Chương 1: Ngày mưa

Ngày Dịch Tiêu Túc hạ táng, cuồng phong thét gào, mưa to xối xả như vô số nhát roi, hung hăng mà quất đánh trên mặt đất. Bầu trời tăm tối đè nặng lên đầu mộ viên gia tộc Dịch thị, trên mảnh đất trống ướt dầm dề nước, một đám người đứng đen nghìn nghịt.

Hạ huyệt hôm nay là một nam Alpha trẻ tuổi, gia chủ đương nhiệm Dịch gia, người đứng đầu tập đoàn Dịch thị. Nay lại sớm bị thượng đế đoạt đi tính mạng quý giá, một mình cô đơn vùi lấp tại bên trong cỗ quan tài lạnh lẽo, lưu lại trần gian khối tài sản phú khả địch quốc, cùng một vị thê tử vũ mị động lòng người.

Dưới màn mưa, một dáng người trẻ tuổi đĩnh bạt tay cầm ô đen, đứng ở trước mộ. Người kia mặc một bộ tây trang màu đen, sắc đen huyền bí đem người đó nổi bật lên gương mặt ngọc, tuấn tú vô cùng.

Khuôn mặt kia cùng Dịch Tiêu Túc có chút tương tự, thực dễ dàng phân biệt ra, người này là em gái hắn - Dịch Tiêu Hàm, nữ nhi của tập đoàn Dịch thị, một vị nữ Alpha cực kỳ ưu tú. Ở trong đại gia tộc khổng lồ, dòng chính chỉ còn một mình nàng. Khi rất nhiều người biết được tin tức Dịch Tiêu Túc chết, mọi người đều sôi nổi suy đoán, có hay không Dịch Tiêu Hàm sẽ từ trong tay chị dâu goá phụ cướp lấy Từ thị. Lấy về vinh quang thuộc về nàng.

Ở đây mỗi kẻ một tâm tư riêng, có người muốn mượn thời cơ này tới lấy lòng Dịch Tiêu Hàm, có người lại thật tình muốn đưa tiễn vị gia chủ trẻ tuổi mất sớm kia, cùng nhau sôi nổi tham dự trận lễ tang long trọng này.

Mặc kệ linh cữu đã dần dần bị vùi lấp dưới lớp đá hoa cương nơi mộ địa xa hoa, mưa to vẫn điên cuồng rơi xuống, thực mau, những bóng người trước đó còn đang bu tại đây cũng nhanh chóng tản đi.

Người tóc đen trẻ tuổi xoay người hơi hơi cúi đầu, biểu tình thập phần phức tạp nhìn chị dâu, đôi mắt lạnh lẽo tăm tối đảo khắp thân ảnh nho nhỏ: "Xin nén bi thương, anh trai sẽ đến thiên đàng, đừng quá đau buồn."

Tiếng nói ôn nhu của Anpha chậm rãi lướt qua màng nhĩ, người đối diện khẽ gật đầu, nhìn chăm chú vào Alpha trước mặt một hồi lâu. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, một tia phức tạp xẹt qua đôi mắt.

Dịch Tiêu Hàm cũng không nhiều lời, nói xong một câu an ủi liền trầm mặc đi vào trong xe. Nàng không biết chính là, có một người vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng nàng, ánh mắt quyến luyến lại thâm tình.

"Phu nhân, chúng ta cần phải đi." Một người hầu đứng bên cạnh che dù đúng lúc mở miệng nhắc nhở.

"Ừ, đi thôi." Nói xong, người kia liền bước lên con đường nhỏ nơi Dịch Tiêu Hàm vừa mới đi qua.

Ở trên đường, Anpha ngả người ra sau, mỏi mệt xoa xoa giữa mày. Nàng muốn đem đám người bất hảo đó xử lý bớt, không thể lưu lại tai hoạ ngầm.

Mưa vẫn rất to, hạt mưa kéo nhau mãnh liệt đáp lên cửa sổ xe, lưu lại từng đạo dấu vết. Cửa kính trong nền trời âm u phản chiếu ra đôi mắt loé lên tia trầm trọng, trong đầu nàng vô thức hiện ra một bóng người mờ ảo.

Xe một đường lướt qua mảnh rừng cây, một ngôi biệt thự phong cách cổ điển hiện ra trước mắt, cẩn thận quan sát, nơi này được từng khối gỗ liên khối dựng thành, nóc nhà nhòn nhọn được lợp ngói đỏ, dưới ánh nắng tà dương trông cực kỳ bắt mắt. Xe ngừng ở trước trạch viện, nữ Alpha đi xuống xe, nhìn nhà cũ trước mắt lãnh khí âm trầm, trong lòng nàng một mảnh chua xót. Từ sau khi cha yêu quý qua đời, nàng liền không còn bước vào nơi này nửa bước, mà nay. . .

Lão quản gia một bên nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy nhị tiểu thư đã đến, có vẻ phá lệ kích động, lão quản gia lúc Dịch Tiêu Hàm còn nhỏ vẫn luôn bồi ở bên người nàng, cùng nàng có tình nghĩa phi thường sâu sắc.

Lôi Cách khóe mắt đỏ hoe rỉ ra nước mắt, lão quản gia ý thức được chính mình có chút thất thố, lau lau hai mắt: "Nhị tiểu thư, đã lâu không gặp."

Dịch Tiêu Hàm vươn tay nắm lấy tay lão quản gia, khóe mắt ửng đỏ, thanh âm khàn khàn: "Lôi thúc, đã lâu không gặp."

"Xin tiểu thư ngài không cần quá khổ sở, đại thiếu gia ở trên thiên đàng sẽ một đường thuận lợi. Đúng rồi, ngài lần này trở về là muốn ở luôn tại đây sao?" Trong thanh âm khàn khàn của Lôi Cách có chút chờ mong.

"Ừ, ở lại một đoạn thời gian." Alpha nhìn khuôn mặt đã có chút già nua của Lôi Cách, không đành lòng nói.

"Gần đây thế nào?" Dịch Tiêu Hàm vỗ vỗ lên vai lão nhân, an ủi hỏi.

Nghe thấy thế, lão nhân bi thương khó nhịn, nước mắt ở hốc mắt lại đảo vòng quanh, xúc động đáp lại: "Nhị tiểu thư, tôi mọi thứ đều rất tốt."

Đột nhiên thanh âm động cơ ô tô truyền vào trong tai Anpha, nàng quay đầu nhìn lại, cửa xe mở, một chiếc chân ngọc tinh tế trắng nõn vươn ra, bàn chân nhỏ nhắn giấu trong giày cao gót, chủ nhân cặp chân này hẳn là một một người con gái gợi cảm lại mê người. Người xuất hiện mặc một bộ váy liền áo màu đen, vải lụa kề sát thân thể đầy đặn đĩnh kiều, nhìn cao quý lại không kém phần thần bí.

Từ Yên Chỉ nhìn thân ảnh màu đen đĩnh bạt đang đứng dưới hiên kia, khóe miệng nhếch lên một mạt ôn nhu tươi cười, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Nàng đi vào, tới gần người trẻ tuổi, dáng người vũ mị ở trong mưa vẽ ra một độ cong mê người.

"Muốn ở lại sao, Tiêu Hàm." Nàng nhu hoà mở miệng.

"Ừm, đúng vậy." Dịch Tiêu Hàm cúi đầu, thấy không rõ biểu tình. Trong lúc nhất thời chung quanh lâm vào trầm tĩnh. Chỉ nghe thấy thanh âm giọt mưa đập vào mái hiên.