Chương 18: Thanh gươm sắc bén

Trans+Edit: Team CN

Vốn dĩ Hạng Lệ muốn ở cổng trường đợi Khương Phán đi ra, nhưng kiểm sát trưởng đột nhiên đến tìm anh có việc, vì vậy anh không thể không đi.

Đi đến một câu lạc bộ cấp cao tư nhân, anh đẩy cửa ra, ngồi vào bàn mạt chược có thẩm phán Chương, cấp trên của ông ta là kiểm sát trưởng Lý, một viên chức cấp bộ trưởng phụ trách kinh tế, chủ nhiệm Tống.

Và một người đàn ông trung niên không rõ danh tính trong bộ đồ vest và đôi giày da, nhưng đôi mắt của ông ta mờ nhạt lộ ra vẻ nịnh nọt.

Anh rất giỏi về việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết người này đang có ý tứ nhờ vả người khác.

Bí ẩn được giấu ngay trên bàn mạt chược, nhưng đánh được vài ván, người đàn ông trung niên đã nợ chủ nhiệm Tống một khu bất động sản trong thành phố.

Chủ nhiệm Tống cầm lên chữ “Trung” lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng nghĩ rằng công ty này có nhiều tiềm năng phát triển hơn, những sản nghiệp mới vẫn phải nên giao cho những người đáng tin cậy thì mới đảm bảo được sự phát triển ổn định, kiểm sát trưởng Lý, ông cảm thấy thế nào?”

Kiểm sát trưởng Lý châm một điếu thuốc, chậm rãi phun ra một ngụm khói thuốc lá: “Phó đổng luôn luôn là người đáng tin cậy.”

Hạng Lệ ở bên cạnh nghe mà cảm thấy rất vô nghĩa, ngửi thấy mùi khói thuốc tràn ngập trong phòng, đè nén sự chán ghét trong lòng.

Kiểm sát trưởng Lý liếc nhìn anh đang đứng bên cạnh, sau đó nói: “Tiểu Hạng, cậu có thể đưa con gái nuôi của thẩm phán Chương về nhà được không?”

Hạng Lệ nghe mà giật mình, ở đây chỉ có năm người bọn họ, ở đâu ra con gái nuôi.

Bức màn dưới bàn mạt chược đột nhiên được vén mở ra, trên bàn mạt chược thì đánh đến khí thế ngất trời, dưới bàn mạt chược cũng làm đến sục sôi ngất trời.

Một cô gái toàn thân trần trụi, eo thì lõm xuống mông thì vểnh lên, tạo ra một tư thế cực kỳ quyến rũ, một tay vén mái tóc dài ra sau đầu, để lộ khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết, một tay còn lại thì nắm lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm yếu của kiểm sát trưởng Lý vừa mới bắn tinh, liếʍ từ trên xuống dưới.

Có khi toàn bộ gốc dươиɠ ѵậŧ đều bị nuốt vào, rồi nhổ ra, cái dươиɠ ѵậŧ xấu xí đen xì này bị liếʍ đến dính đầy nước khiến nó óng ánh lên, trên đó đều là nước bọt của cô ta cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Cấp trên của anh duỗi chân nhẹ nhàng đá vào bụng dưới của cô gái: “Văn Lộ, được rồi, liếʍ sạch sẽ rồi đi đi.”

Văn Lộ như được đại xá, liếʍ sạch những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên dươиɠ ѵậŧ của ông ta, ăn xuống hết toàn bộ, sau đó từ dưới bàn chậm rãi bò ra ngoài.

Trên thân của những người đàn ông đang ngồi trong bàn mạt chược đều mặc quần áo sẫm màu, trông như một bóng đen âm u lạnh lẽo, lộ ra rõ ràng thân hình trắng nõn của cô gái nổi bật ngay chính giữa, cảm giác vô cùng lạc lõng.

Cô ta chậm rãi mặc quần áo vào người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạng Lệ, cho dù anh đã quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt trực tiếp đang không ngừng vòng quanh trên người mình. Hạng Lệ cau mày lái xe, đôi mắt vừa đen vừa nặng trĩu.

Văn Lộ ngồi ở ghế phó lái, nhìn gương trang điểm lại mặt mình, hài lòng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trong gương, kéo kéo đường viền cổ áo xuống thêm một chút, để lộ ra một nửa khe hở trên ngực.

Cô ta cũng không thắt dây an toàn, một tay giữ lấy tay cầm dựa vào cửa xe, thân hình có lồi có lõm đối mặt với Hạng Lệ, mạnh dạn muốn dụ dỗ người đàn ông trước mặt, không ngừng liếc mắt đưa tình với anh.

Cô ta biết rõ không thể rời khỏi thẩm phán Chương, nhưng khi cô ta ngủ quá nhiều với mấy người đàn ông già này, có thể phát hiện ra da thịt nhăn nheo trên người họ đều đã bốc mùi hôi thối, xương cốt cũng bốc ra mùi hôi thối, nên thỉnh thoảng cô ta lại tìm đến những anh chàng đẹp trai trẻ tuổi để ngủ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người trước mặt chính là một cực phẩm hàng đầu hiếm có, từng đường nét trên mặt đều tinh xảo và hoàn hảo đến mức không thể tìm ra được lỗi nào, khí chất vừa xa lánh vừa sang trọng, trái lại càng khiến con người ta thèm chảy nước miếng, càng khiến người ta muốn lột sạch quần áo của anh ra, muốn nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© của anh.

Nếu không gặp được cơ hội tốt như này, căn bản là sẽ không thể nào ngủ được với người như anh.

Tuy nhiên từ khi cô ta lên xe đến giờ, người này đã toát ra khí chất làm người khác cảm thấy đáng sợ, dáng vẻ còn giả vờ nghiêm túc làm gì không biết, cấp trên của anh uy quyền lớn như vậy cũng không phải bị cô ta ngủ rồi đó sao.

Cô ta quyết định thử một chút, cổ họng có hơi nhầy nhầy nói: “Kiểm sát viên Hạng...”

“Có chuyện gì.” Người đàn ông không chút biểu cảm trả lời.

“Thêm WeChat của tôi đi, tôi có rất nhiều vấn đề về pháp luật muốn tham khảo ý kiến của anh.”

“Không phải cô Văn đây là con gái nuôi của thẩm phán Chương sao, có vấn để gì có thể trực tiếp hỏi thẩm phán Chương là được rồi.”

“Có lúc bố tôi quá bận, không thèm để ý đến tôi…” Cô ta đặt một bàn tay mảnh khảnh lên cánh tay anh, không ngừng nháy mắt quyến rũ.

Cô ta không khỏi kinh ngạc trước cơ bắp cánh tay cường tráng khoẻ khoắn dưới bàn tay của mình, người đàn ông này trên giường hẳn là rất dữ tợn, không biết dươиɠ ѵậŧ có to hay không nữa.

Cô ta lại đưa tay xuống dưới đáy quần anh, muốn chạm vào dươиɠ ѵậŧ của anh.

Hạng Lệ nắm lấy cổ tay cô ta, không dùng nhiều sức, đẩy tay cô ta sang một bên, cô gái bị anh đẩy trở về ghế trên xe, giả vờ đau đớn nũng nịu nói: “Tôi sẽ nói lại với bố đó!”

Hạng Lệ nắm chặt tay lái, cân bằng ổn định xe lại, cũng không thèm nhìn cô ta một cái: “Cô Văn, cô yên tâm, lúc cô lên xe tôi đã bắt đầu ghi hình rồi, đến lúc đó có thể cho thẩm phán Chương xem, để ông ta vì cô mà chủ trì công đạo.”

Sắc mặt Văn Lộ lập tức trắng bệch, hậm hực mà đứng ngồi không yên ổn.

Trong lòng thầm nguyền rủa, những người làm nghề pháp luật như bọn họ, người này thì thận trọng hơn người kia, và cũng có thể người kia lại thâm độc hơn người này.

Ngồi được một lúc, cô ta lại trở nên bồn chồn, lấy điện thoại ra chụp ảnh góc nghiêng gương mặt của Hạng Lệ, chuẩn bị chia sẻ với hội chị em của mình.

Hạng Lệ chú ý đến góc đèn, định mở miệng nhắc nhở, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, ngay lập tức nói: “Có thể thêm WeChat.”

Cô gái nghe thấy thì như không thể tin được, có chút cao hứng nói: “Được a, vậy anh nói cho tôi biết số tài khoản WeChat đi.”

Anh nhân lúc đang đợi đèn đỏ, thông qua xác minh số tài khoản của cô ta, sau đó chỉ nghe cô ta nói huyên thuyên lảm nhảm trên suốt đoạn đường, nhưng không nói lại với cô ta một câu nào.

Cuối cùng cũng đến nơi, đó là một khu chung cư cao cấp, Văn Lộ đang chuẩn bị xuống xe, nhưng phát hiện cửa xe đã khóa, trong thâm tâm lẩm bẩm chắc là Hạng Lệ muốn muốn ngủ với cô ta đây mà, đúng không ta, đàn ông đúng là loại động vật miệng thì nói một đằng, trong lòng thì nghĩ một nẻo.

Cô ta quay đầu lại, nét mặt tươi cười như hoa: “Anh muốn làm ở trên xe sao?”

Ai ngờ người đàn ông này chỉ quay đầu lại nhìn cô ta, vẻ mặt lãnh đạm cùng với sự không kiên nhẫn, trong ánh mắt mang theo khí lạnh làm người khác cảm thấy rùng mình, ánh nhìn ép sát vào cô ta: “Cô Văn, làm ơn đưa điện thoại cho tôi.”

Cô ta sợ hãi nói: “Tại sao a.”

“Xóa những tấm hình vừa rồi cô chụp đi.”

Cô ta nghe vậy thì ngoan ngoãn giao ra, Hạng Lệ mở album ảnh ra, ngón tay khẽ run lên vì quá kích động.

Quả nhiên thực sự phát hiện những thứ mà anh muốn tìm.

Anh nhanh chóng gửi một số video và hình ảnh vào điện thoại của mình bằng WeChat, sau đó xóa đi nhật ký ghi chép mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Văn Lộ thúc giục anh nhanh chút: “Xong chưa vậy a, chậm như vậy.”

Anh trả lại điện thoại cho cô ta: “Xuống xe đi.”

Văn Lộ xuống xe, nét mặt tỏ vẻ buồn bực, nặng nề đóng cửa xe lại, khịt mũi một cái.

Ai thèm loại của lạ như anh chứ, đúng là một tên đàn ông mặt thối, dù cho có đẹp trai đến mấy thì cô ta cũng không thèm nhìn đâu.

Sau khi Hạng Lệ tắm xong, anh ngồi vào bàn trong cái áo ngủ dài, nghe tiếng nước chảy ra từ vòi hoa sen của vợ trong phòng tắm, liền dùng máy tính mở ra các video đã lưu.

Những tiếng rêи ɾỉ vui vẻ của các người đàn ông hoà cùng với những tiếng la hét phóng túng của các cô gái đang làʍ t̠ìиɦ ngay lập tức tràn ngập cả căn phòng.

Anh vặn nhỏ âm lượng, quan sát cẩn thận.

Những người này còn chơi qua np, điều này thật là quá kinh tởm.

Anh cố gắng chống lại cơn buồn nôn đang muốn trào ra từ dạ dày, kiên nhẫn nhìn một nhóm đàn ông trung niên được vây quanh bởi các cô gái trẻ, ưỡn ra bụng bia của mình, tận hưởng từ cơ thể trẻ trung này đến cơ thể trẻ trung khác, sau đó cắt một vài bức ảnh rõ ràng và dễ nhận dạng, mã hoá khuôn mặt của các cô gái, phần còn lại được anh in ra với đầy đủ màu sắc và độ sắc nét cao, ngay cả các lỗ chân lông của những người trong ảnh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Cuối cùng, anh tải video lên ổ USB flash được mã hoá bằng dấu vân tay.

Sau khi thực hiện xong hết, anh xóa sạch sẽ những video đó trên điện thoại, tiếp đến khóa ổ USB flash rồi khoá luôn tất cả ảnh đã in vào tủ két sắt.

Ngay cả Khương Phán cũng không biết trong tủ có chứa những thứ nguy hiểm khủng khϊếp gì, anh cũng không muốn cô bị ép vào vũng nước dơ này với tư cách là người trong cuộc.

Sau khi tiếp xúc với những người này nhiều năm như vậy, anh đã hình thành thói quen sẽ giữ lại chứng cứ cho tất cả mọi chuyện.

Một ngày nào đó, chúng sẽ như một thanh gươm sắc bén, xuyên qua sự giả dối được bọc trong lớp ánh sáng này.

Yêu ma quỷ quái, không nơi nào có thể che giấu, cũng không một ai có thể trốn thoát.

———