Chương 24: Sớm muộn gì ông cũng kéo em đi lãnh chứng

Chương 24. Sớm muộn gì ông cũng kéo em đi lãnh chứng.

Ngày hôm sau cô cũng không dám đến cửa hàng, sợ Tiền San lại phát hiện điều kỳ lạ gì, bây giờ đối với cô mà nói, thì phòng thử đồ chính là bóng ma lớn nhất trong đời cô.

Trình Nghị còn cố ý đùa cô: “Vợ ơi, hôm qua anh quên mất không có lau dọn phòng thử đồ.”

Đầu Chu Dao như muốn nổ tung, sợ hãi nói: “Vậy làm sao bây giờ? Để Tiền San nhìn thấy thì phải làm sao?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ sệt của cô, anh cười vang: “Vợ anh ngốc quá, đùa em chút thôi mà.”

Chu Dao thật sự bị anh dọa cho choáng váng rồi, cô lo đến mức nước mắt cũng chảy ra, tức giận cắn môi, cô không muốn nói chuyện với anh nữa.

Anh lái xe đưa cô đến cửa hàng, cả đường đi cô chẳng thèm liếc mắt nhìn anh một cái, Trình Nghị sờ sờ lỗ mũi nghĩ, lần này đúng là chơi hơi lố, trêu da^ʍ nữ nhà mình tức giận rồi.

Anh xuống xe với cô, muốn nói vài lời dỗ dành nhưng một câu đánh chết cũng không nghĩ ra.

“Khụ khụ, sau nãy sẽ không đè em "làm" ở phòng thử đồ nữa.”

Lời ra miệng lại là những lời thô tục không đứng đắn.

Chu Dao đi trước cũng không thèm để ý đến anh.

Đến cửa hàng, Tiền San thấy đi bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh: “Chị Dao Dao, anh này là bạn trai của chị sao?”

Nghe thấy cô bé này gọi mình như thế, Trình Nghị cười cười không nói nhìn Chu Dao.

Lúc mới quen nhau chat X video anh có hỏi tên cô, Chu Dao thuận miệng nói một cái tên giả cho anh, cô nhìn anh với vẻ tức giận, định quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh.

Tiền San cảm giác cô vừa hỏi một câu, bầu không khí giữa hai người lập tức kỳ lạ, chẳng lẽ mình nói gì sai?

Trình Nghị cười cười: “Chào em, anh là bạn trai của cô ấy.”

Chu Dao há hốc miệng, cuối cùng vẫn thuận theo anh thì hơn.

Thật ra Trình Nghị đã biết cô dùng tên giả đối phó với mình từ lâu, người có lá gan chuột nhắt này làm gì dám nói thật với anh.

Đợi đến tối lúc đón cô về nhà, anh xòe tay ra trước mặt cô: “Đưa thẻ căn cước cho anh.”

Chu Dao với vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn anh, không hiểu anh đột nhiên đòi thẻ căn cước làm gì.

“Chúng ta đã làʍ t̠ìиɦ biết bao nhiêu lần rồi, ông đây còn chưa biết tên em.”

Chu Dao lắc đầu: “Không đưa…”

Trình Nghị lấy thẻ căn cước của mình trong ví ra, đưa đến trước mặt cô, hất cằm: “Này, em, da^ʍ nữ lẳиɠ ɭơ nhát gan, ông đây sớm muộn cũng sẽ lãnh chứng với em, sợ gì chứ.”

Trên mặt Chu Dao bừng nóng lên như lửa đốt, trong ngực dường như có thứ gì đó dâng lên, lúc này cô mới chịu lấy thẻ căn cước trong túi xách ra đưa cho anh.

Nhận lấy thẻ của anh, cô thấy người con trai trong đó đang mím môi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đầu cắt tóc đinh ba phân, ngắn ngủn sát da đầu, cả người toát ra vẻ lưu manh.

Thế mà anh lại lớn hơn cô chín tuổi, Chu Dao nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt ngang ngạnh vẫn còn rất trẻ trung.

Trình Nghị cẩn thận xem thẻ căn cước của cô, Chu Dao, người mà anh đã ăn vào bụng nhiều lần. Trong ảnh, cô còn rất nhỏ, khi chụp ảnh cười cũng không được tự nhiên, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh.

Chu Dao nhát gan lại mẫn cảm, nhưng cô để anh xem thẻ căn cước, đây chứng minh cô đã mở rộng trái tim.

Tuy đã làʍ t̠ìиɦ nhiều lần, cũng coi như đang sống chung, nhưng bây giờ bọn họ chỉ mới chính thức xác định quan hệ nam nữ.

Trong nhà có thêm một người, thay đổi rất rõ rệt, trên giường nhiều hơn một cái gối, toilet lại có thêm một bàn chãi đánh răng và khăn lông, trên kệ rửa mặt vốn chỉ có đồ dùng mỹ phẩm của phụ nữ nay đã kèm theo sữa tắm và dao cạo râu của đàn ông.

Vô thức, trong nhà có thêm hơi thở của người khác, dường như trái tim vô thức khắc ghi một bóng hình, người đàn ông kia mạnh mẽ lại hung hăng xông vào cuộc sống của cô, đã đóng dấu cô thuộc về anh.

Trước đây, Chu Dao một mình đi ngủ và thức giấc, bây giờ mới biết, thì ra có người cùng ngủ chung, cùng nhau thức dậy đón ngày mới, cảm giác thật sự tốt biết bao.

Không còn cô đơn một bóng, cho dù đêm khuya thức dậy cũng không sợ hãi, bởi vì có một vòng tay ấm áp cho phép bạn chui vào trong để chạy trốn ác mộng.

Mà người đàn ông kia, cho dù mơ ngủ cũng sẽ theo bản năng ôm lấy cô, vỗ về lên lưng cô, nhỏ giọng: “Vợ, ngủ đi, ngoan.”

Chu Dao vùi trong l*иg ngực ấm áp của anh, bị những lời dỗ dành rơi vào giấc ngủ.

Cách ở chung của bọn họ đã trở nên giống với những cặp đôi yêu nhau, không đúng, không giống như người yêu mà giống vợ chồng hơn.

Người kia vì công việc đi sớm về trễ, có khi sáng sớm Chu Dao làm bữa sáng cho anh ăn, còn thuận tiện làm cơm trưa đóng hợp cho anh mang theo, buổi tối anh đến cửa hàng đón cô rồi cùng nhau về nhà.

Anh còn đến làm thẻ đậu xe cả năm ở khu nhà cô, mỗi lần Chu Dao ra ngoài, bảo vệ chung cư đều nói chồng cô hôm nay cũng ra ngoài sớm.

Có lúc, bọn họ rảnh rỗi sẽ ăn cơm chiều ở nhà, ăn xong, Trình Nghị đưa cô xuống dưới lầu tản bộ, hàng xóm nhìn thấy họ đều hỏi: “Tiểu Dao, đây là nhân khẩu mới nhà cháu à?”

Chu Dao đỏ hồng khuôn mặt: “Dạ, đúng ạ.”

Người đàn ông kia đứng bên cạnh mang vẻ mặt tươi cười nhìn cô, tế bào khắp cơ thể anh không giấu được sự hài lòng, không còn một mình dày mặt đơn phương nữa, lần đầu tiên cô ấy thừa nhận quan hệ của họ trước mặt người ngoài.

“Dáng dấp đẹp trai thật, hai đứa xứng đôi quá.”

Trình Nghị cười tươi trả lời: “Vợ cháu xinh đẹp, còn cháu thì thô lỗ cộc cằn.”

Chu Dao đỏ mặt, đứng bên cạnh mím môi cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp.