung hăng ra vào nhiều lần, bầu ngực sữa no tròn lắc lư lên xuống, hai túi trứng to bự va chạm vào mông cô vang lên tiếng bành bạch.

Chu Dao căn môi khóc ‘ư ư” tên cầm thú này lại cố ý đυ.ng vào viên thịt nhỏ nhô ra của cô, cảm giác kí©h thí©ɧ chất chồng lên nhau đạt đến cực điểm, chỉ cần hơi chạm vào cũng có thể khiến cô tan vỡ.

Điểm mẫn cảm nhất kia của cô bị anh chạm vào lần nữa, kɧoáı ©ảʍ ngất trời lập tức ập đến, thân thể cô mất ý thức hoàn toàn, đầu óc trống rỗng, lơ lững như đang ở trên mây.

Chu Dao đột nhiên mở to mắt, vật to lớn bên trong được kéo ra ngoài, tiểu huyệt co thắt dữ dội, niệu đạo cũng mở ra, một dòng nước màu vàng nhạt bắn thẳng lên gương đối diện! Tưới lên gương bị dội ngược lại, nướ© ŧıểυ văng lên trên đùi Trình Nghị không ít.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô che miệng thật chặt, nuốt những tiếng thét cao trào vào trong bụng, sau khi phun ra cô ngã vào lòng Trình Nghị run lẩy bẩy, bên dưới còn phun ra một ít nướ© ŧıểυ, dòng nước chảy dài trên mặt đất tụ lại thành một vũng, một mùi tanh khai nhàn nhạt tràn ngập phòng thử quần áo.

Người khách bên ngoài dường như nghe được tiếng va chạm phành phạch của vật gì đó, liền đi thêm mấy bước đến gần cửa phòng thay quần áo, hỏi: “Chủ tiệm có đây không?”

Vẫn không có người trả lời, cô ấy dường như cũng không còn nghe tiếng va chạm kia vang lên nữa.

Trinh Nghị bị tiểu huyệt của cô thít chặt muốn bắn ra ngoài, anh bắt đầu chậm rãi thong thả kéo ra đưa vào lối hành lang ướt sủng nướ© ŧıểυ, thân thể cô gái nằm trước ngực anh lại vô thức co rút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vươn đầy nước mắt, anh bèn cúi xuống hôn lêи đỉиɦ đầu cô một cái.

“Lạ kỳ, cửa mở mà không có người.”

Vị khách bên ngoài lầm bầm vài tiếng rồi rời đi.

Chỉ cần cô ấy đến gần thêm vài bước chân, là có thể nhìn thấy bà chủ cửa hàng đang ở trong phòng thử quần áo, bị một gã đàng ông cao lớn ôm trong ngực với tư thế cho bé đi tè, bên dưới còn ngậm chặt lấy gậy thịt của anh ta không nhả, bị người ta xx đến mức phun nướ© ŧıểυ đầy đất.

Trình Nghị nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, cong khóe miệng: “Kí©h thí©ɧ thế sao, da^ʍ nữ sướиɠ quá tè luôn rồi.”

Chu Dao lấy lại tình thần, bản thân mình thế mà lại bị tên lưu manh này xx điên cuồng, đã vậy còn tiểu đầy đất, cô xấu hổ và giận dữ, toàn thân run rẩy không ngừng.

Hơn nữa, lưu manh kia lại còn nói bên tai cô những lời còn táo bạo hơn: “Da^ʍ nữ tiểu đầy đất rồi kìa!”

Đúng thật là không muốn sống nữa, cô ôm mặt không muốn nhìn ai, lắc đầu gào khóc: “Hu hu… Đừng nói nữa … Đừng nói nữa …Hu hu hu …”

Cô muốn anh đừng nói nữa thì anh càng nói nhiều hơn, lôi hết những lời dâʍ đãиɠ xấu xa ra để nói.

“Vợ anh đi tiểu thật đẹp! Nướ© ŧıểυ văng rất xa!”

“Chậc chậc… Mùi nướ© ŧıểυ của vợ khai thật!”

“Thấy chym lớn của anh lợi hại không, chơi em đến mức đi tiểu luôn!”

“Chơi chết em, da^ʍ nữa này! Chơi nát tiểu huyệt vì sướиɠ mà phun tiểu này của em!”

“Chơi cho nó ngoan ngoãn ăn hết con cháu của anh!”

Anh thô bạo đẩy vào khiến cô muốn bay ra ngoài, nhưng cự vật to lớn kia lại đâm thẳng vào tử ©υиɠ, sau đó tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cũng phun ra.

“A~~~”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẽ càn quét tử ©υиɠ, Chu Dao đang còn trong dư vị cao trào, tiểu huyệt lại bắn ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, là âm tinh của phái nữ.

Toàn thân Chu Dao như có dòng điện chạy qua, cô choáng váng đầu óc, cả cơ thể cũng tê liệt, chỉ có thể rêи ɾỉ ư hư.

Trình Nghị kéo cự vật vừa phun trào ra ngoài, miệng huyệt của cô còn giữ hình hình như quả trứng, không có đồ vật ngăn chặn, cho nên tinh hoa trắng đυ.c bên trong cũng ồ ạt chảy xuống, hoà làm một với nướ© ŧıểυ khi nãy của cô.

Anh ôm cô lại thành mặt đối mặt, đẩy cự vật chưa mềm xuống của mình vào trong da^ʍ huyệt ngập nước của cô.

Chu Dao đã trãi qua mấy lần cao trào, thân thể run rẩy mất sức, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, tiểu huyệt hết lần này đến lần khác ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ no căng, bụng nhỏ cũng bắt đầu gồ lên.

Đến mười giờ rưỡi, tiếng chuông của cửa hàng bách hóa vang lên, Trình Nghị mới thỏa mãn bắn ra một lần nữa.

Anh giúp cô mặc lại quần áo, bra và qυầи иᏂỏ thì không cho cô mặc, anh ôm cô đặt trên ghế sofa nghỉ ngơi còn anh thì đi dọn dẹp. Vừa quét dọn vừa nhìn cô chăm chăm, gương mặt tục tằng cương nghị chứa nụ cười vui vẻ, vẻ mặt thỏa mãn vì được ăn uống no say.

Chu Dao giận không muốn nhìn gương mặt xấu xa kia, tên lưu manh này là sói đói là cầm thú! Hại cô không thể kiềm chế bản thân mà còn bắn cho cô một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, chỉ cần khẽ nhúc nhích là nó lại trào ra, đã thế lại còn không cho cô mặc qυầи ɭóŧ.

Lúc rồi khỏi khu mua sắm, Chu Dao cũng không dám bước nhanh, hai chân kẹp chặt lại, phòng ngừa tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại chảy xuống.

Cũng có một vài người đi đường nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, như thể tất cả bọn họ đều biết bên trong quần áo cô không mặc gì, tiểu huyệt còn đang chứa một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông

.

Trình Nghị ôm cô, sờ soạng cái mông tròn một cái, chế nhạo: “Vợ ơi, quần em sao ướt thế này? Lại tiểu nữa à?”

Chu Dao hất tay anh ra, nguýt anh thật dữ tớn, tên lưu manh mặt dày xấu xa! Cô tức giận không muốn để ý đến anh nữa, tự mình đi về phía trước.

Đáng tiếc, hai mắt cô đỏ hồng vì khóc cùng với vẻ mặt phùng má trợn mắt nhìn anh thật sự rất giống bé thỏ, khiến người ta thương yêu.

Trình Nghị cười ha ha, chạy lên mấy bước kéo cô ôm vào lòng.