Chương 2: Nói chuyện

Sau cơn mưa trời lại nắng, ánh dương từ trong mây chiếu xuống nhân gian, giọt sương ban mai theo hoa cỏ lăn xuống, từng giọt từng giọt chui vào trong đất, bày biện ra cảnh tượng vạn vật sinh sôi.Dịch Tiêu Hàm đi dạo trong hậu viện hoa cỏ rậm rạp, thưởng thức phong cảnh Dịch gia đã lâu không thấy. Thời điểm đi qua góc ngoặt, một thân ảnh mỹ nữ dáng người mạn diệu lọt vào tầm mắt, chỉ thấy người con gái kia đang cầm trong tay một quyển sách, ngồi ở trên ghế đá, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lật giấy. Hàng mi tú mĩ của nàng nhàn nhạt nhíu lại, ở trên gương mặt tinh tế quét ra một tầng sầu lo, làm dung mạo nguyên bản đẹp đến kinh người của nàng càng thêm chọc người thương tâm.

Alpha trẻ tuổi nhịn không được tới gần. Nghe được tiếng bước chân, Từ Yên Chỉ ngẩng đầu, đôi mắt Anpha không hề chớp nhìn nàng chằm chằm, Từ Yên Chỉ khóe miệng câu lên một mạt mỉm cười: "Buổi sáng tốt lành, từ hôm qua ở lại có thấy chỗ nào không quen không?" Đôi mắt thâm thúy tràn ngập ý cười.

Dịch Tiêu Hàm không tự giác quay đầu đi, tiến lại gần, thấp giọng trả lời: "Không có."

"Vì cái gì trong nhà lại thiếu người hầu như vậy?" Dịch Tiêu Hàm ngày hôm qua liền vẫn luôn nghi hoặc, trừ bỏ bảy tám người hầu và một lão quản gia, liền không nhìn thấy người nào nữa, theo lý thuyết, toà nhà lớn như vậy dù chỉ tuyển người địa phương thì cũng không thiếu. Chính là trừ vài người nàng mang đến, nhìn không thấy những người khác.

Từ Yên Chỉ lại lật ra một trang sách, trả lời: "Chị để bọn họ nghỉ."

"Tại sao?"

Từ Yên Chỉ ý bảo Alpha ngồi ở một bên ghế đá, buông sách đặt xuống bên cạnh, cầm lấy một ấm trà rót nước vào trong ly, đẩy đến trước mặt Anpha: "Em biết đấy, chị cũng không cần nhiều người hầu hạ như vậy."

Dịch Tiêu Hàm: ". . ."

Thấy Dịch Tiêu Hàm trầm mặc không nói, Từ Yên Chỉ đành tìm đến một đề tài khác, hỏi: "Em biết hoạt động gần đây của Dịch Phong Ốc không?"

"Biết." Nàng biết, kia chính là chỉ tên cáo già vẫn luôn lăm le chức vụ gia chủ Dịch gia, hiện tại Dịch Tiêu Túc đã chết, Dịch gia như rắn mất đầu. Hiện tại cáo già này đều đang cố gắng mượn sức chi thứ, chuẩn bị âm mưu thực hiện kế hoạch bẩn thỉu.

Từ Yên Chỉ nhấp khóe miệng, giọng điệu thấm thía nói: "Em chẳng lẽ không tính toán tranh giành một chút sao?" Alpha trẻ tuổi tuấn tú vô cùng, so với goá phụ xui xẻo như nàng bất đồng, đôi mắt thâm thúy dễ làm con người ta hãm sâu.

Nhìn người con gái vũ mị động lòng người, nghe được lời nàng nói, Alpha khẽ cau mày: "Tôi sẽ." Rốt cuộc, phụ thân cũng sẽ không hy vọng gia nghiệp này rơi vào trong tay người khác.

Từ Yên Chỉ cười cười, nhìn về phía Alpha ánh mắt kiên định nói: "Chị sẽ giúp em."

Omega nói vậy khiến Dịch Tiêu Hàm có chút không biết làm sao, nàng biết "giúp" theo lời người này nói là chỉ sự trợ lực của Từ thị, Dịch Tiêu Hàm đành phải trầm mặc uống hồng trà trong tay. Đối với Dịch Tiêu Hàm mà nói, Từ Yên Chỉ hiện tại là người quen thuộc nhất, nàng là thê tử của ca ca, là chị dâu, nhưng xác thật nàng không có nghĩa vụ giúp mình tranh đoạt Dịch thị. Nhưng là. . . Nhìn Từ Yên Chỉ tràn đầy biểu tình thành ý, nàng quyết định, ở đây sống chung một thời gian ngắn, đối với người bạn gái cũ bày bảo trì thiện ý.

Đúng vậy, người chị dâu mỹ lệ động lòng người này đã từng là người yêu của nàng!

Từ sau lần vô tình gặp nhau rồi nói chuyện trong hoa viên, Dịch Tiêu Hàm cùng Từ Yên Chỉ như bị sét đánh mà kéo nhau vào mối quan hệ.

*

Một đêm nọ, Dịch Tiêu Hàm nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại quay cuồng không ngủ được, đành thở dài đứng dậy cầm ly xuống lầu rót nước, khi đi ngang qua phòng ngủ Từ Yên Chỉ, đột nhiên, then cửa vang lên thanh âm chuyển động, Dịch Tiêu Hàm ý thức được bên trong có người muốn đi ra, nàng theo bản năng xoay người chuẩn bị rời khỏi, nhưng đáng tiếc chính là nàng đi không kịp.

Cửa mở.

Từ Yên Chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng màu rượu đỏ, hơi lộ ra xương quai xanh tinh tế, tóc dài tùy ý rối tung trên vai, mi dài tú lệ. Nhìn thấy nàng, đôi mắt Từ Yên Chỉ nguyên bản trong suốt dịu dàng lại pha một chút kinh ngạc, mũi nhỏ khẽ hít, môi đỏ nhẹ nhấp.

Dịch Tiêu Hàm ánh mắt thu lại không được, đảo qua đôi gò bồng đảo dưới áo, cái mông tròn trịa cao cao, cặp chân thon thả trắng muốt, cuối cùng dừng ở khuôn mặt tú mỹ của nàng.

"Em như thế nào lại ở đây?" Từ Yên Chỉ nghi hoặc hỏi."Tôi. . . Vừa vặn đi ngang qua, không nghĩ tới chị liền đi ra, tôi là muốn đi rót nước." Anpha hoảng loạn vội vàng giải thích, bộ dáng vô cùng xấu hổ, Dịch Tiêu Hàm chính mình cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi ra vào lúc này!

Nghe xong, Từ Yên Chỉ khẽ vuốt mái tóc đẹp, mỉm cười nói: "Ừm, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi, em không cần phải giải thích nhiều như vậy, giấu đầu lòi đuôi." Nhìn Alpha hai tai ửng đỏ, tâm tình Từ Yên Chỉ có chút sung sướиɠ.

Anpha như bị nghẹn lại, đầu gối hơi run. Nhấp môi, làm vẻ mặt vô biểu tình nói: "A, không có việc gì thì tôi đi đây."

"Từ từ." Từ Yên Chỉ gọi lại Anpha đang muốn dời bước, vẻ mặt tràn đầy ý cười, nói: "Em vẫn luôn dễ ngại ngùng như vậy ."

"Đi xuống dưới ngồi một lát?" Từ Yên Chỉ như có như không trưng cầu ý kiến Anpha.

Dịch Tiêu Hàm nhìn người trước mặt ăn mặc áo ngủ gợi cảm, cả người lười biếng dựa nghiêng trên khung cửa, biểu tình câu nhân, có điểm nghĩ một đằng nói một nẻo đưa ra yêu cầu: "Chị đi đổi quần áo, chúng ta lại nói sau."

Ngay sau đó lại bổ sung: "Chị mặc mỏng như thế lạnh, không tốt." Anpha nói xong, vội vội vàng vàng đi xuống lầu.

Từ Yên Chỉ khóe miệng ngậm cười, tôi chính là muốn mặc mỏng như vậy đó! Tiểu ngạo kiều!